Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu

quyển 1 chương 37

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nơi bốn người hẹn gặp Mai Tử châu, đây là thắng cảnh nổi tiếng ở gần di phủ nhất, bởi có cảnh đẹp động lòng người, hơn nữa còn có một loại linh thực đặc sản độc đáo nên hằng năm du khách đều kéo đến không ngớt. Bốn người dù sao cũng là những người nổi bật trong số các tu sĩ kỳ Kim Đan, nếu gặp nhau tại cùng một chỗ thì khó tránh khỏi sẽ để lộ tin tức. Do đó ai nấy đều ngụy trang một chút, lần lượt đi đến một khách sạn ở Mai Tử châu.

Người đến đầu tiên tất nhiên là Kỳ Vĩnh Duyên, y không bị trói buộc bởi môn phái, du sơn ngoạn thủy ở khắp nơi, vậy nên đã tới từ sớm, thỉnh thoảng còn đi chợ mua vài miếng ngọc giản ghi chép về nơi này, mong tìm được chút manh mối.

Thẩm Phá Thiên và Chu Ninh đến cùng một ngày, Thẩm Phá Thiên vẫn khoác cái áo choàng to đùng kia, còn Chu Ninh thì biến thành một tán tu trung niên, cũng không khiến ai chú ý. Tạ Chinh Hồng theo chỉ dẫn của họ đi thẳng đến phòng số tám trên tầng ba của tửu lâu lớn nhất nơi này, thấy ba người đang ngồi chờ bên trong thì liền ngại ngùng chắp tay tạ lỗi.

“Xin lỗi, bần tăng đến muộn.” Tạ Chinh Hồng tỏ vẻ áy náy nói.

“Không sao cả, bọn ta cũng mới đến đây chưa lâu.” Kỳ Vĩnh Duyên nhướn mày, có vẻ chẳng hề để ý, “Không biết đạo hữu có uống được rượu không?” Dứt lời, Kỳ Vĩnh Duyên liền lắc lắc bầu rượu trong tay. Hai người Thẩm Phá Thiên và Chu Ninh đều không lên tiếng, chuyên tâm xem kịch vui.

“Có thể uống một ít.” Tạ Chinh Hồng không tuân theo mấy thứ quy củ không ăn không uống nhiều như vậy, sau khi đóng cửa lại rồi đi vào thì liền nâng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, chẳng hề có vẻ gì là miễn cưỡng.

“Ồ, tiểu hòa thượng, đó là linh tửu một trăm hai mươi năm đấy, nồng độ cũng kha khá, ngươi uống một hơi như vậy lát nữa đừng có say nha.” Văn Xuân Tương sinh lòng ganh tị hiếm thấy. Tính ra y bị nhốt ở sau núi tại Nhân Chân tự tới nay đã gần hai mươi năm không được uống rượu rồi. Lúc trước không nhớ đến thì không việc gì, hiện giờ thấy Tạ Chinh Hồng uống sảng khoái như vậy, con sâu rượu trong bụng y lại rục rịch rồi đây.

“Bần tăng không dễ say.” Tạ Chinh Hồng đặt chén rượu xuống, ngồi trước mặt ba người, lời này cũng không biết là nói với ai.

Lúc này Văn Xuân Tương chẳng có lòng dạ nào mà đi quản Tạ Chinh Hồng nói cái gì, tâm trí của y đều đặt trên bầu rượu kia. Tiếc rằng với trạng thái hiện tại của y, đánh nhau đấu pháp thì còn được chứ uống rượu thì không. Nếu Phân Thần mà cũng làm được như bản thể thì y đã thoát ra từ lâu rồi.

“Rượu thịt trôi qua ruột, Phật Tổ lưu trong tim[1], ta vốn không tin chuyện uống rượu vào thì không thể tu thành Phật. Đạo gia bọn ta còn chú ý việc thuận theo nhiên nữa là, nhưng chúng ta tu tiên vốn đã là trái với Thiên Đạo rồi, chẳng phải làm vậy là tự cắt cổ mình hay sao? Ta luôn ngứa mắt đám Phật tu của Hoa Nghiêm tông cái này không ăn cái kia cũng không dính, vẫn là Tạ đạo hữu sảng khoái nhất!” Kỳ Vĩnh Duyên nói chuyện chẳng chút nào cố kỵ, phong cách làm việc khác xa diện mạo ôn hòa của y. Tuy nhiên nếu tu sĩ có thể leo đến vị trí thứ tư trên Thiên Đan bảng mà là người hiền lành thì mới là chuyện khó tưởng tượng.

“Kỳ đạo hữu nói có lý lắm, ta kính ngươi một chén ha ha ha.” Thẩm Phá Thiên tươi cười cụng chén với Kỳ Vĩnh Duyên, hai người cùng uống cạn.

