Nụ cừoi kia vốn không có vấn đề gì, nhưng cố tình nó quá mức rực rỡ.
Có một số người, càng cười rực rỡ, càng nguy hiểm.
Quản gia Tần đầy xúc động, rất hiểu chủ tử nhà mình, hắn rât xác định và khẳng định, chủ tử không được vui ha.
Tư Đồ Trường Thắng cũng đang quan sát phản ứng của Phượng Thiên Sách, bởi vì ông thấy, lấy xuất sắc của Phượng Thiên Sách, trên đời này ít có người xứng đôi được với hắn, ánh mắt của hắn lại cao, người bình thường căn bản không thể lọt vào mắt hắn nổi. Hắn đối xử đặc biệt với Già Lam, khiến ông rất bất ngờ và tò mò, ông muốn biết Phượng Thiên Sách đối xử đặc biệt với Già Lam là nghiêm túc, hay chỉ là dùng nàng ấy để làm lá chắn, lừa bịp người đời?
Nhưng, từ phản ứng của Phượng Thiên Sách, mặc dù không thể nói là hoàn toàn nghiêm túc, nhưng ít ra lời nói và hành động của Già Lam đã có thể ảnh hưởng đến hắn.
“Thì ra ả mới là hung thủ thật sự, đúng là biết người biết mặt nhưng không biết lòng. Không ngờ ả che giấu sâu như vậy!” Âm thanh bùng nổ trong đám đông, từ trong khu vực hình cánh quạt truyền tới.
Đội ngũ vẫn bị bao vây trong vòng tình nghi, mùi vị chờ đợi bị tra hỏi thật không dễ chịu, hiện tại Già Lam chỉ ra người bị tình nghi, bọn họ không nhân cơ hội này dậu đổ bìm leo, đem hiềm nghi trên người phủi sạch thì chờ tới bao giờ? Chỉ có như vậy, bọn họ mới có thể nhanh chóng thoát khỏi hàng ngũ bị tình nghi.
Hắn ta vừa lên tiếng, mấy người ở chung quanh cũng nhao nhao theo, tức giận việc ác mà Lâm sư tỷ làm.
Hai gò má Lâm sư tỷ đỏ bừng lên, vừa tức vừa gấp, cuống quit xua tay phủ nhận: “Ta không có! Ta không có làm gì hết! Các ngươi đừng đổ oan cho ta!”
“Các vị trưởng lão, xin các ngài tin tưởng ta, ta thật sự không có làm!”
“Viện trưởng, ngài phải tin tưởng ta…”
Đối mặt với nhiều tiếng phê phán, Lâm sư tỷ không có cách tự rửa oan cho mình, chỉ cảm thấy mình chết oan. Ả không hề làm gì hết, mọi người dựa vào cái gì mà đổ oan cho ả?
Già Lam hờ hững nhìn ả, không lên tiếng. Hiện tại, ả ta đã nếm được mùi vị có lý mà không thể nói rồi chứ?
Ngẫm lại chuyện lúc nãy, ả vu oán cho người khác, chẳng lẽ ả không nghĩ tới, có lẽ đối phương cũng vô tội như ả?
Một lúc sau, Già Lam mới chịu lên tiếng: “Mọi người im lặng một chút! Ả không phải hung thủ thật sự!”
Mọi người sửng sốt, hiện trường vốn ồn ào lập tức không còn tiếng động.
Ánh mắt Tư Đồ Trường Thắng hiện lên kinh ngạc, cảm thấy ngoài ý muốn, nhìn ra được, đối phương và Già Lam từng có khúc mắc, hiện tại phần lớn người đều tin giải thích của nàng, đem danh hiệu người bị tình nghi là hung thủ gắn lên đầu đối phương, nàng dễ dàng gột sạch tội danh hung thủ giết người, để cho mình an toàn. Nhưng, nàng lại lật đổ giải thích của mình, trong vô hình giúp đối phương rửa sạch tội danh.
Rốt cuộc nàng đang làm cái gì? Vì sao ông nhìn không thấu?
Mọi người ở hiện trường, bao gồm cả Phượng Thiên Sách, đều kinh ngạc, nhưng Phượng Thiên Sách khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh rất nhanh, hắn bất đắc dĩ cười khẽ, dường như đã hiểu được quyết định của Già Lam.
