Tại nhà Doãn Mạt Mạt:
-Mạt Mạt..ba mẹ đã để con chịu khổ?_ Bà Doãn nhìn con gái tìm lại được nước mắt không nhịn được mà rơi không ngừng.
-Mẹ..con không sao nữa rồi, Thiên Kình đã cứu con, anh ấy còn nói muốn lấy con làm vợ.._ Doãn Mạt Mạt vui vẻ nói
-Nhưng còn Điềm Nhi, con bé thì sao?_ Ông Doãn không nịn được mà lên tiếng.
-Ba..là nó hại con thê thảm như vậy ba còn lo lắng cho nó sao?_ Doãn Mạt Mạt tức giận lớn tiếng nói, khiến cho hai ông bà kinh ngạc to mắt nhìn đứa con gái của họ.
-Nhưng..nhưng Điềm Nhi giúp ba mẹ rất nhiều, những năm con lưu lạc ở nước ngoài chính là Điềm Nhi chăm sóc cho ba mẹ._ Bà Doãn ngập ngừng nói, dù cho con gái có nói gì bà cũng không tin Hạ Điềm Nhi là như vậy.
-Ba..mẹ..nhưng nó chính là cướp tất cả của con, gặp thiên Kình trước cũng là nó, cứu Thiên Kình cũng là nó, đến nay vợ của Thiên Kình cũng chính là Hạ Điềm Nhi, ba mẹ muốn con mất tất cả sao?_ Doãn Mạt Mạt tức giận nói.
-Mạt Mạt…_ ông bà Doãn không thể tin những gì mà con gái mình nói, nhất thời cũng không thể nói gì.
-Tôi là con của hai người hay là Hạ Điềm Nhi là con của hai người, không hiểu sao Thiên Kình tìm hai người làm gì…_ Doãn Mạt Mạt vẻ mặt không hài lòng nói.
-Mày..mày ăn nói với ba mẹ như vậy sao?_ Ông Doãn tức giận nói.
-Em vừa nói gì?_ Tiếng nói lạnh lùng vang lên sau lưng, khiến người của Doãn Mạt MẠt cứng người, đầu cũng không dám quay lại, bà Doãn thì đau lòng khóc không ngừng, ông Doãn cũng không nói được câu gì.
-Thiên Kình…anh..anh là đến khi nào?_ Doãn Mạt Mạt vờ như không có gì, giả bộ mặt ngây thơ vô tội lên tiếng.
-Lập lại lời nói vừa rồi của em.._Nam Thiên Kình tiếng nói lạnh lùng vang lên, sắc mặt nghiêm trọng nhìn chằm chằm vào Doãn Mạt Mạt.
-Em..em..em chỉ là tức giận nhất thời nên vô lễ với ba mẹ...chỉ vì..ba mẹ bị Hạ Điềm Nhi…
-Câm miệng..tôi chính là muốn nghe ai là người năm đó cứu tôi, là em hay Hạ Điềm Nhi…_ Nam Thiên Kình không kiên nhẫn, lời nói có chút tức giận.
-Thiên Kình..hai đứa gần kết hôn, cháu.._ Bà Doãn không đành lòng khi nhìn con gái đau buồn.
-Nói…_ Anh gằng giọng quát
-Phải…không phải em cứu anh, chính là Hạ Điềm Nhi cứu anh, nhưng là em chính là người chăm sóc cho anh…cô ta ngay lúc đó mạng cũng xém không giữ được..huấn hồ…_ Doãn Mạt Mạt cũng không nhịn được mà nói, cô biết anh chỉ vì lời hứa năm đó mà sẽ lấy cô. Cô cũng biết từ chính miệng những người làm trong nhà Nam Thiên Kình nói, trước đây anh rất hạnh phúc khi ở bên cạnh Hạ Điềm Nhi, nhưng không hiểu vì sao anh đột nhiên nthay đổi, đối xử với Hạ Điềm Nhi rất tàn nhẫn, thật chí là bỏ rơi cô trong hôn lễ của hai người, Doãn Mạt Mạt cũng biết Nam Thiên Kình có tình cảm với Hạ Điềm Nhi nên tới giờ anh vẫn không muốn kết hôn cùng cô.
-Tôi chỉ cần biết người năm đó cứu tôi là ai?_ Nam Thiên Kình dường như và chết sựng tại chỗ, anh nhớ lại hình ảnh mà ngay hôn lễ của anh và Hạ Điềm Nhi, anh đã bỏ rơi cô cùng đi với người phụ nữ khác, còn là cưỡng bức cô, luôn buộc tội cô, luôn cho cô chính là lòng dạ ác độc, thế nhưng giờ thì sao, anh đã đáp trả ân nhân cứu mình như thế đấy, còn khiến bệnh tình của cô ngày càng nghiêm trọng. Nam Thiên Kình không nói gì nữa, lẳng lặng rời khỏi nhà họ Doãn, anh như là cái xác biết đi không định được hướng đi của mình, trái tim anh như hàng ngàn vết dao đâm vào đau nói nó khiến anh không thể nào thở được, hình ảnh đau thương, nước mắt, nụ cười của Hạ Điềm Nhi chiếm cứ trong đầu anh. Nam Thiên Kình không nhịn được nghĩ đến câu nói của Doãn Mạt Mạt trước khi anh rời khỏi nhà họ Doãn..” Nam Thiên Kình, anh đã hứa lấy em thì anh không nên bỏ rơi em, còn nữa nếu Hạ Điềm Nhi biết những gì anh làm thì cô đã sẽ hận anh, dĩ nhiên là hiện tại tình trạng của cô ta…” Nam Thiên Kình cũng đồng thời đưa chính mình về lại quá khứ cách đây năm, anh lúc đó là vì không thể bơi, bị bạn bè chơi xấu mới rơi xuống nước, ngay lúc anh tưởng mình chết đuối đã có một cô bé cứu anh, nhưng anh vì mệt mỏi mà không nhìn ra được ân nhân cứu mình, lúc anh tỉnh lại chỉ thấy Doãn Mạt Mạt bên cạnh anh, anh lầm tưởng là cô cứu anh nên sẽ hứa hẹn sau này lớn lên anh nhất định cưới cô làm vợ, anh không ngờ chỉ vì một phút lầm lỗi mà anh đã hại người ngây thơ trong sáng như Hạ Điềm Nhi, anh nên tin vào trực giác của mình là cô không thể nào nhẫn tâm như vậy,mấy năm qua anh chứng kiến cô chăm sóc cho ba mẹ Doãn Mạt Mạt, anh lại cho rằng cô vì ân hận những gì mình làm với Doãn Mạt Mạt nên muốn chuộc lỗi, trong khi đó anh nào biết cô là thật tâm coi ông bà Doãn như ba mẹ mình. Anh đã sai thật sư là sai hoàn toàn, Nam Thiên Kình thật lòng muốn bù đắp cho Hạ Điềm Nhi, nhưng anh phải bắt đầu bì đắp như thế nào trong khi anh đã tổn thương cô quá sâu.