“Tiểu Lam Lam, ta phải đi trước, bằng không ta sợ bài vị của ta được đưa vào từ đường Phượng gia để cung phụng.” Phượng Thiên Sách cười yếu ớt, tầm mắt rơi vào cổ tay nàng: “Nàng theo đám người phó viện trưởng đến học viện Thiên Dực trước đi, chờ khi não có thời gian, ta sẽ đến thăm nàng.”
Già Lam không nói gì.
“Tiểu Lam Lam, ta sắp đi rồi, chẳng lẽ nàng không có một câu khuyến khích trước khi chia tay à?” Phượng Thiên Sách xít lại gần nàng, mắt nhìn chăm chú, nhìn kỹ càng.
Già Lam tức giận liếc hắn một cái: “Có đi hay không, cũng đâu có liên quan gì tới ta?”
Khuôn mặt đẹp trai từ từ lùi ra, Phượng Thiên Sách thở dài sâu kín, đưa tay lướt nhẹ qua tóc mai trên trán nàng: “Trên đường phải cẩn thận, nhớ theo sát phó viện trưởng, không nên lùi khỏi đội, con người của ông ta cũng không tệ, đáng tin cậy. Lần này đi học viện Thiên Dực , đường xá xa xôi, hiện tại trên người nàng có bảo vật dưới hàn trì, cũng đủ tiêu xài dọc đường. Lúc đến học viện Thiên Dực, đừng cậy mạnh, nhớ tu luyện thật tốt, nhớ phải giấu dốt. Nếu thật sự gặp chuyện khó khăn, không thể giải quyết thì đến Phượng gia tìm ta. Nếu không tìm được ta, có thể tìm nhị đệ của ta, mặc dù tính tình của nó có chút thối, nhưng tâm địa cũng tốt…”
Lải nhải hơn nữa ngày, cuối cùng hắn cũng rời đi, đưa mắt nhìn bóng lưng siêu phàm, phóng khoáng của hắn càng lúc càng xa, Già Lam giơ tay lên, nhẹ nhàng lau đi nước mắt ở khóe mắt.
“Thật là, ta cũng không phải đứa trẻ, ngươi cũng không phải cha ta, lải nhải nhiều như vậy để làm gì?”
Nàng hít mũi một cái, lúc nãy sắp chia tay, suýt chút nữa nàng khóc rồi. Từ khi nào thì nàng trở nên cảm tính như vậy? May là hắn không thấy, nếu không hắn nhất định cười nhạo nàng.
Trở về phủ thành chủ, Tống Thiến Nhi đã sớm đứng ngoài cửa chờ nàng, thấy nàng về, nàng ta vui vẻ tiến lên đón.
“Già Lam, ngươi trở về rồi. Ủa! Ngươi bị thương à?” Tống Thiến Nhi chủ ý đến vết máu trên người Già Lam, lo lắng.
Già Lam cúi đầu nhìn xuống, đúng là ở ngực nàng có vết máu, nhưng chỉ là máu lúc bị thương dính vào áo, hiện tại…nàng sờ sờ trước ngực mình, khẽ kinh ngạc. Quái lạ, vết thương cư nhiên không hề đau, không chỉ như vậy, dọc đường trở về nàng cũng không cảm thấy đau đớn, chẳng lẽ…
Đúng rồi, lúc trước nàng từng rơi vào hàn trì, ngâm mình trong nước lạnh của hàn trì, lẽ nào nước trong hàn trì có ích cho vết thương?
Nàng càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này tương đối lớn, lấy những gì hiểu biết về Phượng Thiên Sách, mặc dù hắn vô lương vô lại, nhưng hắn làm hại nàng. Khoảnh khắc nàng rơi xuống vực sâu, hắn không chút do dự nhảy xuống cứu nàng, hắn biết rõ trên người nàng có nhiều vết thương, làm sao có thể để nàng rơi vào trong nước lạnh?