Thật lâu sau, Lâm sư tỷ mới bừng tỉnh, ả nghĩ rằng mình nghe lầm, Già Lam giúp ả rửa sạch tội danh? Ả thở phào nhẹ nhõm, nhưng không hề cảm kích, bởi vì ả chưa từng làm, dựa vào cái gì mà nói xấu ả!! (Ngữ: con này dở hơi. Chừng nào nó chết đây???)
Nhất định là do Già Lam sợ ả tranh giành Nạp Lan công tử, cho nên mới nói xấu ả trước mặt Nạp Lan công tử, nghĩ tới đây, ả không những không cảm kích Già Lam giúp mình, trái lại càng thêm căm hận Già Lam.
“Ta đã sớm nói, ta không phải hung thủ! Già Lam, ngươi đừng hòng ngậm máu phun người!”
“Ngậm máu phun người? Thì ra, ngươi cũng biết cái gì gọi là ngậm máu phun người.” Già Lam cúi đầu cười lạnh: “Cảm giác vô duyên vô cớ bị người ta hãm hại, bị dư luận giậu đổ bìm leo có dễ chịu hay không?”
“Ngươi… Ngươi cố ý!” Cuối cùng, Lâm sư tỷ mới hiểu, Già Lam có định trả thù mình, mục đích là để ả nếm mùi bị ngươi khác vu oan.
“Lúc nãy, không phải ngươi nghi ngờ ả là hung thủ, muốn hãm hại ngươi sao? Vì sao lại giải vây cho ả?” Ngụy trưởng lão nhíu mày, thật ra trong lòng lão hi vọng mọi chuyện dừng lại ở đây.
Tư Đồ Trường Thắng chuyển tầm mắt, khẽ cười nói: “Già Lam, nói một chút suy nghĩ của ngươi đi, ngươi nhất định có căn cứ?”bg-ssp-{height:px}
Chỉ là một cô gái xấu xí, lại là học sinh mới nhập học, thế mà được viện trưởng dùng thái độ ôn hòa dò hỏi suy nghĩ, một màn này, chẳng phải giết chết bao nhiêu ngươi ở bên ngoài rồi sao?
“Lấy thực lực yếu ớt như vậy, muốn ra tay dưới tình huống thần không biết quỷ không hay, trong thời gian ngắn để tạo ra băng mâu, căn bản không có khả năng!” Già Lam nói năng mạnh mẽ, lúc nói rõ lí do, không quên hung hăng đả kích Lâm sư tỷ. Nếu có người xem Già Lam nàng là quả hồng mềm, có thể mặc cho người vân vê, người đó hoàn toàn sai.
Bắt nạt nàng, nàng trả lại đủ!
Mặt Lâm sư tỷ đỏ bừng, vốn định phản bác vài câu, nhưng nghĩ lại mình vừa cởi được hiềm nghi, ả liền nhịn xuống. Tóm lại, thời gian còn dài, ả còn có cơ hội, đòi lại nợ ngày hôm nay, cởi bỏ hiềm nghi là quan trọng nhất.
Khóe mắt liếc thấy tay Nạp Lan Tiêu Bạch tự nhiên nắm tay Già Lam, không xem ai ra gì.
Ả hận!
Hận không thể bước lên, kéo hai cái tay kia ra, sau đó đổi lại, ả cầm tay Nạp Lan Tiêu Bạch. Tay hắn thon dài, xinh đẹp, nếu nắm lấy tay hắn, sẽ là chuyện hạnh phúc nhất đời này?
Cô ả mê trai chìm vào ảo tưởng.
“Tiểu Lam Lam, nếu như nàng nói, ả không phải hung thủ, vậy kẻ nào hãm hại nàng?” Phượng Thiên Sách nói, ánh mắt lơ đãng xẹt qua tay của hai người, giọng nói là lạ, đáng tiếc lúc này Già Lam chỉ tập trung vào chuyện tìm ra hung thủ, cho nên không chú ý đến sự khác thường của hắn.
“Ta cũng đã nói, ta mới đến học viện Thiên Dực không lâu, mặc dù có gây thù kết oán, kẻ thù của ta không vượt quá năm người, trong năm người, trừ bỏ bạn học Hàn đã chết và nhóm ba người Lâm sư tỷ, chỉ còn một vị cuối cùng.” Già Lam chậm rãi xoay người đi chỗ khác, ánh mắt chuyển về khu vực cánh quạt, mắt cố ý đảo quanh khu vực đó, giống như muốn đem biểu hiện của từng người nhìn hết. Nhóm người trong khu vực cánh quạt không khỏi phát điên, loại tâm tình chờ đợi kết án, thật giày vò người ta!!