Chu Ninh và Tạ Chinh Hồng nhìn nhau cười khổ, cũng nâng một chén rượu lên chậm rãi thưởng thức.

Rượu quá tam tuần, giờ nên bàn chính sự thôi.

Dương Thành đã nói di phủ kia phải mười ngày nữa mới mở. Song xét thấy di phủ này còn chưa được khai phá, có khả năng sẽ mở sớm hơn, vậy nên họ mới đến trước vài ngày. Mà Kỳ Vĩnh Duyên đã đến đây gần hai tháng, có lẽ sẽ biết nhiều hơn hắn.

“Đúng là ta đã điều tra được vài điều.” Kỳ Vĩnh Duyên gõ tay xuống mặt bàn, một miếng ngọc giản liền xuất hiện, ý bảo ba người sử dụng thần thức xem xét.

“Khi di phủ mở ra hẳn sẽ phát sinh dị tượng. Ta đã hỏi mấy chưởng quầy của các cửa tiệm quanh đây, biết được mười năm trước dị tượng phát sinh đều tập trung khi mai đỏ nở rộ. Mai đỏ nở hoa là chuyện rất thường gặp ở Mai Tử châu này, nhưng dường như chỉ vào mười năm trước mới nở rộ rất nhiều. Ta đoán, chắc hẳn linh khí thoát ra khi di phủ xuất thế đã kích thích mai đỏ đua nở. Có điều, những tu sĩ đến Mai Tử châu gần đây có vẻ cũng có mục đích giống chúng ta. Bọn họ cũng tìm người hỏi thăm về sự việc mười năm trước.” Kỳ Vĩnh Duyên mỉm cười, “Ta đã tra được, bọn họ là gia nhân của Thương Hải môn, kẻ lợi hại nhất trong số đó có tu vi nửa bước vào kỳ Nguyên Anh, xem ra là nhân vật cỡ trưởng bối trong Giang gia, những người còn thì lại không đáng chú ý.”

“Thương Hải môn là chỗ nào?” Thẩm Phá Thiên thắc mắc hỏi.

“Chỉ là một môn phái nhỏ mà thôi.” Kỳ Vĩnh Duyên xua tay, “Chẳng có nhân vật nào lợi hại cả, khó trách ngươi chưa từng nghe đến.”

“Người mà ngày đó bần tăng cứu được tên là Dương Thành, còn cả sư muội của hắn nữa, nhìn bộ dáng có vẻ là xuất thân từ môn phái nhỏ, xem ra những tu sĩ kia lấy được tin tức từ chỗ họ.” Tạ Chinh Hồng suy nghĩ một lát rồi trả lời.

“Nếu vậy e là họ đã gặp phải chuyện chẳng lành rồi.” Kỳ Vĩnh Duyên nhún vai, “Ta thấy mấy tu sĩ kia có vẻ không biết nhiều như chúng ta đâu. Trong các môn phái lớn thì ít ra vẫn còn duy trì quy củ bên ngoài, môn phái nhỏ nếu thanh chính thì tốt, còn Thương Hải môn tuy nhỏ nhưng mâu thuẫn nội bộ lại không ít. Giang gia kia là một thế gia trong Thương Hải môn, thanh danh cực kém. Nếu hai tu sĩ kia không cẩn thận để lộ chuyện gì……..” Kỳ Vĩnh Duyên không nói gì thêm, nhưng ba người còn lại đều hiểu rõ chuyện gì sẽ xảy ra.

Trong Tu Chân giới, loại chuyện như thế từng giây từng phút đều xảy ra, chẳng có gì lạ cả.

Cho dù là đám người Thẩm Phá Thiên khi ra ngoài du lịch cũng đều thường xuyên gặp phải tình huống như vậy.

“A Di Đà Phật.” Tạ Chinh Hồng khẽ niệm mấy câu kinh văn vì hai người nọ, dù sao cũng coi như có quen biết.

“Nói tóm lại, trải qua sự việc ở lần mở ra trước đó, lần này mở di phủ nhất định sẽ thu hút chú ý của mọi người, điều chúng ta cần làm chỉ là đánh nhanh rút gọn mà thôi. Tốt nhất là đi nhanh về nhanh, nếu không sẽ gặp nhiều phiền toái.” Chu Ninh trầm giọng nói, “Ở chỗ ta có mấy viên Dịch Dung đan tốt nhất đây.”

Vừa thấy Dịch Dung đan thì Thẩm Phá Thiên lập tức tái mặt.