Nhất định là như vậy, hắn muốn mượn nước trong hàn trì, để cho vết thương của nàng mau chóng bình phục, cho nên mới cố ý làm như vậy?
Lúc ấy, nàng còn vì thế mà bực bội, hiện giờ nghĩ lại, tâm tư của hắn rất tỉ mỉ, trong lúc vô tình, liền đem mọi chuyện xếp đặt chu đáo. Bỗng nhiên, đáy lòng dâng lên tình cảm ấm áp, có một vị sư phụ luôn luôn suy nghĩ cho nàng, kỳ thật cũng không tệ.
“Già Lam, ngươi đang suy nghĩ chuyện gì vậy? Thương thế trên người ngươi có vẻ rất nặng, ta dẫn ngươi đi gặp đại phu.” Tống Thiến Nhi kéo nàng, muốn đi ra ngoài cửa, Già Lam liền ngăn lại.
“Thương thế trên người của ta đã tốt lắm rồi. Lúc trước bị thương, máu còn dính trên áo thôi. Thiến Nhi, phó viện trưởng đâu? Các ngươi dự định khi nào thì khởi hành đi học viện Thiên Dực?”
“Phó viện trưởng chưa có thông báo, chắc là hai ba ngày nữa.” Tống Thiến Nhi nói.
“Vậy thì tốt, ta đi cùng các ngươi.” Già Lam nói.
"Thật? Vậy thì tốt quá! Ta sẽ không buồn vì không có người làm bạn nữa.” Tống Thiến Nhi vui vẻ ôm lấy nàng.
Lúc đang trò chuyện, có người gọi tên Tống Thiến Nhi.
Cách đó không xa, một cô gái nhanh chân bước tới, lúc tới gần, chân ả hơi khựng lại: “Già Lam, ngươi cũng ở đây?”
Tống Thiến Nhi thấy người vừa tới, vui vẻ kể lại: “Triệu sư tỷ, Già Lam quyết định đi cùng chúng ta.” (TN: con Tống Thiến Nhi này không biết con này có thù với GL à >”
"Phải không?" Triệu Nhã Nhi thoáng chần chờ, sắc mặt hơi kì quái: “Được, phó viện trưởng nói, trưa mai chúng ta rời khỏi thành Tử Nguyệt, các ngươi đi chuẩn bị đi, mang theo nhiều lương khô, hoặc là mua một ít binh khí, dọc đường đi chúng ta có thể đi ngang một số nơi nguy hiểm, đáng sợ…”
“Cám ơn Triệu sư tỷ nhắc nhở, bọn ta nhất định chuẩn bị thật tốt.” Tống Thiến Nhi cười híp mắt.
Triệu Nhã Nhi dặn dò thêm vài câu, xoay người rời đi. Lời nói dịu dàng, hào phóng và anh khí ngạo nghễ giữa hai chân mày của ả, mặc kệ ai nhìn thấy cũng không nhịn được khen ngợi. Nhưng, Già Lam nhìn bóng lưng ả rời đi, luôn cảm thấy có cái gì đó kỳ quái.
“Già Lam, Triệu sư tỷ là người tốt, nghe nói, hiện tại tỷ ấy là linh sư trung phẩm cấp năm, tỷ ấy không hề kiêu ngạo đối với người khác, mọi người đều yêu thích tỷ ấy.” Tống Thiến Nhi không chút tâm cơ mà khen ngợi. (TN: não phẳng thì có. K sợ kẻ thù giỏi, chỉ sợ đồng bọn ngu như heo.)
“Phải không?” Già Lam không nghĩ như vậy, một người quá mức hoàn mĩ, ngược lại liền có vấn đề, nhưng không nói rõ nguyên nhân, có thể là hơi thở không phù hợp.
Già Lam thay một bộ quần áo mới, liền cùng Tống Thiến Nhi đi dạo, mua sắm một ít lương khô, binh khí và quần áo. Chờ khi các nàng trở về phủ thành chủ, xa xa đã thấy hai người Sở Viêm Chiêu và Mục Tư Viễn đứng ngoài cửa.