Thà rằng nàng trực tiếp chỉ ra, trong số bọn họ, ai mới là hung thủ, còn hơn cứ lo lắng đề phòng như vầy.
Triệu Nhã Nhi nghe Già Lam nói chuyện, trong lòng mơ hồ thấy bất an, Già Lam sẽ không trở đầu mâu chỉa vào ả chứ?
Trực giác của ả thật chính xác! Quả nhiên, tầm mắt Già Lam rơi trên người ả!
Ả khẽ run lên, vừa rồi còn trào phúng Già Lam làm mất cơ hội hãm hại, trả thù ả, hiện giờ cũng nếm quả đắng rồi.
Không phải Già Lam không nghĩ tới chuyện trả thù ả, mà cố tình đi vòng vèo, để ả tưởng rằng mình vượt xa núi cao, rõ ràng là muốn đánh ả rơi vào đáy cốc. Nhưng, Già Lam lại cố tình để ả từ đáy cốc vọt lên chỗ cao, để ả không có khả năng an toàn qua cửa, đột ngột kéo ả tuột xuống, một lần nữa ngã vào đáy cốc…. (Ngữ: Tóm lại là cho người ta từ đáy cốc lên cao, sau đó mới đá xuống :v cảm giác cờ mờ nờ tuyệt vời !!!)
Thủ đoạn giày vò người như vậy, thật khiến người ta hận nghiến răng!
Cảm thấy Triệu Nhã Nhi bất an, Già Lam mỉm cười, cười đến sáng lạn, không cần Già Lam mở miệng, tầm mắt hoài nghi của mọi người đều rơi trên người Triệu Nhã Nhi.
“Là Triệu sư tỷ hả? Sao có thể? Triệu sư tỷ tuyệt đối không làm chuyện như vậy. Ngươi đừng cắn người lung tung có được không?” Trong đám đông, không ít người bị bề ngoài của Triệu Nhã Nhi mê hoặc, rất nhanh đã có người lên tiếng bảo vệ.
Trong đám người bên cạnh Triệu Nhã Nhi, có một sư muội, đứng ra nói: “Già Lam, ngươi đừng ngậm máu phun người, nói xấu Triệu sư tỷ! Ta biết tại sao ngươi lại nhằm vào tỷ ấy, là vì tỷ ấy tước đoạt cơ hội trở thành học sinh ưu tú của ngươi. Ngươi ghi hận trong lòng, nên mới nói có kết thù oán với tỷ ấy. Ngươi đúng là lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử! Triệu sư tỷ làm như vậy, đơn thuần là vâng mệnh làm việc. Ngươi có cần ghim người như vậy không, chỉ có ngươi canh cánh chuyện này mãi, xem tỷ ấy là kẻ thù, bụng dạ ngươi thật nhỏ! Ngươi làm người như vậy, chỉ đáng bị coi thường!”
Một phen căm phẫn dâng trào thật hay!
Già Lam sâu sắc liếc ả một cái, bản lĩnh mê hoặc lòng người của Triệu Nhã Nhi thật lợi hại, hình tượng dịu dàng, hào phóng của ả đã ăn sâu vào lòng người. Hiện tại, nàng đột nhiên đứng ra, nghi ngờ Triệu Nhã Nhi, không những không đả kích được Triệu Nhã Nhi, ngược lại sẽ bị người khác công kích.
Nàng cúi đầu cười, nói: “Ta có nói, ta hoài nghi nàng ta sao?”
“Không sai, ta dựa vào thực lực của mình, thông qua khảo hạch học sinh ưu tú, lại bị người thông báo nói đại công chúa đã có danh sách năm học sinh ưu tú được chọn, sau đó không phân biệt chuyện gì hết, tước đoạt tư cách gia nhập đội ngũ học sinh ưu tú của ta. Đổi lại là ai, cũng có bất mãn và không cam lòng, nhưng mà, ta căn bản không đặt chuyện này ở trong lòng. Ở một nơi không có công bằng, đều là rắm chó, không vào cũng được!”
Hiện trường lập tức ồ lên.