Bên ngoài hàn trì, giao long biến mất một cách đột ngột. Từng âm thanh khác thường từ dưới nước vang lên, khiến đám người Bá hầu Trường Dã và Nạp Lan Tiêu Bạch sinh ra nghi ngờ, chẳng lẽ dưới nước còn có càn khôn khác?
“Chiến vương, xem ra Chiến Vương Kiếm của ngươi cũng không có gì hơn người.” Nạp Lan Tiêu Bạch nhàn nhạt nói.
Bá Hầu Trường Dã ưu nhã cười, nói: “Ngươi không cần nói khích bổn vương, bổn vương sẽ không mắc câu đâu. Từ khi bổn vương sinh ra cho đến bây giờ chưa bao giờ bị thất bại, chỉ là một con giao long, căn bản không xứng làm đối thủ của bổn vương. Nhưng, hôm nay, ý chí chiến đấu của bổn vương nồng đậm, ngươi có thể từ từ mà xem, xem bổn vương tru diệt con giao long to gán dám nuốt Sơn Hà Thư.”
Hắn ta nói, sau đó một mình nhảy vào hàn trì.
Nơi xa xa, một tiếng kêu lên, chỗ cao nhất ở vách đá dựng đứng, ánh sáng cao ngất toát ra, trong mơ hồ, có một bảo vật trôi lo lửng ở chỗ đó.
“Nhìn kìa! Là Sơn Hà Thư! Sơn Hà Thư thật sự xuất thế rồi!”
Không biết kẻ nào hô lên một câu, khiến tinh thần mọi người đều phấn chấn lên.
Không sai, chính là ánh sáng kia. Ngoại trừ ánh sáng của Sơn Hà Thư, còn có thể là cái gì?
"Sơn Hà Thư?" Bá Hầu Trường Dã híp mắt, nghi ngờ nhìn bảo vật trôi lơ lửng ở vách đá dựng đứng, lại nhìn nhìn hàn trì. Hiện tại, có hai Sơn Hà Thư, rốt cuộc cái nào thật, cái nào giả?
“Nạp Lan Tiêu Bạch, ngươi có nhận xét gì không?” Hắn ta hỏi thử.
Nạp Lan Tiêu Bạch cười nhạt: “Ta là người mù, Chiến vương không nhìn rõ, hỏi ta có lợi ích gì?”
“Cũng đúng, ngươi là một người mù, làm sao có thể phân biệt được thật giả?” Bá Hầu Trường Dã cuồng vọng cười to, đột nhiên thả người nhảy lên, âm thanh vênh váo của hắn ta từ xa truyền đến: “Bổn vương đi trước nhìn xem một chút, chờ xác thực được thật giả, rồi trở lại lấy sách cũng không muộn. Trên đời này, ngoại trừ bổn vương, không ai có thể khống chế Sơn Hà Thư, ha ha ha….” (TN” -_____-)
“Công tử, tên này thật kiêu ngạo!” Phía sau Nạp Lan Tiêu Bạch, một gã kiếm sư đứng lên, không hài lòng nói. Lời của hắn ta cũng chính là lời trong lòng mọi người nghĩ.
“Không sao, trên đời này có nhiều cao thủ có sức mạnh ngang nhau, vậy mới thú vị.” Thanh âm tao nhã của Nạp Lan Tiêu Bạch vang lên, trầm thấp mà lắng dịu, hắn bình tĩnh nhìn hàn trì, suy tư một hồi, nhưng không có động tác tiếp theo.
“Tam hoàng tử, có muốn đuổi theo hay không? Cuối cùng, cái nào mới là Sơn Hà Thư thật?” Uất Trì Vinh không có biện pháp.
Hoàng Bộ Anh Kỳ suy ngẫm một lát, thâm trầm nói: “Mặc kệ Nạp Lan Tiêu Bạch hay Bá Hầu Trường Dã, dựa vào thực lực của hai chúng ta, không thể đối phó với bọn họ được, theo chân bọn họ liều mạng dùng vũ lực, còn không bằng chờ xác định Sơn Hà Thư thuộc về người nào, chúng ta nghĩ biện pháp cũng không muộn.”
“Được, chúng ta tiếp tục xem chiến.” Uất Trì Vinh vô điều kiện tin tưởng hắn ta.
Hoàng Bộ Anh Kỳ nhàn nhạt liếc gã, mặc dù gã ngu xuẩn không đầu óc, nhưng cũng là một loại vũ khí tốt. Chờ trở về hoàng thành, hắn ta nói với phụ hoàng, cho gia tộc Uất Trì chút lợi ích, để gia tộc của gã hoàn toàn ủng hộ hắn ta.