“Các ngươi đi đâu vậy? Mọi người chờ các ngươi nửa ngày ở cửa thành, các ngươi còn cố tình đi dạo?” Mục Tư Viễn liếc đồ trên tay hai người, không nhịn được nhíu mày.
“Không phải ngày mai mới đi sao?” Tống Thiến Nhi kinh ngạc.
“Không phải Triệu sư tỷ thông báo cho các ngươi rồi sao? Hôm nay khởi hành.” Mục Tư Viễn nói.
“Rõ ràng là Triệu sư tỷ nói, trưa mai mới đi mà.” Tống Thiến Nhi vô tội nói.
Bốn người liếc mắt nhìn nhau, trong đầu đều sinh ra ý nghĩ kì quái, rất nhanh, Mục Tư Viễn bác bỏ suy nghĩ của mọi người: “Không thể nào! Làm sao Triệu sư tỷ cố tình lừa các ngươi? Nhất định là ngươi nghe lầm… Được rồi, được rồi, không nói mấy chuyện này nữa, chúng ta mau đuổi theo, bằng không sẽ không kịp’’
‘’Không lẽ ta nhớ lộn?’’ Tống Thiến Nhi nhức đầu, rất nhanh đã bị tẩy não.
Già Lam cười khấy trong lòng, làm sao có thể nhớ lầm? Triệu Nhã Nhi nó trưa mai đi rành rành cơ mà, ả còn nhắc nhở hai người mua lương khô, binh khí. Mục đích là để phó viện trưởng không tìm được các nàng, một khi phó viện trưởng tức giận hoặc là mất kiên nhẫn, sẽ không để bụng tới hai người các nàng, đem hai người bỏ lại.
Đường đi này xa xôi vạn dặm, dựa vào thực lực của hai người, muốn học đến học viện Thiên Dực, không biết có mạng hạy không nữa.
Lòng dạ thật ác độc!bg-ssp-{height:px}
Xem ra, Triệu Nhã Nhi này đã nảy sinh địch ý với các nàng, phải đề phòng thôi.
‘’phó viện trưởng kêu hai người ở lại tìm chúng ta à? Hay các ngươi tự nguyện ở lại?’’ Già Lam nhìn Sở Viêm Chiêu im lặng đứng ở bên cạnh, đột nhiên hỏi.
‘’Nàng suy nghĩ nhiều rồi! Làm sao bọ họ tự nguyện ở lại chờ hai người? Bớt nói nhảm đi, còn không mau đi?’’ Mặt mày tuấn tú của Sở ViêmChiêu lạnh lùng , lãnh khốc nói một câu, xong rồi cất bước dời đi.
Mục tư Viễn bất đắc dĩ cười khổ, bạn nãy, chính hắn ta owrlaij chờ hai người này, bây giờ lại cố làm ra vẻ hào hiệp. nói cho cùng, hắn ta muốn ồn ào tới khi nao?
‘’Ha ha, kệ hắn đi, hắn thích giả lãnh khốc! Ta đặc biệt ở lại, tự nguyện chờ các nàng. Bên hoàng thành xảy ra chuyện, đám người phó viện trưởng vội vã chạy trở về hoàng thành, đã đi nửa ngày rồi, hai người bọn ta sợ các ngươi không biết đường, cố tình ở lại, dẫn đường cho các nàng.’’
‘’Thì ra là thế.’’ Già Lam không để ý thái độ của Sở Viêm Chiêu, chỉ là không muốn nợ nhân tình của người khác.
Bốn người lập tức lên đường, nhưng vẫn không đuổi kịpđội ngũ. Lúc này, màn đêm buông xuống, bốn người quyếtđịnh ngủ ở ngoài trời một đêm, chờ đến hừng đông rồi đi tiếp.
Đống lửa từ từ cháy lên, bốn người vây quanh đống lửa,lấy lương khô ra ăn đỡ đói.