“Dịch Dung đan chẳng có bao nhiêu tác dụng đối với người có tu vi cao như chúng ta.” Kỳ Vĩnh Duyên lật tay lấy ra bốn tấm phù lục, “Chi bằng dùng thử ‘Thiên Biến Vạn Hóa phù’ mà ta mới vẽ gần đây xem, ta học được chút bí quyết nhỏ từ trong một miếng ngọc giản, dùng tốt hơn cả Dịch Dung đan đấy, thần thức nhìn không thấu đâu. Khuyết điểm duy nhất chính là dung mạo mà nó biến hóa ra rất khó xác định, là nam hay nữ, là già hay trẻ, hoàn toàn phải xem vận khí người dùng thế nào.”

Người thích hóng hớt thì chẳng ngại việc gì, về phương diện như vận khí thì có nhiều tình huống có thể xảy ra lắm.

Chu Ninh có vẻ khá hiểu về thú vui kỳ quặc của Kỳ Vĩnh Duyên nên chẳng có vẻ mừng rỡ lắm khi thấy mấy tấm phù lục này.

Thẩm Phá Thiên thì ngược lại, hai mắt sáng lên, chỉ cần không ép hắn phải ăn đan dược thì sao cũng được hết!

“Phù này dùng như thế nào?”

“Rất đơn giản, chỉ cần dán nó lên mi tâm là xong.” Kỳ Vĩnh Duyên nhướn mày nói.

“Thú vị đấy, để ta thử xem.” Thẩm Phá Thiên cầm lấy một tấm phù, vô cùng hào hứng dán nó lên mi tâm.

Chỉ thấy tấm phù trên mi tâm chợt lóe lên rồi chìm vào trong mi tâm, một vầng sáng tỏa ra từ người Thẩm Phá Thiên, chỉ chốc lát sau, xuất hiện một hán tử mặt tròn môi dày, làn da ngăm đen, tướng mạo thật thà chất phác, chỉ cần lẫn vào trong đám đông là sẽ tìm không thấy.

“Tốt lắm tốt lắm.” Thẩm Phá Thiên biến ra một tấm thủy kính, xem như rất hài lòng với tướng mạo mới của mình. Hắn soi kính liên tục thay đổi biểu tình, giấu đi thần thái kiêu ngạo, đổi phát quan trên đầu thành kiểu phổ thông, kiếm khí trên người cũng che giấu toàn bộ, lập tức biến thành người khác, cho dù sư phụ hắn hiện giờ có đứng ngay trước mặt hắn thì cũng chẳng thể nào nhận ra.

(Phát quan là cái để búi tóc này nè)

“Thiên Biến Vạn Hóa phù này quá ba ngày sẽ tự mất hiệu lực, nếu trúng trọng thương cũng sẽ mất hiệu lực, cho nên nhất định phải tự bảo vệ bản thân cho tốt.” Kỳ Vĩnh Duyên cũng cầm lấy một tấm phù, dán lên mi gian của mình, biến thành một thanh niên tướng mạo đoan chính. Kỳ Vĩnh Duyên khẽ nhoẻn miệng, bộ dạng tức thì trở nên thô lỗ. Đi cùng với Thẩm Phá Thiên, hai người nhìn qua chính là quan hệ một người hầu và một Tiên nhị đại[2], rất thường thấy lại không thu hút sự chú ý của người khác.

“Chu đạo hữu, đến phiên ngươi.” Thẩm Phá Thiên cười tủm tỉm nhìn Chu Ninh, khuôn mặt này khi cười lên trông có vẻ vô cùng thành thật, song Chu Ninh vẫn không khỏi run run. Hắn đã quen với bộ dáng cuồng ngạo bất kham của Thẩm Phá Thiên, bỗng dưng gặp phải tương phản lớn như vậy, thật khó mà tưởng tượng được.

Chu Ninh đành phải làm theo.

Vẻ ngoài của hắn trông rất thông minh, tràn đầy khí phách, sau khi dùng phù này thì lại biến thành một người tái nhợt gầy yếu, mặt mũi non choẹt, trông vừa yếu đuối vừa nhát gan, chính là loại tu sĩ khiến người khác khinh thường nhất. Nếu nói Thẩm Phá Thiên trông còn miễn cưỡng giống hộ vệ thì bộ dáng của Chu Ninh chỉ có thể làm sai vặt thôi.

Cả ba đều hóa thành dáng vẻ hoàn toàn đối lập ngày thường, nhất thời khiến cho Thẩm Phá Thiên và Chu Ninh cảm thấy có chút gì đó không thích hợp.

“Khụ khụ, những ghi chép về Thiên Biến Vạn Hóa phù bị thiếu rất nhiều, những phù văn còn lại đều do ta tự mình bổ sung. Xem ra khi dùng sẽ khiến người ta biến thành bộ dáng hoàn toàn đối lập với khi bình thường. Tuy nhiên thế cũng tốt, có thể che giấu thân phận chúng ta một cách hoàn hảo.” Kỳ Vĩnh Duyên cười rất đắc ý, có vẻ rất vừa lòng với vẻ ngoài hiện giờ của mình.

