Hải là một tên to con, điều đó là không thể phủ nhận, cộng thêm khuôn mặt không mấy làm đẹp đẽ, thậm chí là có phần dữ dằn với làn da bị mụn bọc gần kín, đen nhẻm, thêm quả đầu đinh nham nhở. Một hình ảnh lý tưởng trong vai trò "trùm trường".
"Tưởng mày trốn luôn rồi chứ?" Hai tiến lên đứng đối diện ba người trước mặt, dùng thái độ cao cao tại thượng hỏi
"Tại sao phải trốn?" Tôi bình tĩnh ngước đầu đối diện với khuôn mặt dữ dằn trước mặt, bình tĩnh hỏi lại
Đây chính là kẻ mà tôi sợ, sợ đến mức nằm ngủ cũng bị giật mình tỉnh lại. Nhưng đó là mấy tháng về trước. Bây giờ, khi đứng đối diện tên Hải, những hình ảnh khác lại nhanh chóng hiện ra bên cạnh, mờ ảo cho một phép so sánh.
Hình ảnh những tên bác sĩ có thể bình tĩnh đưa dòng điện cao thế vào người khác, hình ảnh những tên lính với súng thật dao thật, hình ảnh tên thuộc hạ bậm trợn đang tóm lấy nhóc Lục Tuấn mà đánh đập không thương tiếc, hình ảnh mẹ Lục Tuấn chết trong đau đớn, hình ảnh bọn quái vật kinh tởm hôi thối. Những hình ảnh lần lượt thay thế nhau mà xuất hiện bên cạnh tên Hải.
Tại sao phải sợ, khi mà bản thân đã vô số lần thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, vô số lần hứng chịu những thống khổ, những cơn đau đến mức chỉ muốn đập đầu chết. So với những điều đó thì với một tên to con, chỉ biết khoe ra nắm nấm như tên Hải này có gì phải sợ chứ. Thằng Vũ này không còn là thằng Vũ của ngày trước nữa, không còn là thằng nhóc nhát gan chỉ biết co người dưới đất mặt cho kẻ khác dẫm đạp nữa.
"lâu ngày không ăn đòn nên lá gan cũng to ra nhỉ, đưa k đây, hôm nay không có hứng đánh mày" Hải dùng giọng bề trên nói, cứ như người đối diện đang lầy lục cầu xin được đưa tiền cho hắn vậy
"Quầy bên này vắng rồi nè, chúng ta qua sếp hàng đi" Tôi ngó lơ hắng, kéo hai người bạn đi về phía một quầy cơm đã vắng ngươi từ lúc nào. Đơn giản là quầy hàng này khá gần chổ bọn tôi đang đứng nên dân tình chẳng còn dám sếp hàng nữa.
"Mày..."
BẶP
XẸT...XẸT...BÙM...BÙM
Tên Hải bất ngờ trước thái độ của tôi, vung nấm đấm to lớn tới trước. Tôi dĩ nhiên là không bó tay chịu ăn đòn rồi.
[ĐỒNG HỒ ĐIỆN TỬ - TỰ HỦY]
[ĐIỆN THOẠI DI ĐỘNG – TỰ HỦY]
Ngay khi hắn vung lên, tôi nhanh chóng phát tín hiệu cho hai thứ đồ điện tử hắn đang bọc trên người. Hai tiếng nổ lớn vang lên, đồng hồ trên cánh tay cùng chiếc di động trong túi quần tên Hải nhanh chóng phát ra một tiếng nổ nhỏ, đặc biệt là chổ quần để điện thoại còn thấp thoáng tia lửa cháy xém ra bên ngoài.
Nhưng ngoài dự đoán là trước khi những thiết bị đó nổ, nắm đấm đang vung đến của tên Hải bị một bàn tay nhỏ hơn chặn lại. Thành Tân đã tiến lên đứng phía trước tôi, đưa tay đỡ lấy cú đấm của tên Hải.
"Nóng...nóng quá..." Hải thụt tay lại, vội lấy ra chiếc điện thoại trong túi quần cùng tháo luôn đồng hồ trên tay ném xuống đất, cả hai thứ đó lúc này đã nhuộm một màu nám đen, biến thành hai khối đồng nát vô dụng.
Nhưng trên mu bàn tay hắn vừa đánh tới cũng xuất hiện vết cháy đen. Hắn dụi dụi mu bàn tay vào quần áo hòng giảm đi nhiệt độ bỏng rát mà hắn vừa tiếp xúc với bàn tay Thành Tân, cứ như vừa chạm vào ấm nước đang sôi vậy.
