*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Tam trưởng lão, ta đã phái người đến chờ sẵn ở khắp Mai Tử châu rồi, chỉ cần di phủ vừa mở ra là chúng ta sẽ biết ngay lập tức.” Một nam tử tướng mạo anh tuấn lấy lòng nói.
Tam trưởng lão đã bước vào độ tuổi trung niên, khuôn mặt trông có vẻ hơi cay nghiệt.
“Tiểu nha đầu kia vẫn không chịu nói gì sao?” Tam trưởng lão hừ lạnh một tiếng.
“Trưởng lão, nha đầu kia không biết thức thời, vô cùng cứng đầu, vẫn nói muốn báo thù cho sư huynh mình!” Nam tử lau mồ hôi trên trán, nếu không phải nha đầu kia còn có chỗ dùng được thì họ đã sớm giết ả ta từ lâu rồi. Tin tức quan trọng như di phủ mà không chịu báo cáo cho gia tộc, đúng là nuôi một bạch nhãn lang[1]. Nếu không phải nhờ họ cơ trí phát hiện trên người Giang Tâm Tuyết bỗng nhiên có nhiều thứ quý giá, e rằng chẳng thể nào biết được ả và Dương Thành tìm thấy một di phủ chưa khai phá!
“Dù sao ả ta cũng mang dòng máu của Giang gia chúng ta, nếu ả quả thật ương ngạnh không chịu khai ra thì cứ thưởng cho ả được chết toàn thây đi.” Sát ý lóe lên trong mắt Giang trưởng lão.
“Vãn bối đã hiểu.”
“Trừ chúng ta ra, còn ai biết được chuyện về di phủ không?”
“Có một nhóm bốn người trong đó có một kẻ bộ dáng như thiếu gia đang đi thăm quan ở gần đây, xem ra cũng biết được vài thứ. Tuy nhiên bọn chúng chỉ có tu vi ở kỳ Kim Đan thôi, không có gì đáng ngại cả!” Nhớ đến mỹ nhân có gương mặt yêu diễm và khí chất thanh lãnh trong nhóm bốn người kia, nam tử nhịn không được liếm môi.
“Việc quan trọng như thế này thì cẩn thận vẫn hơn.” Tam trưởng lão dặn dò, bọn họ không phải là tông môn lớn, chỉ có thể nhân lúc di phủ còn nguyên vẹn mà thu thập lấy vài thứ tốt.
Bên trong một khu chợ ở Mai Tử châu.
Hầu hết mọi nam tu đều dán mắt lên người một nữ tu đang rảo bước.
Nàng mặc một bộ trường bào trắng toát, trong tay cầm một thanh linh kiếm tuyệt hảo, khí chất vô cùng thanh lãnh. Khí chất xuất trần như vậy lại kết hợp với khuôn mặt kiều diễm của nàng tạo nên sức hấp dẫn mê người. Dù là tu sĩ thích kiểu nữ tu thuần khiết hay kiểu diễm lệ cũng đều bị nàng mê hoặc. Ngay sau đó ánh mắt mọi người đều bắn về phía những người đi cùng đại mỹ nữ, trong mắt đầy vẻ cảm khái “Đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu.”
Cũng không hiểu Kỳ Vĩnh Duyên nghĩ gì mà những người trên đường càng trợn mắt nhìn y thì y lại càng sáp lại gần Tạ Chinh Hồng, hận không thể dán luôn lên người hắn, cũng vì thế mà trên đường đi đã đánh mấy trận với vài tu sĩ có lòng yêu cái đẹp.
Bởi đã học xong Đạt Ma kiếm pháp nên cả người Tạ Chinh Hồng đều tràn ngập khí tức của Kiếm tu, sau khi Thẩm Phá Thiên lĩnh giáo một chiêu Đạt Ma kiếm pháp của Tạ Chinh Hồng thì không khỏi cảm thán kiếm pháp này quả nhiên là danh bất hư truyền. Có điều đối với Kiếm tu thì kiếm pháp này quá khó học, yêu cầu người luyện kiếm phải có thiền tâm, trong động có tĩnh, trong tĩnh có động, khiến cho Thẩm Phá Thiên nhất thời vò đầu bứt tai, chẳng trách Đạt Ma kiếm pháp nổi danh như vậy nhưng lại chẳng có mấy ai luyện được.