‘’Ta cosmang theo một con gà nướng, các ngươi cũng ăn một chút đi, qua hôm nay, chỉ có thể ăn chay thôi.’’ Mục Tư Viễn móc con gà ,nướng được bọc giấy dầu từ trong hành lý ra, mở giấy dầu, mùi thơm của gafnuowngs tản ra, hấp dẫn vị giác.
‘’Ta có mang theo một ít bánh điểm tâm mà mứt hoa quả, ta còn không nỡ ăn, mọi người cùng nhau ăn đi.’’ Tông Thiến Nhi cũng có tinh thần chia sẻ, đem hàng riêng giấu lấy ra.
Già Lam móc móc trong bọc hành lý, bọn họ rộng rãi như vậy, nàng cũng klhoong thể nhỏ mọn, lấy mấy viên giống trái cây lấy từ hành lý ra, chất đống chung với gà nướng, mứt hoa quả và điểm tâm:’’ Các ngươi cứ việc ăn, ta cũng không biết có mùi vị ra sao.’’
Nói xong, nàng tùy tiện cầm một viên, giống hạt đạu phộng, tùy ý ném vào miệng, chậm rãi nhai. Đột nhiên, chung quanh yên tĩnh, không có bất kỳ thanh âm nòa, Già Lam ngẩng đầu, phát hiện ánh mắt cổ quái của ba người kia, khẽ nhếch môi, khó hiểu.
‘’ Già Lam, nàng cứ như vậy ăn trái cây? Nàng biết đó là trái cay gì không?’’ Muchj Tư viễn nâng một viên trái cây, bộ dangscuwcj kỳ thành tín, ánh mắt chăm chú nhìn trái cây, khoa trương nói:’’ Đây chính là linh quả cấp bốn….Đạo tiên Quả, chỉ có ở vách đá cheo leo, nguy hiểm. Có bao nhiêu người vì muốn hái nó mà té núi chết? nàng thì đảo ngược, cứ tùy tiện ăn? Nàng...nàng thật là lãng phí của trời!’’
Già Lam đen mặt?’’’ Không phải chỉ là linh quả cấp bốn sao? Không ăn như vậy thì ăn như thế nào? Nói xong, nàng lại nhặt một quả , tùy tiện ném vào miên gj.
DDoonghj tác này, hoàn toàn đả kích Mục Tư Viến, hắn hung ác trừng nàng, dường như nàng làm chuyện khiến nhiều người giận sôi.
‘’ta thấy, chắc chắn ngươi ở bên cạnh Phượng Thiếu thời gian dài, quên mất thân phận của mình. Linh quả cấp bốn, đương nhiên Phượng Thiếu có rất nhiều, nhưng nàng đừng quên, nangftwf đầu tới cuối vẫn là nàng. lấy thân phận của nàng, căn bản không có khả năng gả vào Phượng gia,đùng nói Phượng gia không đồng ý, bản thân Phượng Thiếu chư chắc gì đã thật lòng với nàng, nếu không tại sao hắn bỏ lại nàng ở đây, một mình về hiangf thành?’’ Sở Viêm chiêu khẽ cười nhạo, ưu nhã ăn lương khô của mình, không hề động vào trái cây của nàng.
Già Lam lườm hắn, nàng lười giải thích.
‘’Viêm Chiêu, Đạo Tiên Quả hiếm có, ngươi cũng ăn một viên đi.’’ Mục Tư Viễn nhiệt tình đư trái cây cho bạn tốt, nào nhờ bị hắn lạnh lùng cự tuyệt.
‘’Sở gia không thiếu bạc, linh quả cấp bốn này à, muốn ăn báo nhiêu mua mà chẳng có.’’
Mục Tứ Viễn thấy không thú vị, chép miệng nuốt nước miếng, đem số trái cây còn dư ôm vào ngực, hết sức thành kính thưởng thức từng viên, trong miệng thường phát ra âm thanh mất hồn, ba người nghe được cảm thấy rất buồn nôn.