“Hoàn toàn đối lập sao? Không biết Tạ đạo hữu sẽ biến thành bộ dáng gì nhỉ?”

“Đừng nói là bộ dáng duy ngã độc tôn[3] như Liệt Lôi chân quân nhé.” Thẩm Phá Thiên vuốt cằm.

“Cũng có thể lắm.” Chu Ninh tưởng tượng bộ dáng Liệt Lôi chân quân nói A Di Đà Phật với mình, nổi lên một cảm giác thích thú quỷ dị.

Ánh mắt của ba người bắn thẳng về phía Tạ Chinh Hồng, dù là người như Tạ Chinh Hồng cũng cảm thấy hơi mất tự nhiên.

“Ha ha, phù này thật thú vị, hay là bổn tọa cũng đi nghiên cứu về phù lục một chút xem sao. Tiểu hòa thượng, mau cho bổn tọa xem ngươi biến thành bộ dáng gì nào?” Văn Xuân Tương có vẻ vô cùng hứng thú với loại phù này.

Tạ Chinh Hồng đành phải dán phù lên mi tâm.

“Phụt ha ha ha ha!” Văn Xuân Tương là kẻ đầu tiên không nhịn được phá lên cười.

Đám người Kỳ Vĩnh Duyên và Thẩm Phá Thiên cũng cố nín cười, trông vẻ cố nhịn vô cùng vất cả.

“Muốn cười thì cứ cười đi.” Tạ Chinh Hồng bất đắc dĩ xua tay nói.

“Há há há há.”

“Giờ thì đủ bộ nha, thiếu gia, hộ vệ, sai vặt, còn có cả một mỹ nữ nữa!”

“Ây da, không được, Kỳ đạo hữu, ngươi nhất định phải cho ta thêm mấy tấm phù này nữa, không, ta mua, ta bỏ linh thạch ra mua ha ha ha!”

Tạ Chinh Hồng nhìn gương mặt mỹ nữ yêu diễm phản chiếu qua tấm thủy kính, nở một nụ cười bất đắc dĩ.

“Nếu tiểu hòa thượng ngươi mà có bộ dáng như thế này, nói không chừng bổn tọa sẽ cưới ngươi làm đạo lữ đấy, ha ha ha.”

“Tiền bối chớ nói đùa.”

******

★Chú thích:

[1]Rượu thịt trôi qua ruột, Phật Tổ lưu trong tim: là câu nói của Tế Công Lý Tu Duyên – một vị thiền sư được xưng là Phật sống nên có danh hiệu là “Tế Công Hoạt Phật”. Nguyên cả câu là “Rượu thịt trôi qua ruột, Phật Tổ lưu trong tim, nếu người đời học ta, như tiến vào Ma đạo”. Nếu chỉ biết sát sinh ăn thịt mà không có Phật trong lòng, thì sẽ bị quả báo bệnh tật đoản mệnh, kiếp sau sẽ đầu thai làm súc sinh. Chỉ có những bậc cao tăng đại đức mới là trường hợp đặc biệt, vì để độ chúng sinh cho nên mới ăn thịt, phàm phu không học theo được, cho nên mới nói “Nếu người đời học theo ta, như tiến vào Ma đạo.”

[2]Tiên nhị đại: nhái theo từ Phú nhị đại, từ dùng để chỉ thế hệ giàu có thứ hai tại Trung Quốc với thành phần chủ yếu là con của các tài phiệt, tỷ phú Trung Quốc, thường chỉ biết tiêu tiền của bố mẹ làm ra.

[3]Duy ngã độc tôn: ý chỉ kẻ tự đề cao mình, cho rằng chỉ có mình là tôn quý. Cụm từ này xuất phát từ câu chuyện: Khi Đức Phật vừa mới ra đời đã đi bảy bước, dưới mỗi bước chân nở một đóa sen nâng gót. Đến bước cuối cùng, Ngài một tay chỉ trời một tay chỉ đất nói: “Thiên thượng thiên hạ, duy ngã độc tôn.” (Trên trời dưới trời, chỉ có ta là bậc tôn quý hơn cả)

Editor: Xin lỗi mọi người mấy nay mình bận quá nên không dịch truyện được o(TヘTo), sẽ cố cày bù để không trễ mục tiêu.Gần 2 tháng và đã đi được nửa quyển 1, chắc từ giờ đến cuối năm sẽ xong thôi ʕ ᵔᴥᵔ ʔ. Mong mọi người tiếp tục ủng hộ nha°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio