Nhưng ông già nhìn thấy Dương Bách Xuyên đánh đến, nhếch miệng cười: “Ha ha, nhóc con dám ra tay với lão phu?” Nói xong không thèm để ý một quyền đang lao đến của Dương Bách Xuyên. Tùy ý giơ tay đón nhận nắm tay của Dương Bách Xuyên. Ở trong mắt của Dương Bách Xuyên, anh chỉ nhìn thấy ông già tùy tiện giơ tay lên, nhưng tốc độ lại nhanh như tia chớp, tốc độ cực kỳ nhanh. Chờ đến khi Dương Bách Xuyên thấy rõ, một chưởng của ông ta đã đánh vào nắm tay của anh. “Ầm đoàng ~” Trong nháy mắt, Dương Bách Xuyên thay đổi sắc mặt. Anh chỉ cảm thấy một loại lực lượng che trời lấp đất truyền đến từ bàn tay của ông già. Ngay sau đó cổ tay anh phát ra âm thanh “rắc tắc”. Dương Bách Xuyên biết cổ tay mình bị chặt đứt. Sau đó thân thể bay ngược ra ngoài, đánh thật mạnh vào cây trúc thô to như cánh tay. “Rắc rắc rắc rắc….” Chặt đứt liên tiếp năm cây trúc mới dừng lại. Anh phun ra một ngụm máu. Trong lòng sông cuộn biển gầm, tư duy có hơi đình trệ. CMN quá khủng bố ~ Ông gia này quá biến thái. Một chưởng tùy tay của ông ta cũng làm anh không có đường phản kháng. Còn vận dụng vũ lực? Cho dù âm thầm gọi Kiều Phúc cũng vô ích. Thực lực của lão biến thái là gì? Bẩm sinh tầng bảy, tầng tám? Hay là cao thủ tầng chín, hoặc đã vượt ngoài cấp bậc bẩm sinh? Dương Bách Xuyên nằm ở chỗ đó suy nghĩ như vậy. Cũng may ông già không thừa thắng xông lên, anh cũng cảm nhận được vừa rồi ông ta chỉ tùy tiện đánh trả. Nếu ông ta dùng toàn lực, khả năng cao anh sẽ chết. Ngồi dậy lau vết máu ở khóe miệng, Dương Bách Xuyên gọi sư phụ Vân Thiên Tà: “Sư phụ, con gặp phải lão biến thái cường đại nhất trong đời, làm sao bây giờ?” Ở trong lòng gọi sư phụ, sau đó âm thanh của Vân Thiên Tà vang lên: “Khụ khụ, trong thời gian ngắn con sẽ phải ngẩng đầu nhìn lên thực lực của người này, cái đó, giả vờ cúi đầu làm cháu trai đi ~ Ông ta muốn bắt chồn nhỏ gán nợ thì để ông ta bắt đi, sau này có thực lực rồi đến cướp lại là được. Đợi lát nữa nếu ông ta còn ra tay, sư phụ chỉ có một biện pháp, ra vẻ đáng thương chạy đi.”