“A Hồng, nghe nói hoa nở ở khu Chu Mai là đẹp nhất, hay là chúng ta đến đó xem thử nhé.” Kỳ Vĩnh Duyên cố ý lớn tiếng nói.
Tạ Chinh Hồng không nói gì, hắn chỉ cần giữ nguyên dáng vẻ im lặng không nói để người khác tự diễn kịch là đủ rồi.
Dù sao Tạ Chinh Hồng cũng là Phật tu, người xuất gia không được nói dối, đám người Kỳ Vĩnh Duyên cũng hiểu cho hắn.
Chu Ninh không khỏi liếc nhìn Thẩm Phá Thiên, không thể nào ngờ được Kỳ Vĩnh Duyên lại diễn vai Tiên nhị đại não tàn một cách xuất sắc như vậy, hắn nhìn thấy cái bộ dáng đó của y còn muốn đập nữa là.
Thẩm Phá Thiên cười ngây ngô, nghe nói trước khi nổi danh Kỳ Vĩnh Duyên thường xuyên nhận mấy công việc hộ vệ để kiếm sống qua ngày, chắc hẳn từng tiếp xúc với không ít Tiên nhị đại não tàn như thế.
“Được.” Tạ Chinh Hồng nhỏ giọng nói ra vài chữ.
Thiên Biến Vạn Hóa phù chỉ có thể giúp thay đổi vẻ ngoài, còn giọng nói thì không bị ảnh hưởng. Tuy vậy cái này cũng dễ thôi, chỉ cần thay đổi thanh tuyến một chút là có thể đổi giọng được. Vị trí của di phủ trùng hợp lại ở ngay cạnh nơi hoa nở, trong ngọc giản của Dương Thành có nói bọn họ phải tiến vào trong di phủ ngay khi mai đỏ đua nở.
Trong biển mai đỏ phủ khắp núi đồi này có duy nhất một đóa mai trắng, chính là lối vào di phủ, nghe thì có vẻ phong nhã như vậy thế nhưng nếu không chú ý sẽ rất khó tìm.
“Vậy chúng ta đi thôi, nghe nói hoa sắp nở rồi đấy.” Kỳ Vĩnh Duyên bưng mặt bán manh[2].
Văn Xuân Tương ở trong chuỗi hạt thấy hết tất cả, cũng nhịn không được cho kỹ xảo biểu diễn của Kỳ Vĩnh Duyên một like, y sắp chịu không nổi xông lên đánh người đây. Khoác cái vẻ ngoài đó mà lại làm mặt phong lưu bán manh khoa trương như thế, lực sát thương quả thực mạnh phi thường. Nếu tu sĩ cũng có bảng xếp hạng kỹ xảo diễn kịch thì Kỹ Vĩnh Duyên chắc chắn sẽ đứng đầu bảng.
“Tiểu hòa thượng, hiện giờ ngươi cảm thấy thế nào?” Văn Xuân Tương vừa cười vừa hỏi.
Tạ Chinh Hồng vô cùng bình tĩnh.
Kể từ ngày hắn biến thành thế này, Văn Xuân Tương đã buông lời đùa giỡn hắn không biết bao nhiêu lần, theo như lời Văn Xuân Tương thì y đang nghiên cứu tấm Thiên Biến Vạn Hóa phù kia, tranh thủ tự vẽ ra để sau này lấy chơi cho đã nghiền……..
“Sắc tức thị không, không tức thị sắc.” Tạ Chinh Hồng ngay thẳng nói. (Đã giải thích ở các chương trước)
Văn Xuân Tương bĩu môi, tiểu hòa thượng vẫn mạnh miệng như thế.
Hoa ở khu Chu Mai đã bắt đầu chớm nở.
Đám người Tạ Chinh Hồng quan sát với vẻ tùy ý, nhưng thực ra ánh mắt đều đang tìm kiếm một đóa mai trắng duy nhất.
