Phòng số , dãy số bên trái, cái thứ , chính là nó rồi!
Đây chính là máy tìm kiếm thực vật ư? Thể tích không lớn, là một khối lập phương có diện tích mặt khoảng , cm vuông, chia làm tầng, tầng trên do những tinh thể dạng phiến màu vàng nhạt tạo thành, phân bố theo dạng lưới. Tầng dưới là một cái đế kim loại màu lam đen, đã trải qua quá trình mài dũa, tạo ra cảm giác khá tốt. Hai đầu thắt sợi dây đeo do vật liệu phức hợp bện lại, có kèm theo móc khóa tự động.
Diệp Trùng lấy nó xuống, đeo lên cổ tay, khóa tự động “tích” nhẹ một tiếng, tự động buộc lên cổ tay Diệp Trùng, kích cỡ vừa khớp, không có chút cảm giác không thoải mái nào.
Vừa đeo lên, “ông”, tia sáng đủ màu tỏa ra từ tinh thể màu vàng nhạt tầng trên bắn lên phía trên, sau đó từ từ thu gom lại, cuối cùng tập trung thành màn hình nổi rõ ràng.
Trong máy truy tìm thực vật có bản hướng dẫn chi tiết vô cùng đầy đủ, giống như lời của Quản phong tử, thao tác đích xác vô cùng đơn giản. Chỉ cần nhập thông tin thực vật cần tìm vào trong con chip, nó sẽ có thể tự động tìm kiếm các loại thực vật cần thiết trong phạm vi km vuông, rồi hiển thị lên trên màn hình nổi. Từ đó có thể thấy rằng, trí năng hóa đã sớm thẩm thấu vào trong các lĩnh vực.
Trong con chip Quản phong tử đưa, chủng loại thực vật phong phú làm Diệp Trùng đại khai nhãn giới, ở hành tinh rác, sinh vật thuộc hệ thực vật là hiếm nhất. Sinh vật biến dị thấp nhất nơi đó đa số lấy các loại rác hữu cơ làm thức ăn, khả năng sinh tồn cực mạnh. Thực vật cũng đa số lấy một số thực vật có thể sinh tồn trong hoàn cảnh nghiệt ngã làm chủ. Phần lớn chúng màu sắc đơn điệu, ngoại hình xấu xí. Diệp Trùng nào đã từng thấy qua thực vật màu sắc phong phú, đủ hình đủ dạng thế này!
Muốn sinh tồn ở trên hành tinh rác, trước tiên phải học biết cách tôn trọng mạng sống! Sinh vật có thể sinh tồn trên hành tinh rác, không con nào không ngoan cường vô cùng. Gặp quen vô số sống chết, Diệp Trùng càng hiểu rõ tính mạng là đáng quý, tôn trọng nhưng vẫn coi bình thường, đây là quan điểm của Diệp Trùng đối với tính mạng.
Mấy thực vật này với Diệp Trùng mà nói, không cái nào không là kiệt tác của thiên nhiên!
Diệp Trùng không hề gấp gáp đi hoàn thành nhiệm vụ Quản phong tử giao cho, mà lại cẩn thận xem sơ qua thuyết minh của mấy loại thực vật này. Đối với học tập, Diệp Trùng có đủ sự nhẫn nại và cầu tiến. Với hắn mà nói, mấy thứ này đề là một bộ phận của thực lực, mà thực lực, lại vẫn có thể quyết định sống chết của bản thân, là bảo đảm có lợi nhất cho sự sinh tồn của mình!
Chẳng qua Diệp Trùng rất nhanh thoát ra khỏi sự tò mò ban đầu. Không thể không nói, nhớ mấy thứ này thật sự là việc phí sức. Lúc trước, Diệp Trùng luôn cho rằng trí nhớ của mình xem ra không tồi, nhưng hôm nay, Diệp Trùng cảm thấy mình hình như không hề nhớ được bao nhiêu mà đầu óc đã có chút căng to ra rồi!
Xem ra, việc này hình như càng thích hợp với Mục hơn.
Chẳng qua Diệp Trùng vẫn hiểu rõ, Mục nhớ và minh nhớ dứt khoát là khác nhau. Thực lực mà mình có mới là chỗ dựa tốt nhất!
