Tại nhà Nam Thiên Kình:
-Những việc quan trọng hay cuộc họp quan trọng tôi sẽ trực tiếp điều hàn tại nhà, còn những chuyện khác em hãy tôi giải quyết._ Nam Thiên Kình đang ở trong phòng làm việc nói chuyện điện thoại cùng trợ lý của mình. Từ khi anh đưa Hạ Điềm Nhi về nhà anh cũng không ra nhà nữa bước.
-Thiếu gia..Hạ tiểu thư vẫn không ăn uống, cũng không mở cửa.._ Quản gia lo lắng đến báo cáo với anh. Nam Thiên Kình thở dài lắc đầu, anh không nói lời nào tiến đến phòng của Hạ Điềm Nhi, hiển nhiên là anh mở cửa được, thế nhưng hiện tượng trước mắt khiến anh sợ hãi, tim anh như muốn rớt ra ngoài, trên giường thân thể của Hạ Điềm Nhi bất động, hơi thở suy yếu, khuôn mặt trắng bệt, trên cổ tay là máu và con dao dính đầy máu nhìn dưới sàn, anh hốt hoảng, tay chân luống cuống cầm máu cho Hạ Điềm Nhi, quản ngia cũng nhanh chống cho gọi bác sĩ.
Nữa tiếng sau:
-Nam tổng..tình trạng của hạ tiểu thư đã ổn định, thế nhưng tôi phát hiện dường như cô ấy mất chứng anaesthetize, cô ấy đang có dấu hiện nặng hơn, tôi nghĩ anh nên đưa cô ấy đến bệnh viện để theo dõi.._ Bác sĩ lên tiếng khuyên
-Không cần..bà thông báo với bệnh viện cử vài người đến đây, các thiết bị cần thiết cho việc điều trị tôi sẽ lo…_ Nam Thiên Kình lạnh lùng lên tiếng. Bác sĩ nhìn anh một lúc cũng không nói gì nữa, yên lặng mà rời đi, Nam Thiên Kình nhớ đến Lăng Bắc Hàn khi gặp tại nhà Ngô Mẫn.
tiếng sau, Ngô Mẫn cùng Lăng Bắc Hàn đến.
-Nam Thiên Kình,tên khốn chết tiệt này…_Ngô Mẫn vừa bước vào nhà liền không khống chế được tính nóng nảy muốn xông lên lập tức đánh vào mặt người kia, thế nhưng hành động của cô bị Lăng Bắc Hàn ngăn lại.
-Ngô tiểu thư, cô đem cái này cho Hạ tiểu thư uống trước, tôi muốn nói chuyện cùng Nam tổng._ Lăng Bắc Hàn đưa lọ thuốc cho Ngô Mẫn nói, Ngô Mẫn gật đầu, trừng mắt với Nam Thiên Kình sau đó mới thỏa mãn lên lầu.
-Chứng bệnh mà bác sĩ Tiêu nói cho anh biết nó xúc phát từ hệ thần kinh, mặc khác cũng bị ảnh hưởng do trước đây, Hạ Tiểu thư chính là người thứ hai mất phải căn bệnh này._ Lăng Bắc Hàn lên tiếng, sau khi nghe bác sĩ Tiêu gọi điện cho anh, anh đã đón được chính là Nam Thiên Kình muốn anh điều trị cho Hạ Điềm Nhi, chỉ có điều anh muốn biết phản ứng của Nam Thiên Kình là thật lòng quan tâm đến vợ con hay chỉ là hối hận vì mình hiểu lầm vợ.
-Anh nói vào trọng tâm đi._ Nam Thiên Kình kiềm chế nỗi lo lắng trong lòng, lạnh lùng lên tiếng, anh trước giờ là người giỏi giấu cảm xúc nhất nhung là chuyện liên quan đến Hạ Điềm Nhi anh không thể ức chế bản thân mình được.
-Cô ấy cần phẩu thuật phá thai, nhưng vậy đối với cô ấy sẽ tốt hơn, mặc khác nếu đã phá sau này cô ấy không thể có khả năng sinh con.._ Lăng Bắc Hàn nhìn Nam Thiên Kình hồi lâu mới nghiêm túc nói.
-Không còn cách nào khác sao? Đó là con của tôi.._ Nam Thiên Kình nhịn không được mà trong lời nói run run. Anh biết mình hoàn toàn đã sai, anh nên tin vào cảm giác của mình hơn là những lời nói kia, hai năm sống cùng cô anh biết cô là cô gái trong sáng, lương thiện, thế nhưng chỉ vì thù hận, chỉ vì muốn giúp ân nâ của anh mà anh đã hại cô thê thảm như vậy, sau khi cho người làm rõ năm đó ngoài Hạ Điềm Nhi, Doãn Mạt Mạt, Ngô Mẫn còn có Hạ Thanh Vân tham gia, thế nhưng Hạ Thanh Vân bị loại, cô ta đã lấy danh phận là thiên kim tiểu thư Hạ gia, Hạ Điềm Nhi cho loại Doãn Mạt Mạt, ngoài ra cô ta còn nói ba mẹ mình khiến ngia đình Doãn Mạt Mạt không thể ở lại thành phố, thật không nghĩ một cô bé tuổi lại có loại ý nghĩ này. Anh không ngờ vì anh mà Hạ Điềm Nhi mắc căn bệnh kỳ lạ này, anh buộc phải mất đi đứa con của anh và cô sao? Anh không muốn, mặc dù là cô bị anh cưỡng bức mà có con thì anh vẫn muốn là do cô sinh, ý nghĩ xuất hiện khi anh và Doãn Mạt Mạt đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe, khi đến khoa sản Doãn Mạt Mạt đã ngượng ngùng nói cô có thể mang thai con của anh thì anh lại nhớ đến Hạ Điềm Nhi.