May là thần thức của Văn Xuân Tương hơn xa mọi người, dường như chỉ trong nháy mắt y đã tìm được rồi nói vị trí cho Tạ Chinh Hồng.
“Có gì đó hơi kỳ lạ.” Văn Xuân Tương kịp thời ngăn Tạ Chinh Hồng lại, “Linh khí biến hóa quá lớn.”
“A Hồng, sao nàng lại dừng lại thế?”
“Có gì đó hơi kỳ lạ.” Tạ Chinh Hồng kịp thời ngăn ba người lại, “Trước hết chúng ta cứ lui………”
Ầm!
Những đóa hoa trong khu Chu Mai chỉ trong phút chốc đã nở rộ vô cùng diễm lệ, một lượng linh khí lớn lập tức trào ra, khiến linh khí cả rừng mai đỏ bị chấn động mạnh mẽ, bụi đất bay tứ tung.
“Là kẻ nào đã đụng phải cấm chế?” Chu Ninh rất quen thuộc với loại tình huống này, “Chúng ta mau vào thôi, e là nhóm người kia đã dùng trận pháp hiến tế nào đó để tìm lối vào!”
Chu Ninh là chuyên gia về trận pháp, hắn vừa dứt lời, ba người lập tức làm theo.
“Ở chỗ đó.”
Tạ Chinh Hồng chỉ tay, một đóa mai trắng nhẹ nhàng rơi xuống trong không trung, vô cùng xinh đẹp.
Dường như chỉ trong nháy mắt, một luồng khí mát lành tràn ra từ trong đóa mai trắng, một vầng sáng tinh khiết tỏa ra từ mai trắng, trong khung cảnh hỗn loạn này lại có vẻ vô cùng chói mắt.
Vầng sáng vừa hiện ra, bốn người liền biết đây đúng là cửa vào.
Cả bốn hóa thành một tia sáng đỏ vọt về phía đóa mai trắng, tức khắc đã biến mất không dấu vết, không khiến ai chú ý.
Bên kia, nhóm người của Tam trưởng lão Giang gia đang cố tạo ra một lối vào không ổn định, thu hút ánh mắt của rất nhiều tu sĩ.
“Đó là gì vậy?” Có người chú ý tới cửa động tối đen kia liền hô lên.
“Là di phủ, có di phủ xuất thế!”
Đám đông lập tức trở nên rối loạn, ở các môn phái phía xa, nhóm trưởng lão đang bói toán cũng đã nhận ra.
“Tìm được rồi!”
“Mau chóng thông báo cho tông chủ, chúng ta nhất định phải cướp lấy di phủ này!”
“Gần đó có đệ tử nào không, phái bọn họ đến mau!”
Người của Giang gia hiển nhiên cũng bị giật mình bởi tình huống xảy ra, Giang Tâm Tuyết bị họ hiến tế đã hấp hối, dù sao trước đây nàng cũng từng tiến vào di phủ, dùng bí pháp hiến tế sẽ dễ dàng tìm được mối liên hệ, có điều bọn họ không ngờ mình không thể tìm được lối vào chính xác mà ngược lại tạo ra một cửa vào không ổn định thế này.
“Tam…… Tam trưởng lão.” Có đệ tử nhìn cửa động đen ngòm kia run rẩy, “Có rất nhiều tu sĩ đang tiến tới đây.”
“Muốn trở nên nổi tiếng, muốn trường sinh bất lão thì vào đi, sống hay chết phải xem vận khí thế nào!” Ánh mắt Tam trưởng lão lạnh lùng, tùy tay ném vài đệ tử vào trong động, chỉ một khắc sau, một nửa số ngọc bài của những đệ tử nọ đã đổi màu.
Một nửa sống, một nửa chết, hoàn toàn phải dựa vào vận khí, ít ra vẫn có cơ hội vào được.
“Ha ha, các ngươi sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp gì đâu, chắc chắn!” Giang Tâm Tuyết khó khăn mở mắt, nhìn thấy lối vào cực không ổn định kia liền cười lạnh nói. Di phủ này vốn cực kỳ nguy hiểm, đã vậy bọn chúng còn không tìm được lối vào chính xác.