Để hình ảnh mấy loại thực vật này sang một bên, thuyết minh chi tiết liên quan đến các loại thực vật, thậm chí còn có ứng dụng cụ thể của chúng. Chẳng qua mấy thứ này hiện giờ đối với Diệp Trùng mà nói, quả thật là quá khó đi. Chỉ riêng thông tin cơ bản của mấy thực vật này cũng đủ đầu hắn đau một trận rồi, hy vọng duy nhất hiện giờ của hắn chính là kiểm tra của Quản phong tử có thể tới trễ một chút.
Diệp Trùng đi bộ trong rừng rậm.
Thế nào lại không nghĩ tới lấy cái quang giáp từ chỗ ông lão chứ? Như thế này, ít nhất giờ có thể có công cụ thay thế đôi chân. Nghĩ tới trên người mình có nhiều quang giáp như vậy, lại không có cái nào có thể lấy ra dùng được, hoặc là bị hư hỏng nghiêm trọng, hoặc là quá làm người khác chú ý, chỉ cần vừa lấy ra liền bộc lộ ra bản thân.
Diệp Trùng than thở trong lòng, lại chỉ có thành thành thật thật sải bước bước đi. Cũng may thể lực của Diệp Trùng đối với vận động mức độ này vẫn là trò vặt vãnh.
Đi vào trong rừng sâu, hít thở không khí trong lành, yên tĩnh thoải mái. Diệp Trùng rất nhanh liền thích loại cảm giác này. Chẳng qua máy truy tìm thực vật trên tay rất mau kéo hắn từ trong loại trạng thái này trở về, tiếng cảnh báo trong trẻo trong rừng rậm yên tĩnh vang lên rất rõ ràng. Tỉnh táo lại, trong lòng Diệp Trùng không khỏi cười châm biếm, cuộc sống của mình, có lúc nào không đầy nguy hiểm và chiến đấu, loại cảm giác tĩnh mịch này, có thể thuộc về mình sao!
Bình tĩnh lại, Diệp Trùng liền tập trung chú ý lên máy tìm kiếm thực vật trên tay, nhìn thấy trên đó có vô số điểm đỏ, Diệp Trùng không khỏi ngẩn người!
Mục nhắc nhở Diệp Trùng: “Diệp tử, ngươi nên thử tìm kiếm từng loại thực vật, đối tượng tìm kiếm ngươi cài đặt quá nhiều!”
Chức năng tìm kiếm thực vật quả thật mạnh mẽ, dưới sự chỉ dẫn chính xác của Mục, hiệu suất công việc của Diệp Trùng tăng mạnh.
- Ừ, đây là Tam diệp thảo (cỏ lá)… Cái này thì sao? À, cộng sinh đằng (dây leo cộng sinh)… không đúng… phải là Diệp khiên đằng…
Diệp Trùng vừa căn cứ theo chỉ dẫn của máy tìm kiếm thực vật đi thu thập thực vật, vừa kiểm chứng chút kiến thức đáng thương mà mình vừa cố gắng nhớ lấy.
Rất nhanh, Diệp Trùng phát hiện vấn đề mới. Hai tay hắn trống không, căn bản không mang theo bất cứ dụng cụ dùng để đựng thực vật thu thập được, làm hắn có chút phiền não. Hắn phát hiện mấy thứ thực vật này quá mỏng manh, mấy gốc thực vật nắm trên tay bị hắn không cẩn thận bóp nát rồi, làm cho hắn không thể không tìm kiếm lại mấy loại thực vật này.
Chính trong lúc Diệp Trùng phiền não, bên tai đột nhiên truyền tới vài tiếng như là kim loại va chạm nhau.
Ánh mắt Diệp Trùng tập trung, cẩn thận lặng nghe, đối với thính lực của mình, Diệp Trùng vẫn vô cùng tự tin.
Đáng tiếc, Mục lại không cho Diệp Trùng cơ hội biểu hiện, giọng nói vĩnh viễn bình tĩnh, thờ ơ: “Diệp tử, hơn mét bên tay phải của ngươi có cái quang giáp đánh nhau. Ừ, loại hình của cái trong đó là quang giáp trong Tông sở lần trước chúng ta gặp phải, cái còn lại không biết loại gì!”
- Tông sở? Diệp Trùng vốn không định đi tham gia náo nhiệt bỗng dừng lại, nghiêng đầu suy nghĩ. Đối với Tông sở, đã xác định là quan hệ đối địch, nếu như có thể có thêm nhiều thông tin, càng có lợi cho quá trình chiến đấu trong tương lai của mình.