Bên này, Phượng Thiên Dục và hai anh – em Mộc gia cũng trao đổi.
“Chúng ta làm sao bây giờ?” Phương Thiên Dục hỏi, hắn không nghĩ rằng dựa vào sức một mình hắn có thể chiếm được Sơn Hà Thư, ba người hợp sức tranh giành còn tàm tạm.
Đáng tiếc, Mộc Tây Dao không hứng thú lắm: “Ta phải trở về. Sách Sách gặp tai nạn bất hạnh, ta phải trở về canh giữ linh cữu cho hắn.”
“…” Phượng Thiên Dục hết biết nói gì rồi. Nhưng, hiếm khi Mộc Tây Dao nhớ tình như vậy, đại ca đã đi rồi, tên này còn nhớ mãi không quên, chứng tỏ tình nghĩa của hắn dành cho đại ca là thật.
“Vậy chúng ta chia tay nhau tại đây đi. Ta phải nhanh chóng về nhà, đem tin dữ báo cho cha mẹ biết, hi vọng bọn họ không thương tâm, khổ sở quá mức… Aiz tới bây giờ ta vẫn không tin, đại ca của ta ra đi thật rồi, còn có người quái dị kia…”
Nghĩ tới Già Lam, trong lòng hắn cảm thấy rất quái lạ, lúc trước hận nàng chết đi, hi vọng nàng chết sớm siêu sinh sớm. Còn hiện tại, thù hận của hắn với nàng, đều tan thành mây khói theo cái chết của nàng.
Mộc Tây Dao không vui hừ một tiếng: “Người quái dị thật là đáng ghét. Cho dù chết, nàng ấy cũng ở bên cạnh Sách Sách, không biết kiếp trước nàng ấy thắp bao nhiêu nén nhan mới được như vậy nhỉ?”
Người cũng chết hết rồi, còn ghen cái gì? Hắn ghen tỵ như thế có quá đáng không?
"Ngu ngốc, đi!" Mộc Tây Lâm xoay người, người đầu tiên quay lưng đi khỏi hàn trì. (TN: thích Tây Lâm hơn >”
“Các vị công tử, các ngươi đi về sao? Sơn Hà Thư…” Hoa gia chủ lo lắng, nếu bọn họ đi hết, Chẳng phải ông càng không có hi vọng với Sơn Hà Thư sao?
“Hoa gia chủ, không phải ông đã hứa, ai có được Sơn Hà Thư, người đó chính là con rể của Hoa gia? Ông nhìn đi, chẳng phải có bốn vị công tử nữa tranh đoạt Sơn Hà Thư ư? Ông nhớ nhìn cho rõ, cuối cùng ai mới là con rể của Hoa gia.” Mộc Tây Dao trêu chọc.
“Cái này…” Hoa gia chủ dở khóc dở cười, ngay cả mấy người bọn họ ông đều không làm gì được, đừng nói tới hai đại nhân vật Nạp Lan Tiêu Bạch và Bá Hầu Trường Dã.
Phượng Thiên Dục và anh em Mộc gia cùng sóng vai nhau rời đi, Hoa gia chủ vẫn chưa từ bỏ ý định, một mình ở lại, tiếp tục chờ đợi.
“Chính là lúc này!” Dưới hàn trì, mắt Phượng Thiên Sách chợt mở ra, mắt phượng vụt qua hai luồng tia sáng kinh người, ánh mắt như muốn đâm thủng trời cao.
Đột nhiên, lòng bàn tay hắn ngưng tụ một thanh Phương Thiên Họa Kích, rõ ràng chính là gió ngưng tụ thành, bên trên khắc vô số chữ và hoa văn lưu chuyển. Trong nháy mắt, một đạo hư không trước mắt nứt ra, không khí dao động mạnh mẽ, tạo thành gió bão.
Phượng Thiên Sách cất bước đi về phía trước, một bước bước vào giữa gió bão. Già Lam mơ hồ nhìn thấy trên người hắn có một bộ áo giáp màu trắng, sau lưng còn có đôi cánh ẩn hình. Chẳng lẽ đây chính là Phong Thần Chiến Khải trong truyền thuyết?
"Phong Thần chiến kích, phá vỡ!"
Âm thanh của hắn vang bên tai Già Lam, lạnh lùng, uy nghiêm, cao ngạo như một đế vương, chúa tể của thiên hạ, vô địch vô song!