“Bớt nói nhảm đi, mang ả cùng vào.” Tam trưởng lão liếc mắt, cầm theo pháp khí hộ thân của mình, xông vào trong động.
Thấy trưởng lão cũng đã tiến vào, những đệ tử còn lại cũng cầm theo pháp khí của mình vọt tới. Muốn đạt được phú quý thì phải trải qua hiểm nguy, về sau khó mà có được cơ hội đổi đời như thế này.
Nửa ngày sau, cửa động biến mất trước mắt mọi người.
Vài tu sĩ còn lại lần theo dấu vết của trận pháp hiến tế, mày mò nghiên cứu tại chỗ.
Đi tìm cửa vào chính xác sẽ rất tốn thời gian, nếu người khác có thể tạo được lối vào thì đương nhiên họ cũng làm được!
Tạ Chinh Hồng mở mắt ra, một tia sáng dịu nhẹ chiếu xuống đỉnh đầu, tách hắn ra khỏi dòng nước bên cạnh.
“Thì ra lối vào này ở trong nước sao?” Thẩm Phá Thiên nhìn dòng nước chảy xung quanh, không khỏi cảm thán nói, “Xem ra mỗi lần mở cửa đều không giống nhau.” Trong ngọc giản của Dương Thành có nói lối vào của họ ngập trong biển lửa, vì thế nên cả đám đã cố tình mua sẵn Tị Hỏa châu mà!
“Không ngờ đám người Giang gia dám dùng trận pháp hiến tế để tạo lối vào, e là lần này sẽ có rất nhiều người tử thương.” Chu Ninh thở dài, khi học trận pháp hắn đã từng được sư phụ nhắc nhở về di chứng của loại trận pháp này, không hề dễ sử dụng. Di phủ này chưa được khai phá, bên trong chẳng biết có bao nhiêu thứ không thể đụng vào, một sai lầm khi tiến vào cũng sẽ truyền tống họ đến nơi không thể xác định, sống được hay không quả thật chỉ có thể dựa theo ý trời.
“Chúng ta cũng phải đẩy nhanh tốc độ đi, nếu quả thật không được thì mang theo vài thứ rồi rút thôi. Động tĩnh ngoài kia lớn như vậy, e rằng không lâu nữa sẽ có trưởng lão kỳ Nguyên Anh trở lên tìm đến.” Kỳ Vĩnh Duyên xoa trán.
Mặc dù bốn người họ không có bao nhiêu địch thủ trong kỳ Kim Đan nhưng nếu so với kỳ Nguyên Anh thì vẫn chẳng là gì.
Tu vi cao hơn một bậc không chỉ đơn giản là mạnh lên gấp bội thôi đâu.
Đã có biết bao tu sĩ kỳ Kim Đan bỏ mạng khi kết Anh rồi đấy!
“Hình như phía trước có đường, chúng ta vào thôi.”
Có vẻ do bốn người vào từ đúng cửa nên tia sáng dịu nhẹ kia tách dòng nước ra khỏi bọn họ hóa ra chính là một thông đạo.
Bốn người men theo thông đạo, phút chốc cảm giác được cả thể xác lẫn tinh thần đều trở nên thư thái.
“Mật độ linh khí ở nơi này có thể sánh ngang với linh mạch nhất đẳng đó!” Thẩm Phá Thiên hít sâu một hơi nói.
Ba người còn lại cũng cảm giác được biến đổi của linh khí, cuối cùng cũng hiểu rõ vì sao di phủ vừa mở ra thì linh khí chấn động có thể gây nổ.
“Vận khí của bổn tọa thật không tồi, xem ra chỗ ở của ta sắp rộng thêm rồi.” Văn Xuân Tượng nhịn không được huýt sáo, chuỗi hạt không ngừng hấp thu linh khí, đợi đến khi đạt được số lượng nhất định là y có thể có thêm một phòng nhỏ nữa rồi!
******
★Chú thích:
[1]Bạch nhãn lang: chỉ loại người vong ơn bội nghĩa, tâm địa hung ác.
[2]Bán manh: hay bán moe, nghĩa là giả bộ đáng yêu, ciu tè.