Một giây đầu tiên khi nam hài thanh tú kia bước vào, Hải Lâm liền biết cậu là ai.
Học sinh đến cọ khóa không ít, nhưng không có học sinh nào sẽ dùng ánh mắt ấy nhìn mình. Nhìn thấy trong mắt cậu có ái mộ, lo lắng, hưng phấn, kinh hãi các loại nhân tố hỗn hợp lại cùng nhau, Hải Lâm liền muốn cười. Nên bị kinh sợ kỳ thực hẳn là chính mình đi, đối phương lại là nam sinh.
Bất quá Hải Lâm chính mình cũng cảm giác thật bất ngờ, tại sao chính mình không bài xích đây?
Lần thứ nhất vẽ Hải Lâm nhìn cậu vẽ đến còn có chút dáng vẻ, không khỏi khen một câu: “Này không phải sẽ không biết vẽ sao, lần thứ nhất vẽ đến rất đẹp.” Nhìn nam hài vẻ mặt phong phú, cùng với nam hài lén lút giương mắt đánh giá dáng vẻ của các học sinh phía trước, Hải Lâm liền biết trong lòng cậu đang làm các loại đấu tranh. Bất quá nam hài tựa hồ không có nhận ra sự thực thân phận của mình đã bị phát hiện.
Hải Lâm không có vạch trần nam hài, bởi vì y phát hiện nam hài biểu hiện rất đáng yêu. Nam hài trong lòng đang suy nghĩ gì Hải Lâm đã có thể đoán được thất thất bát bát, đơn giản là sợ tự mình biết cậu là nam sinh mà phản cảm cậu. Ngược lại nam hài thần kinh to chính mình bại lộ còn không tự biết.
Nam hài rất thú vị, mỗi lần tán gẫu với cậu đều có thể cười trên thời gian thật dài, hơn nữa chính mình cũng đồng ý chia sẻ với cậu một ít chuyện có liên quan đến mình. Chỉ là càng tán gẫu càng cảm thấy nam hài ngốc manh đến có chút quá mức, nói thí dụ như đưa thơ tình ngay cả tên đều không viết đi vào, nói chuyện luôn yêu thích tự nhổ nước bọt. Hải Lâm cảm giác mình hẳn là cũng có chút yêu thích nam hài.
Hải Lâm biết nam hài mỗi lần học xong đều muốn cùng mình đồng thời về ký túc xá, bởi vì cậu đều là sau khi tan lớp mặt lưu luyến nhìn mình chằm chằm mãi đến tận khi ra cửa phòng học. Bất quá cậu cũng là nghĩ mà thôi, khẳng định không dám hành động thực tế.
Nhà A mười giờ tối sẽ đúng giờ đóng cửa lớn, người đóng chính là một bác đã hơn năm mươi, mỗi sáng sớm đúng sáu giờ bác ấy sẽ đúng giờ mở cửa. Kỳ thực sau khi mở cửa cái xích liền treo ở trên cửa, bất cứ lúc nào có thể đóng cửa lại, chỉ là không ai chú ý mà thôi.
Ngày hôm nay, Hải Lâm sớm thông báo học sinh có việc, không vẽ. Bất quá nghĩ lại nếu như hết thảy học sinh cũng không tới, nam hài khẳng định sợ đến không dám vào cửa, liền để lại bốn học sinh không thông báo. Xem xem thời gian đã sáu giờ hai mươi, tại sao nam hài vẫn không có đến đây? Có chút buồn bực Hải Lâm không khỏi đi dạo đến bên ngoài phòng học hóng mát một chút. Dựa vào cầu thang dưới ánh sáng của đèn đường, Hải Lâm phát hiện một cái bí mật nhỏ.
Chờ khóa kỹ cửa, Hải Lâm lại đi dạo đến cửa phòng học nhìn hành lang dài dằng dặc. Bên ngoài trời đã toàn đen, có thể nam hài vẫn không có đến. Lúc này, Hải Lâm đột nhiên nhìn thấy đầu kia của hành lang xuất hiện một cái thân ảnh nho nhỏ. Bất quá Hải Lâm kỳ quái chính là cái bóng người kia di động rất chậm, như là đang sợ gặp phải cái gì chướng ngại vật, sau khi đi mấy bước thẳng thắn vuốt vách tường. Hải Lâm đột nhiên nhớ tới đến, mỗi lần chính mình thu thập xong hàng mẫu cùng giấy phác hoạ tắt đèn đóng cửa đi ra ngoài đều không nhìn thấy cậu, hành lang dài như thế y không thể nhanh như vậy liền không thấy người. Vậy cũng chỉ có một khả năng, mỗi lần tan học nam hài đều xuống cầu thang đi ra phía sau.
Cậu là có bệnh quáng gà đi. Hải Lâm quay đầu lại liếc mắt nhìn cửa lớn bị chính mình khoá vào, khẽ mỉm cười.
Hết phiên ngoại .