Trong nháy mắt, Phương Thiên Họa Kích trong tay Phượng Thiên Sách phóng lên cao. Biến ảo thành mũi nhọn trăng lưỡi liềm, dưới công kích mũi nhọn của hắn, từng đợt sóng dâng lên như tấm kính vỡ nát.
"Ngao —— "
Cảm ứng được sát khí, trong chớp mắt, giao long tỉnh táo lại. Phượng Thiên Họa Kích tới trước cổ họng của nó bằng tốc độ kinh người, một kích phong hầu!
Bề ngoài mạnh mẽ, mềm mại như vậy, dưới sự công kích của Phương Thiên Họa Kích, giống như đậu hủ, chịu không nổi một kích.
"Ngao —— "bg-ssp-{height:px}
Cuối cùng, giao long phát ra tiếng kêu rên, thân thể cao lớn chậm rãi chìm vào đáy nước, máu đỏ nhuộm đỏ sóng nước bốn phía. Trong cơ thể của nó, ánh sáng màu trắng yếu ớt, từ trong cổ họng nó bay ra, chính là Sơn Hà Thư. (TN: Vậy cái con màu xanh bâu trên ngực chị Lam là cái giề?)
Hai mắt Phượng Thiên Sách sáng lên, đang định vươn tay lấy. Bỗng nhiên, sóng nước chung quanh chấn động dữ dội, sinh vật bơi dưới đáy nước đều biến mất hết. Thừa dịp này, Sơn Hà Thư bay khỏi tầm mắt của hắn.
Phượng Thiên Sách lập tức hiểu rõ, lúc nãy là ảo cảnh thuộc về giao long, giao long đã chết, nói cách khác chủ nhân tạo ra ảo cảnh cũng đã chết, ảo cảnh liền biến mất.
“Chết tiệt!” Già Lam cũng hiểu rõ, không khỏi chửi thầm một tiếng, lúc này tìm Sơn Hà Thư, nó lại biến mất không thấy tăm hơi.
Trên hàn trì, hiện ra ánh sáng, Sơn Hà Thư phá vỡ hàn trì, tia sáng bắn ra bốn phía trên bầu trời.
Đám người Phượng Thiên Dục đi được nửa đường quay đầu trở lại, nhìn thấy Sơn Hà Thư thật sự, cả đám hưng phấn không thôi”
“Xem! Đó chính là Sơn Hà Thư thật sự!”
Nạp Lan Tiêu Bạch chậm chạp không có rời đi, ngẩng đầu lên, hắn đối mặt với hướng Sơn Hà Thư, hai tay vung lên, trên hàn trì thình lình xuất hiện một bức tường nước, mười trượng, trăm trượng, nghìn trượng. . . (TN: trượng - đơn vị đo chiều dài, trượng bằng thước, trượng bằng dẫn)
Chiều cao của tường nước đuổi theo hướng Sơn Hà Thư, giống như một tấm thảm bay, muốn đem nó cuốn vào trong đó.
Sơn Hà Thư chính là linh vật, làm sao có thể ngây ngốc ở tại chỗ, chờ tường nước cuốn nó đi!?
Vèo một tiếng, ở giữa không trung biến thành một điểm sáng nhỏ, hoàn toàn biến mất.
Tường nước ầm ầm rơi xuống, trên bầu trời, trống không chẳng có gì hết, Sơn Hà Thư đã chạy trốn.
Tai phải Nạp Lan Tiêu Bạch hơi hơi rung, hộc ra mấy chữ đơn giản: “Đi! Đến hoàng thành!”
Mãi cho đến khi đám người Nạp Lan Tiêu Bạch đi khỏi, Hoàng Bộ Anh Kỳ và Uất Trì Vinh mới có phản ứng.
“Cái gì? Sơn Hà Thư cứ như vậy biến mất à?” Ánh mắt Hoàng Bộ Anh Kỳ âm trầm, càng cảm thấy Sơn Hà Thư thật khó chơi, ngay cả Nạp Lan Tiêu Bạch cũng không thể làm gì nó, hắn ta làm sao có thể thu phục nó? Nhưng mà, nếu không chiếm được Sơn Hà Thư, hắn ta dùng cái gì để tranh giành thiên hạ?
“Tam hoàng tử, đám người Nạp Lan Tiêu Bạch trở về hoàng thành, có phải hắn nhận ra điều gì hay không? Sơn Hà Thư có thể đi tới hoàng thành không?” Uất Trì vinh nói, khiến Hoàng Bộ Anh Kỳ mừng rỡ, nếu Sơn Hà Thư đi về phía hoàng thành, như vậy dễ hơn nhiều.