‘’Thiến Nhi, của ngươi.’’ Già lam móc mấy viên từ trong bọc hành lý ra, đặt vào tay Tống Thiến Nhi, Tống thiến Nhi cực lỳ cảm động, hai mắt rưng rưng. Già lam chịu không nổi tuyến lệ phong phú của nàng, không chờ nàng nói, lập tức chận miệng:’’ mau ăn đi, bằng không có người nhìn thấy lại thèm.’’
nàng liếc Mục tư Viễn , hắn cũng đang nhìn lom lom vào linh quả trên tay Tống Thiến Nhi, hai mắt lòe sáng:’’ Năm...linh quả cấp năm, ta cũng muốn!’;’
Tống Thiến Nhi vội và đề phòng hắn như phòng sói, đem linh quả giấu đi, trong lòng đắc ý: Già lam đối với ta thât tốt ,cho ta linh quar tôt nhất.
Mục Tư Viễn nhìn theo tay Tống Thiến Nhi, rồi nhìn ngực nàng ta, nước miếng chảy ròng ròng.
Sở Viêm Chiêu đen mặt, thật sự chịu không nổi nữa, đư a tay đem Mục Tư Viễn vì linh quả mà thất lễ túm về:’’ Trở về ta cho ngươi linh quả cấp sáu, nghươi ngồi đàng hoannhgf cho ta, đùng có làm ta mất mặt.’’
‘’Linh quả cấp sáu? athaatj ư!? Ngươi cam đoan?’’ Mục tư viễn giật mình, lập tức khôi phục lại như bình thường, theo sát Sở Viêm Chiêu, hận không thể bắt hắn ta viêt sgiaays cam đoan.
Tay phải Sở ViêmChiêu nhấc lên, lập tức vứt hắn ra.
Bốn người ở chung, trên cơ bản coi như hòa thuận.
Trong linh quả chứa đụng linh khí dồi dào, nhung không phỉa vừa vào bụng liện có thể chuyể hóa, bốn người ăn uống no nê, tự mình tu luyện.
Trong bóng đem, truyền đén tiếng xào xạc, rất nhỏ, rất nhỏ, chợt nghe giống như âm thanh gió thổi ngọn cỏ, nhưng cẩn thận lắng nghe, sẽ phát hiện âm thanh này gián đoạn, tựa như bị ngăn cách.
Đột nhioeen, Già Lam mở mắt, Sở Viêm Chiêu đối diện nàng cũng mở mắt, bốn mắt nhìn nhau, hai người nhanh chóng trao đổi qua ánh mắt, kế đó liền nhắm mắt lại.
Linh khí chung quanh chuyển động điên cuồng, ngọn lứa chi một tiếng, xung quanh liền n biển thành biển lửa.
Bốn người đồng loạt mở mắt, vốn dĩ bọn họ chưa xác định đám người này có phải hướng về bốn người hay không, cho nên cả bọn đều không dám xằng bậy, nhưng tình huống quá rõ ràng, đối phương nhằm vào bọn họ, howan nữa còn ác đọc muốn mạng bọn họ, đưa cả bọn vào chỗ chết.
‘’Chết tiệt! Rốt cuộc nàng chọc vào kẻ nào vậy?’’ Sở Viêm chieu khẽ rủa.
Già Lam híp mắt nhớ lại, cho tới bây giờ người kết thù với nàng, trừ Triêu gia cũng chỉ có Hoàng Kim Chiến Vương, nhưng trong mắt Hoàng Kim Chiến Vuiowng, nàng đã là người chết, không thể tìm nàng gây phiền phức, vậy chỉ còn Triệu gia……
‘’chẳng lẽ là người của Triệu gia?’’
Trong đầu nàng lập tức hiện lên gương mặt Triệu Nhã Nhi, đầu tiên ở thành Tử Nguyệt chơi xỏ nàng, hiện tại bao vây đánh lén, có thể có liên quan ả không?