Các học sinh ưu tú ở đây đều tức giận, lại còn nói bọn họ gia nhập vào một tập thể chó má, nàng cũng quá mức kiêu ngạo đi!
Thế nhưng, phần lớn người không được vào nhóm học sinh ưu tú đều âm thầm dựng ngón cái khen Già Lam một phen. Lời nàng nói, cũng là tiếng lòng của bọn họ.
Học sinh ưu tú thì sao? Có gì đặc biệt hơn người?
Sắc mặt Tư Đồ Trường Thắng hơi đổi, quay đầu nhìn các trưởng lão: “Thật sự có chuyện này?”
Ngụy trưởng lão bước lên nói: “Đúng vậy, viện trưởng! Thật sự là do đại công chúa cho người đến thông báo, ngài từng nói, chỉ cần là yêu cầu của đại công chúa, chúng ta phải hết sức thỏa mãn, cho nên…” Nhìn sắc mặt của viện trưởng càng lúc càng kém, lão không dám nói nữa, trong lòng thầm suy đoán, lẽ nào lão hiểu sai ý của viện trưởng?
“Chuyện này, ta sẽ tra rõ.” Thanh âm Tư Đồ Trường Thắng trầm thấp, vô cùng nhiếp chấn, khiến cả người Triệu Nhã Nhi chấn động, nhẹ run lên.
Viện trưởng muốn đích thân điều tra chuyện này? Vậy phải làm sao đây? Nếu để đại công chúa biết, ả giả truyền lệnh của đại công chúa, đem danh sách học sinh ưu tú tăng lên hai người, đại công chúa sẽ phản ứng như thế nào đây?
Nghĩ tới đủ loại khả năng có thể xảy ra, trái tim ả khẽ run rẩy, vô cùng sợ hãi.
Già Lam vẫn quan sát Triệu Nhã Nhi, để nàng bắt được ánh mắt sợ hãi của ả, âm thầm ghi nhớ, chẳng lẽ đằng sau chuyện này còn có kỳ hoặc?
“Ta nói thù hận, cũng không phải chuyện sau khi đến học viện Thiên Dực. Mà là trên đường đến học viện Thiên Dực, có người ám sát ta, không muốn để cho ta dễ dàng đến học viện Thiên Dực. Các ngươi đoán xem, tên sát thủ bị ta bắt được đã khai chủ tử đứng sau màn là ai? Là ai tới cho sát thủ tới giết ta?”
Già Lam nói được phân nửa, hai chân Triệu Nhã Nhi đã mềm nhũn, động tác cực kì tinh tế, nếu không phải Già Lam nhìn chằm chằm ả, chắc chắn khó nhận ra.
Triệu Nhã Nhi không hề biết Già Lam vẫn luôn quan sát ả, cố gắng nén bất an và sợ hãi trong lòng, miễn cưỡng kéo khóe môi cười, giả vờ trấn định: “Già Lam sư muội, ngươi nói như vậy, chẳng lẽ hoài nghi ta sai sát thủ giết ngươi? Ta với ngươi không thù không oán, ta không biết vì sao ngươi lại nói như vậy, mặc kệ người khác nhìn ngươi như thế nào, ta đều tán thưởng đầu óc của ngươi. Lúc ngươi ở thành Lạc Xuyên, mọi người đều xa lánh ngươi, nói ngươi không có thiên phú, nói ngươi xấu xí, nói ngươi si mê Sở đại thiếu gia, suýt chút nữa vì hắn mà mất mạng… Có đủ loại tin đồn xấu về ngươi, ta lại không hề ủng hộ. Mặc dù ngươi không có thiên phú, không có dung mạo, nhưng ta tán thưởng tấm lòng si mê của ngươi dành cho Sở đại thiếu gia. Ta vẫn muốn có thể làm bạn với cô gái thành thật như vậy, nhưng sao lòng dạ và nhân phẩm của ngươi lại kém xa như vậy?”
Giỏi cho một câu giải thích đầy tình cảm!
Già Lam nhìn chăm chú vào Triệu Nhã Nhi, nghe ả nói, nàng không khỏi không bội phục. Đổi lại là ngươi khác, bị đâm chọt là hung thủ giết ngươi, đã sớm khẩn trương đến rối tung mù mịt, vậy mà ả lại dùng khoảng thời gian ngắn nhất để bình tĩnh lại, đồng thời dùng thủ đoạn kẻ yếu ớt để đánh trả, nàng phải nói một câu khâm phục với ả mới được!
Sở đại thiếu gia?
Mọi người hoàn toàn rối loạn.
Phượng Thiếu nói, Già Lam là cô gái của hắn. Nạp Lan công tử lại không nể mặt Phượng Thiếu, tự nhiên cầm tay Già Lam, đến giờ vẫn chưa buông ra. Hiện giờ, còn nhô ra một Sở đại thiếu gia?
Rốt cuộc, ai mới là người Già Lam yêu?
Quân hệ tứ giác tình yêu thật phức tạp?
Sở Chiêu Viêm vẫn không bị người hỏi thăm chú ý, đột nhiên bị người ta điểm danh, sắc mặt hắn u ám, không lành.
Triệu Nhã Nhi à Triệu Nhã Nhi, nếu không nhìn thấu thủ đoạn của ngươi, hắn cũng có thể giống như những người khác, bị ả mê hoặc. Luận bản lĩnh giả bộ, ả đúng là cao tay!