"Tân, bình tĩnh" Tôi cũng bất ngờ, vội lao đến che lại lòng bàn tay đã loáng thoáng xuất hiện những đốm lửa màu đỏ kia trước vô số ánh mắt xung quanh.
Thành Tân nhìn nhìn tên Hải rồi nhìn tôi, cuối cùng cũng thu lại mớ lửa trên bàn tay, nhét nó vào trong túi quần để không ai nhận ra bàn tay cậu đã đỏ rực lên từ lúc nào.
"Mày...mày..." tên hải kinh hoàng nhìn Thành Tân, vẫn không hiểu được đã xảy ra chuyện gì.
"Cút..." Thành Tân lạnh lùng nói, ánh mắt nhìn đối phương như đang nhìn một thằng ngố nhảy nhót trước mặt.
Tên Hải cũng cảm nhận rõ cái không khí đáng sợ mà người đối diện đang áp vào hắn, bản năng cho hắn biết tên lạ hoắc trước mặt này không hề đơn giản.
"Đi" Hắn la lớn với mấy tên đàn em, quay lưng bước nhanh
Bầu không khí nhộn nhịp trong căn tin thoáng chốc trở nên im ắng đến lạ lùng, chẳng ai dám phát ra âm thanh nào. Toàn bộ những người có mặt đang đâm đâm nhìn ba đứa chúng tôi. Phần lớn là kinh ngạc trước những gì bản thân vừa được chứng kiến.
Thành Tân đảo mắt nhìn quanh, mọi người giật mình vội thu lại ánh nhìn lộ liễu của bản thân, bắt đầu rời đi, người tiếp tục ăn kẻ đứng xếp hàng mua đồ ăn.
"Hai người...oách ghê luôn á" Duyên thì thầm nói, vẫn không tin vào những hình ảnh bản thân vừa được tận mắt chứng kiến.
Từ khi nào mà ông bạn thân yếu nhớt của cô lại dũng cảm như vậy, dám không coi tên Hải đại ca ra gì. Rồi cả bạn mới nữa, khuôn mặt baby dáng người mảnh khảnh mà dễ dàng đón đỡ cú đấm của tên Hải, còn khiến hắn la làng trong đau đớn nữa chứ.
"Muốn hắn biến mất không?" Thành Tân nhìn tôi hỏi
Và tôi đoán ra ngay câu nói này của cậu ta là mang nghĩa đen trăm phần trăm, biến mất ở đây là khiến đối phương hoàn toàn bốc hơi khỏi cuộc sống hiện tại.
"À, không, không đến mức đó đâu, chỉ là một kẻ thùng rỗng kêu to thôi" Tôi vội lắc đầu ngăn lại cái suy nghĩ đáng sợ của Thành Tân.
Sau đó chúng tôi đi sếp hàng mau đồ ăn, thật ra là cũng chẳng cần phải sếp nữa. Quầy ăn chúng tôi nhắm đến, những người đang sếp hàng vội vàng né qua hai bên như nhường cho chúng tôi lên trước, đây chắc là đãi ngộ của kẻ mạnh nhỉ, nói thật thì...đã ghê.
Mọi việc sau đó diễn ra hết sức bình thường, cả ba nhanh chóng ăn uống rồi trở lại lớp học cho hai tiết buổi chiều. Nghe một mớ kế hoạch của thầy chủ nhiệm về việc tham gia lễ hội trường, hoạt động hội thao, các kì thi học sinh giỏi, cũng không thể thiếu bài ca: "Các em đã là học sinh lớp , nên cố học lấy nền tảng cho năm sau thi tốt nghiệp".
-----------------------------------
Buổi tối sau khi đi ăn với Thành Tân cùng anh Vũ Thần, tôi mở cửa bước vào căn nhà tối đen của mình. Ra lệnh đèn trong nhà tự mở, tôi chậm rì rì tháo giầy để lên kệ, ném cập sách lên bàn kính, thả người ngồi dựa lưng vào ghế nệm mềm mại.
RÈ...RÈ...
Đột nhiên, màn hình tivi trước mặt bật mở mà tôi rõ ràng không hề ra lệnh. Một màn hình nhiễu tính hiệu đen trắng quen thuộc xuất hiện.
Tôi bật người ngồi thẳng dậy ngó chiếc tivi.
[H]
[E]
[L]
[P]
[M]
[E]
[HELP ME – EXP ]
Dòng chữ ban sáng lại xuất hiện, đây rõ ràng không còn là ảo giác nữa.
[TIVI – ĐÃ XÂM NHẬP]
[TIẾN HÀNH TRUY TÌM TÍN HIỆU]
Tôi không chần chờ thêm, nhanh chóng xâm nhập vào tivi trước mặt, bắt đầu lần theo nguồn tín hiệu phát ra dòng chữ này.