Giống như hiểu Diệp Trùng đang nghĩ gì, Mục đưa ra đề nghị của mình: “Diệp tử, nếu ngươi muốn đi xem náo nhiệt, điều khiển Thủ hộ là lựa chọn tốt nhất! Năng lực chống quét hình đối với loại quang giáp này của Tông sở có xác suất thành công trên %. Địa hình trước mắt cũng càng phù hợp với đặc điểm chiến đấu của Thủ hộ!”
- Ừ, đây là chủ ý không tồi! Diệp Trùng tán đồng nói.
Tầm nhìn trắng đen đặc biệt của Thủ hộ, Diệp Trùng càng lúc càng thích ứng, còn những số liệu phân tích giống như thác không ngừng cuộn xuống đó, lại dễ dàng làm hắn mau chóng tiến vào một loại trạng thái vô cùng bình tĩnh. Ranh giới trắng đen đơn thuần trước mắt, thế giới tạo thành bởi đường và điểm, số liệu biến động, tất cả những thứ này không có cái nào không làm Diệp Trùng đắm mình trong đó. Từng bước thích ứng, Diệp Trùng cũng bắt đầu càng lúc càng thích Thủ hộ.
Quang giáp mini trong rừng rậm có ưu thế vô song, bởi vì thể hình khá nhỏ, so với quang giáp thông thường cao tới mét càng có thể thoải mái luồn lách qua lại.
Thứ duy nhất của Cố Thiếu Trạch làm Diệp Trùng có cảm giác thiếu sót trong thiết kế chính là màu sắc của Thủ hộ, màu vàng kim rực rỡ tuy rằng dáng vẻ cực tốt, nhưng cũng quá sức làm người ta chú ý. Điều này đối với người thích đánh lén mai phục như Diệp Trùng mà nói, quả thật là làm hắn có chút không thích. Diệp Trùng từng thử phun một số loại sơn màu xanh xám lên vỏ ngoài của Thủ hộ, nhưng không ngờ chất liệu kim loại của Thủ hộ vô cùng kỳ quái, mấy thứ sơn này sau khi phun lên căn bản là không cách nào dính lên bề mặt. Có một số giống như nước vậy, tập hợp thành từng dòng nước chảy xuống, cho dù có số có hiệu quả tốt hơn một chút, tùy tiện dùng bất cứ cái gì chà lên liền rơi ra.
Mục vô cùng hứng thú với vật liệu kim loại của Thủ hộ, chỉ khổ là không có máy móc chuyên nghiệp để thực hiện phân tích nó. Cho nên thành phần kim loại cấu tạo nên Thủ hộ tới tận giờ vẫn là một câu đố.
Diệp Trùng điều khiển Thủ hộ, không, hình tượng thêm chút thì nên nói là Diệp Trùng mặc Thủ hộ, giống như con dã thú linh hoạt, ở trong rừng rậm rậm rạp nhảy nhót tiến về phía trước, tốc độ cực nhanh!
Trong rừng, tính chính xác và phạm vi quét hình của hệ thống quét hình của quang giáp đều bị giảm mạnh, ngoại trừ quang giáp siêu cấp giống như Mục Thương, cực ít có quang giáp có thể trong hoàn cảnh rừng rậm thế này định vị, quét hình chính xác. Khi ở trong căn cứ huấn luyện ý thức, Diệp Trùng điều khiển Hắc điểu, đặc biệt thích cùng người khác chiến đấu trong rừng rậm, bởi vì như vậy sẽ có thể rút ngắn mức độ nhất định sự chênh lệch của quang giáp bên.
Lá cây dày đặc trong rừng rậm yểm hộ tốt nhất cho Diệp Trùng, với lại, năng lực chống quét hình cực tốt của Thủ hộ làm cho Diệp Trùng trong tình huống không kinh động tới người, tới gần chỗ quang giáp chưa tới mét.
Khi vừa gọi Thủ hộ ra, chức năng phân tích tự động chỉ có ở Thủ hộ làm Diệp Trùng đầu váng mắt hoa một trận. Trước mắt toàn bộ đều là vô số hình dạng lưới, tốc độ thay đổi của số liệu điên cuồng vô cùng. Diệp Trùng lúc này mới tỉnh ngộ, địa hình quá phức tạp rồi, làm gánh nặng do Thủ hộ mang lại quá lớn. Chính trong lúc Diệp Trùng chưa kịp làm gì, hắn lại kinh ngạc phát hiện hình ảnh trước mắt lại từ từ biến thành đơn giản hơn. Một số đường nét từ từ mờ đi, còn hình ảnh trước mắt Diệp Trùng cũng bắt đầu rõ ràng hơn, tốc độ thay đổi của số liệu cũng trở nên chậm lại.