“Tiểu Lam Lam, mau nói cho mọi người biết, nàng và Sở đại thiếu gia đã hoàn toàn phân rõ ranh giới, bây giờ người nàng thích chỉ có một mình ta.” Thình lình, Phượng Thiên Sách bá đạo xen vào giữa Già Lam và Nạp Lan Tiêu Bạch, mạnh mẽ tách hai người ra. Cánh tay hắn vừa giơ lên, liền tự nhiên ôm eo Già Lam. Xúc cảm bất ngờ khiến eo Già Lam tê dại. Nàng khẽ xoay thắt lưng, lách người, muốn tránh né, nhưng vẫn không tránh được động tác ép buộc của Phượng Thiên Sách.bg-ssp-{height:px}
Nhắc tới cũng lạ, Nạp Lan Tiêu Bạch nắm tay nàng, nàng chỉ cảm thấy ấm áp, trừ này đó ra, không có cảm giác gì khác. Nhưng, mỗi lần Phượng Thiên Sách động chạm nàng, cả người nàng giống như bị điện giật, cả người không được tự nhiên.
Chẳng lẽ ông trời phái hắn xuống để trừng phạt hắn, để cho nàng khó chịu?
Tức giận liếc hắn một cái, không lay chuyển được hắn, liền mặc kệ hắn luôn.
Hai người âm thầm đấu đá, không có để ý, chân mày Nạp Lan Tiêu Bạch nhíu chặt lại, rất nhanh liền giản ra.
Người buồn bực nhất không ai khác ngoài Sở Chiêu Viêm, hắn thầm cắn răng, nhìn chằm chằm Già Lam. Chỉ có mấy ngày, nàng không những trêu chọc tên Phượng Thiên Sách có tai tiếng, còn trêu chọc người đứng đầu trong bát công tử - Nạp Lan Tiêu Bạch, hành vi không đứng đắn như thế, rốt cuộc nàng đem hắn đặt ở chỗ nào?
Chờ chút, sao hắn lại kích động? Giống như oán phu bị bỏ rơi vậy nè?
Bỗng, hắn lắc lắc đầu, phớt lờ mù mờ trong lòng. Hắn mới không có hứng thú với cô gái này, tuyệt đối không!
“Khụ khụ, bây giờ trở lại chuyện chính, nếu ngươi hoài nghi Triệu Nhã Nhi, hãy đưa ra bằng chứ, nếu không…” Tư Đồ Trường Thắng ho nhẹ, cắt ngang yêu cầu vô lý của Phượng Thiên Sách, âm thầm lườm hắn, ám chỉ hắn nên thu liễm một chút, đừng có quậy cho nước đục ngầu nữa, nơi này đủ loạn rồi.
Phượng Thiên Sách trợn mắt, làm bộ không nhìn thấy ám chỉ của ông.
Già Lam lại thấy, mở miệng nói: “Thưa viện trưởng, Triệu Nhã Nhi không phải hung thủ, ta hoài nghi, hung thủ là người khác.”
Cái gì? Người khác?
Nụ cười kia vốn không có vấn đề gì, nhưng cố tình nó quá mức rực rỡ.
Triệu Nhã Nhi kinh ngạc, ả còn nghĩ Già Lam sẽ cắn chặt không buông, dồn ả vào đường chết, ai ngờ lại một câu giúp ả gỡ bỏ hiềm nghi, cuối cùng Già Lam đang nghĩ cái gì?
Giương mắt nhìn Già Lam, đối diện đôi mắt sắc bén, tia sáng lạnh lướt qua, ánh mắt kia rõ ràng đang ra oai với ả.
Trái tim Triệu Nhã Nhi nhảy dựng, ả biết, Già Lam cũng không có ý định bỏ qua cho ả, chỉ là tạm thời cho qua mà thôi.
Chuyện có nặng nhẹ, Già Lam đem tâm trí tập trung lên việc tìm kẻ giết người, nàng rủ rỉ: “Cũng giống lí do ta đập đổ lí do Lâm sư tỷ là hung thủ, khả năng Triệu sư tỷ giết người cực nhỏ. Vì thực lực nàng ta chưa đủ! Muốn bắt chước ta luyện ra băng mâu, thực lực người này phải là linh sư trên cấp năm, đồng thời hành động nhanh đến mức không ai phát hiện, như vậy người này chỉ có thể là linh sư cấp sáu trở lên… Mấy người ta suy đoán, đều không có thực lực cỡ đó.”
Nói một hồi lâu, nàng đã đoán được. Nếu Lâm sư tỷ và Triệu Nhã Nhi không có đủ thực lực như nàng nói, nàng còn kéo dài thời gian làm chi vậy? Rõ ràng là thừa dịp này trêu cợt bọn họ!
Lâm sư tỷ càng tức giận, hận không thể nhào tới xé mặt Già Lam ra.
Bên dưới nụ cười dịu dàng, bình tĩnh của Triệu Nhã Nhi là sóng to gió lớn, Già Lam, ngươi giỏi lắm!
Tư Đồ Trường Thắng khẽ mỉm cười, ánh mắt thú vị đánh giá Già Lam: “Dựa theo ngươi nói, người bị hiềm nghi, là người có thực lực linh sư cấp sáu trở lên, những ai dưới mức đó đều được giải trừ hiềm nghi hả?”
“Không sai!” Già Lam tự tin nhếch môi: “Tất cả những người có thực lực dưới linh sư cấp sáu, có thể rời đi.”