[TRUY TÌM TÍN HIỆU THẤT BẠI]
[TÁI LẬP TRUY TÌM]
[BỊ CHẶN]
[TÁI LẬP TRUY TÌM]
[BỊ CHẶN]
Không thành công, sức mạnh của tôi bị chặn lại khi ra đến đường dây tín hiệu của thành phố. Kẻ gửi cho tôi dòng chữ này rõ ràng đã tính đến trường hợp tôi lần theo, chuẩn bị vô cùng cẩn thận.
[NGƯƠI LÀ AI?]
Tôi điều khiển dòng chữ trên tivi biến đổi thành câu hỏi của mình.
[HELP ME]
Thiệt tức điên mà, chơi chữ nhau thế thì ai biết đường mà giúp.
[NGƯƠI MUỐN GIÚP GÌ?]
Tôi thay đổi câu hỏi hiển thị trên tivi
[THÁP THIÊN VĂN MCH – HELP ME – EXP ]
XẸT...XẸT...PHỤT
Sau dòng chữ đó màn hình tivi lập tức tắt ngắm nhưng tôi vẫn kịp đọc ra. Tháp thiên văn lớn nhất của lục địa xanh là địa điểm nó muốn tôi đến.
----------------------------------------------
SÁNG HÔM SAU
"Tháp thiên văn" Vũ Thần đang chở tôi cùng Thành Tân đến trường ngạc nhiên hỏi sau khi tôi kể lại chuyện xảy ra trong nhà vào tối qua
"Uhm, là tháp thiên văn hiện đại nhất lục địa xanh" Tôi trả lời, đây cũng là một trong những địa phương nổi tiếng của thành phố.
"Đến em mà cũng không lần ra tính hiệu từ đâu phát đến sao?"
Tôi lắc đầu, với khả năng đủ sức xâm nhập vào cả hệ thống bảo mật của tổ chức MIX mà lại bó tay trước kẻ xa lạ này, thiệt là nhục mà.
"Không nên đến, có thể là bẫy" Thành Tân lên tiếng
"Anh cũng nghĩ giống vậy, thần thần bí bí thường chẳng phải thứ tốt đẹp gì" Vũ Thần đồng tình nói
Tôi không nêu ý kiến, mặc dù chỉ là những dòng chữ nhưng tôi luôn có cảm giác đối phương đang vô cùng gấp gáp tìm mình, giống như bản thân không còn bao nhiêu thời gian vậy.
"Tạm thời đừng đi lung tung, sau khi đưa hai đứa đến trường anh sẻ đến tháp thiên văn đó xem xét coi sao"
"Nguy hiểm không anh?" Tôi lo lắng hỏi, lỡ đâu tụi tổ chức MIX đang núp lùm ở đó đợi sẵn thì sao
"Yên tâm, anh mày xưa đâu bằng nay. Giờ tụi lúc trước mà gặp phải anh mày là bỏ chạy có cờ" Vũ Thần tự tin cười đáp
"Chẳng biết ai là người bị ép đến mức co người chịu đòn lúc trong sa mạc vậy nhỉ?" Tôi giả bộ nói châm chọc
"Đừng có nhắc lại, lúc đó là do bị mấy cái thiết bị ngăn cản dị năng ám toán thôi" Vũ Thần bực dọc nói
"Hờ...hờ..." Tôi cười thay cho câu trả lời, chọc ghẹo vậy thôi chứ tôi nào dám quên tình cảnh lúc đó chứ. Hai người đã xả thân bảo vệ một đứa vô tích sự là tôi đây. Mọi lời nói là vô ích, hành động lúc đó đủ để tôi sẵn sàng xả thân vì hai người họ dù cho nguy hiểm đến nhường nào chăng nữa.
------------------------------------
Cái nóng oi bức cùng mùi tanh hôi là thứ lan tỏa nồng đậm trong không khí, bao trùm lấy con người đang đứng chính giữa bởi vô số những xác chết chồng chất cao như những quả đồi nhỏ.
"Tôi không đồng ý, đây là một ý tưởng tệ hết sức" Khánh Chi cao giọng phản đối
"Tôi đồng tình với Khánh Chi, việc kiểm soát chỉ mang đến sự tranh chấp giữa liên minh" Một người phụ nữ ngang tuổi tiếp lời, cô có mái tóc ngang vai cùng bộ quần áo giắt hai khẩu súng lục trông vô cùng cá tính.