“Đi! Chúng ta cũng trở về hoàng thành!” Hoàng Bộ Anh Kỳ nói, hai người cùng nhau rời đi.
Ba người Phượng Thiên Dục chỉ dừng lại một lúc, đều đi trở về.
“Hoàng thành? Vừa vặn, Ti Lung cũng được học viện Thiên Dực lựa chọn, phải đi hoàng thành nhập học…” Hoa gia chủ có chút suy nghĩ, vừa lẩm bẩm, vừa rời khỏi hàn trì.
Xung quanh hàn trì, nhất thời trống vắng, không có một ai.
Một trận nước xôn xao, phá vỡ không gian yên tĩnh, một nam một nữ từ dưới nước chui ra, chính là Phượng Thiên Sách và Già Lam, cộng thêm Tiểu Sắc Thú cực kì hưởng thụ úp sấp trên ngựa Già Lam. ( =]])
“Mọi người đều đi hết rồi, không biết ai là người lấy được Sơn Hà Thư!” Già Lam nhìn bốn phía, không khỏi suy đoán.
“Ta đoán, không ai có được.” Đáy mắt Phượng Thiên Sách xẹt qua tia sáng khó lường.
“Ý của ngươi là, nếu có một người chiếm được Sơn Hà Thư, những người khác chắc chắn sẽ tranh đoạt, không thể để người đó rời đi một cách dễ dàng?” Già Lam gật gù, cúi đầu, tiểu thú màu lam vẫn nằm úp trên ngực nàng không hề nhúc nhích. Từ xa nhìn lại, người không biết còn tưởng trước ngực nàng dây chuyền màu lam kì dị.
Dùng đầu ngón tay chòng ghẹo vài cái, tiểu tử kia miễn cưỡng ngọ nguậy mấy cái, lại không có phản ứng.
Phượng Thiên Sách đem hành động mờ ám của nàng thu vào mắt, cong môi cười: “Ta thấy, cứ kêu nó là Tiểu Sắc đi, rất dễ nhớ lại chính xác.”
“Sao ngươi không kêu Thiên Thiên là Vò Dấm Nhỏ đi?” Già Lam phản kích.
“Không thích à? Vậy gọi nó là Tiểu Lam Lam, rất xứng đôi với nàng!” Phượng Thiên Sách cười cực kì sáng lạn.
“Ta gọi nó là Tiểu Sách Sách cũng được, ăn khớp hơn ngươi!” Già Lam dùng ngón tay trêu chọc tiểu tử ở trên ngực mình, hỏi: “Tiểu Sách Sách, ngươi thích tên này không?”
Khóe miệng Phượng Thiên Sách run lên, bộ vị nào đó dưới người nhảy lên, có phản ứng không tốt. (TN: ha ha ha ai biết Tiểu Sách Sách là gì hem ?)
"Tiểu Trạch.” Thình lình, âm thanh non nớt vang lên.
“Tiểu Trạch? Thì ra ngươi có tên.” Già Lam kế tục trêu chọc nó, rốt cuộc nó cũng không mở miệng nói chuyện, không biết là do lười biếng hay là vừa mới nở ra, cho nên hết sức buồn ngủ.
“Chủ nhân, chúng ta có về nhà hay không?” Thiên Thiên từ xa bay lại, đậu trên vai Phượng Thiên Sách.
“Mọi chuyện làm tới đâu rồi?” Phượng Thiên Sách giơ ngón tay xinh đẹp lên, sờ đầu Thiên Thiên, ôn hòa nói.
“Ha ha, con Hoàng Kim Trư kia thật sự nghĩ rằng Sơn Hà Thư trên tay ta, một đường đuổi theo ta, bị ta bỏ rơi rồi.” Thiên Thiên đắc ý rung đùi, bộ dạng rất hả hê.
Phượng Thiên Sách khẽ híp mắt, trầm giọng nói: “Nói như vậy, Nạp Lan Tiêu Bạch không có rời đi?”
“Ặc, đúng. Hắn căn bản không có rời khỏi hàn trì.” Thiên Thiên nói.
"Nạp Lan Tiêu Bạch. . ." Phượng Thiên Sách nói thầm, sâu kín liếc về phía hông Già Lam, nơi đó, âm thanh đón gió, tấu lên khúc nhạc tự nhiên.
Già Lam nghi ngờ nhìn chằm chằm hai chủ tớ, chẳng biết bọn họ đang giở trò quỷ gì sau lưng nàng.