Sở Nguyệt ánh mắt không tốt lắm, bình thường bước đi đều mắt nhìn thẳng,con mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm phía trước nhưng kỳ thực cũng không có đang nhìn đồ vật nào, bởi vì con mắt không dễ dàng nhắm ngay tiêu cự.
Tuần này giáo viên thể dục của Sở Nguyệt lại có việc không dạy được, nói là tiết thể dục này lưu đến kỳ sau bù. Bọn Sở Nguyệt không lên lớp, ban của người kia bọn dĩ nhiên là đi bên trong sân thể dục học. Người kia ngày hôm trước cùng Sở Nguyệt đã nói bọn họ cũng phải thi bóng chuyền, nhưng y sẽ không đánh bóng chuyền, dáng vẻ đệm cầu rất ngu. Sở Nguyệt nói: “Không sao, rất đơn giản, yên tâm em ngày mai không có tiết thể dục, em nhất định sẽ đến xem dáng vẻ ngu ngốc của anh.” Kỳ thực Sở Nguyệt cũng là nói chơi, người như cậu còn có thể bày đặt không ngủ chạy đi như sân thể dục xa như vậy sao. Trùng hợp là ngày đó bạn học của Sở Nguyệt hẹn cậu đi đánh cầu lông, Sở Nguyệt vừa vặn có thể quang minh chính đại đi sân thể dục. Kết quả Sở Nguyệt vừa vào sân thể dục liền nhìn thấy người kia ngồi ở địa phương đối diện lão Đại cúi đầu chơi điện thoại di động.
Không thấy người kia đánh bóng chuyền là có hơi thất vọng, nhưng Sở Nguyệt càng yêu thích chính mình ra trận đánh cầu lông, liền không thèm quan tâm y, cùng bạn học đánh cầu. Trong lúc Sở Nguyệt chạy qua lại, cầu lông không qua lưới rơi xuống đất sau Sở Nguyệt không chịu thua, đem cầu đá đi... Còn chạy ra chỗ khác, cướp bóng chuyền của người ta làm quả cầu đá... Còn bán manh, từ phía sau bám vào cổ áo nhân gia, lôi kéo nhân gia xoay quanh làm cái áo khoác dệt len của người ta thành một cái động... Bởi vì Sở Nguyệt mỗi lần quay đầu lại xem người kia người kia đều là cúi đầu, hơn nữa y lại ngồi xa như vậy, nghĩ như thế nào đều không thể nào thấy được dáng vẻ ngu ngốc của Sở Nguyệt nha.
Mãi đến tận khi sắp tan học, ban của người kia tập hợp, Sở Nguyệt ngạc nhiên phát hiện ban bọn họ làm sao cách mình gần như vậy, tập trung xong người kia còn đi tới băng ghế bên cạnh Sở Nguyệt lấy áo khoác của y. Sở Nguyệt lúc đó lại đều không phản ứng lại, còn nghĩ thầm: làm sao người anh ngồi đối diện, quần áo lại ở chỗ này a?
Trở lại ký túc xá Sở Nguyệt hỏi người kia: “Đại biểu của tiết thể dục được ngồi một tiết sao?” Người kia hồi phục nói: “Anh không có ngồi chơi a!” Sở Nguyệt kinh hãi: “Cái người ngồi một tiết chính là ai, em vừa vào cửa liền nhìn thấy anh!” Y nói: “Không a, anh ở ngay đấy a, khi em vào sân đánh cầu lông cả một tiết ý. Anh còn liên tục nhìn em, anh cho rằng em cũng thấy anh chứ.” Lúc đó Sở Nguyệt liền lệ rơi đầy mặt: “Em nhận lầm người à nằm tào! Còn có a nếu như em cũng nhìn thấy anh nghĩ như thế nào em cũng sẽ liên tục nhìn chằm chằm vào anh a! Khiến cho em rơi vào thống khổ ‘ánh mắt của em lại so với anh còn kém ’.” Người kia cười nói: “Chẳng trách anh xem em luôn tiếp cầu tiếp không được.” Sở Nguyệt: “Em tiếp rất chuẩn được không, bây giờ nhìn lại vẫn là ánh mắt của anh tương đối kém!” Y nói: “Anh xem em theo học trưởng đánh rất sung sướng đây.” Sở Nguyệt: “Gào, đó là bạn học của em không phải học trưởng...” Lúc đó Sở Nguyệt thật sự rất muốn đi chết một lúc, nếu như Sở Nguyệt nhìn thấy người kia, nếu như Sở Nguyệt không nhận lầm người, Sở Nguyệt tuyệt đối sẽ cùng người kia luận bàn một chút, quan trọng nhất chính là Sở Nguyệt tuyệt đối sẽ không đi làm những sự tình hèn mọn tổn hại đến hình tượng của cậu a! Bất quá Sở Nguyệt muốn coi như không nhận lầm người vẫn là sẽ làm ra một ít sự tình hèn mọn, thật giống như Sở Nguyệt đi học vẽ cũng sẽ không tự chủ gác hai chân, còn không thì là bắp đùi đặt ở trên đùi rất tao nhã, Sở Nguyệt đặt chân ở đầu gối còn run chân... Cho nên nói giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, điểu tia nhất định cô độc một đời...
Hết phiên ngoại .