Biến cố đột ngột này làm Diệp Trùng vô cùng kinh ngạc, chẳng qua hắn lập tức hiểu ra hiện giờ không phải là lúc để tìm hiểu vấn đề này. Nhưng trong lòng hắn thầm nhủ, xem ra chức năng của Thủ hộ, mình vẫn còn chưa hoàn toàn khai quật ra hết. Ổn định lại tâm trạng, cẩn thận quan sát hình ảnh trước mắt.
Ủa, cái quang giáp đó quả nhiên là của Tông sở, Diệp Trùng vừa nhìn liền nhận ra loại hình của cái quang giáp trong đó hoàn toàn giống với quang giáp lần trước mình dùng Thủ hộ tiêu diệt đó. Cái quang giáp còn lại có hình dáng cực nhỏ, chủ thể quang giáp màu xanh lá, phong cách vô cùng mới mẻ. Diệp Trùng hoài nghi đây là một cái quang giáp của phái nữ.
Xung quanh cái quang giáp bị dọn sạch một khoảng lớn, bốn phía là gốc cây vừa mới bị đốn ngã, bùn đất trên mặt đất bị đánh lên tung tóe, có thể thấy bên nhất định đã từng đánh nhau ở chỗ này. Trên thân cái quang giáp màu lục đó đã có vài chỗ hư hại, còn quang giáp Thần thức của Tông sở vẫn hoàn hảo như ban đầu, ai mạnh ai yếu vừa nhìn là biết.
Hai bên đứng đối mặt.
Quang giáp Thần thức đột nhiên mở miệng nói: “Tiểu nha đầu, hay là thành thật theo ta về Tông sở đi, ngươi chạy không thoát đâu. Tông sở đã ra mệnh lệnh, nhất định phải bắt ngươi trở về! Chỉ cần ngươi còn ở Quỹ hình khuyên, ngươi chạy đâu cũng không thoát!”
- Hừ, muốn bắt ta? Không dễ như thế đâu! Ta cho ngươi biết, ta thà chết cũng không về nơi quỷ đó! Giọng nữ vẫn còn mang chút trẻ con làm Diệp Trùng có thể rõ ràng cảm nhận được phẫn nộ, quật cường và tuyệt vọng.
- Muốn chết? Chỉ cần ngươi không chết tại chỗ, Tông sở tự nhiên có thể cứu sống ngươi, ngươi muốn chết cũng không dễ dàng như thế! Lời nói của sư sĩ quang giáp Thần thức lãnh khốc đến mức không có chút tình cảm nào.
- Nè, ta biết mình không phải đối thủ của ngươi, chẳng qua mạng của ta lại nằm trong tay ta, chẳng qua chỉ là chết! Còn hơn ta ở chỗ quỷ đó sống mà không bằng chết! Lời của nữ sư sĩ trong quang giáp màu lục tỏ ra dứt khoát.
- Ngươi cũng đừng quá kích động! Cấp trên có nói, chỉ cần ngươi chịu trở về, việc lúc trước bỏ qua không nói tới! Sư sĩ quang giáp Thần thức nói giọng hòa hoãn, rõ ràng cũng có chút cố kỵ, nếu như bức bách đối phương quá, với tính cách cương liệt của nàng ta, chỉ e mình cũng không hoàn thành nhiệm vụ. “Với lại ngươi cũng biết, ngươi căn bản không thể nào thoát khỏi sự truy bắt của Tông sở. Theo ta về đi, ta bảo đảm ngươi không sao!” Giọng nói hòa nhã giống như có vẻ ôn tồn và kẻ bề trên.
Chỉ tiếc cô bé đó căn bản không mắc lừa, trào phúng nói: “Hừ, khẩu khí lớn nhỉ, bảo đảm ta không sao? Hừ, ngươi chẳng qua cũng là một tên sai vặt mà thôi, ngươi có thể bảo đảm gì chứ?”
Lời nói khắc nghiệt làm cho sư sĩ quang giáp Thần thức lập tức xấu hổ thành giận: “Tiểu nha đầu không biết tiến thoái, xem lão tử hôm nay làm sao thu thập ngươi, ngươi ngay cả đã tự sát, hắc hắc, lão tử cũng không để ngươi dễ chịu đâu, cùng lắm lão tử chịu phạt!”
Giọng nói uy nghiêm đáng sợ lập tức làm cho bầu không khí giữa cái quang giáp trở nên khẩn trương.