"Nhưng nó đang ngày càng vượt mặt chúng ta, đây là một sự thực không thể chối cãi" Một người đàn ông lớn tuổi tầm – với hàm râu quai nón khá dầy phân trần.
"Hiện bốn lục địa đã thống nhất, chỉ còn lục địa xanh và lục địa công nghệ là chưa thống nhất mà thôi" Một người đàn ông khác với thân hình vạm vỡ, sau lưng treo một khẩu súng nòng lớn nói
"Không có lục địa công nghệ đồng tình thì mấy người nhắm làm gì được chứ?" Giọng nữ hất mặt lên tiếng
"Đừng có mà hâm dọa, bọn tôi vừa nhận được tin từ sếp cô, lục địa công nghệ cũng đã đồng ý với kế hoạch của chúng tôi" Gã đàn ông vạm vỡ cười đắc ý
"Cái gì, đừng có mà chém" Cô gái tóc ngang vai nhăn mặt nói
"Lúc ra khỏi đây cô có thể thử liên lạc với cấp trên của mình" Người đàn ông nhún vai nói
"Nhưng riêng lục địa xanh chắc chắn sẽ không đồng ý, chúng tôi sẻ không lấy oán báo ân, đối xử với người đã giúp đỡ mình bằng cách đó" Trường An lên tiếng, giọng nói kiên quyết
"Đúng, nếu không có sự đồng ý của toàn bộ sáu lục địa thì bên các người cũng không thể làm ra hành động đó được" Khánh Chi nhìn lần lượt những gương mặt quen thuộc xung quanh nói
"Nghe đâu lục địa xanh các người đang chứa chấp bọn dị năng của MIX phải không?" Một gã đàn ông nhỏ gầy với khuôn mặt hóp háp, đeo cập kính dày cộm, thể hiện rõ bản thân là mọt sách chính hiệu.
"Đừng có mà lảng sang chuyện khác, những người đó chỉ là nạn nhân của tổ chức mà thôi" Khánh Chi nhìn người vừa tiến lên nói
"Nhưng sức mạnh của chúng là không thể coi thường, nếu lục địa xanh sở hữu đám dị năng đó thì khác nào ngang sức cùng tụi MIX. Hay bên đó tính cùng MIX đánh chiếm những lục địa khác" Gã nhỏ gầy đẩy lên cặp kính dầy đang trượt xuống, liếc nhìn Khánh Chi cùng Trường An.
"Anh nói gì hả?" Trường An toan muốn lao lên
"Bình tĩnh, mọi người bình tĩnh nào. Cả anh nữa, bớt nói xằng bậy" Người đàn ông lớn tuổi khi nãy đứng ra can ngăn, vội quở trách gã nhỏ gầy
"Tạm gác lại chuyện này, tập trung vào vấn đề chính đi. Tình hình hiện tại sao rồi" Người đàn ông trung niên nói sang chuyện khác
"Bên phía thành phố Nin đã trở thành một ổ quái vật không hơn kém" Trường An nói ra tình hình thám thính được của anh và vợ
"Thành phố bên này cũng chung cảng ngộ, bị bọn quái vật chiếm làm tổ, một số quái bay còn đang có xu hướng rời khỏi lục địa sa mạc" Người phụ nữ tóc ngắn nói
"Lục địa sa mạc gần như đã trở thành hang ổ của quái vật, hiện chỉ còn lại thủ đô nằm trên bán đảo ngoài biên là tương đối an toàn hơn. Nhưng vì cách lục địa không xa nên cũng sẽ là mục tiêu mà tụi quái bay tấn công đầu tiên khi chúng rời đi khỏi lục địa" Một người phụ nữ khác lên tiếng, cô có chiều cao ấn tượng hơn hẳn những người phụ nữ khác, thậm chí còn có phần vượt mặt cánh đàn ông, thân hình lại cân đối khoe ra vòng đầy đặn như người mẫu của mình.
"Đây là một đòn nặng nề mà MIX gây ra cho liên minh, thử tưởng tượng nếu bọn quái này mà tràn ra khắp mọi lục địa thì sẻ khủng khiếp như thế nào chứ?" Người đàn ông lớn tuổi thở dài nhìn núi thây quái vật xung quanh cảm khái.
"Bằng tất cả sự kính trọng thưa ngài Tashi" Khánh Chi nhìn người đàn ông lớn tuổi nhất, kính trọng nói: "Đây cũng không phải lý do để chúng ta đi ngược lại với ý nguyện ban đầu khi tạo ra thứ đó. Sáu lục địa của liên minh đã nhất trí đó là thứ trung gian giữa tất cả, có trách nhiệm hỗ trợ chứ không nằm trong sự điều khiển của bất kì ai. Đây cũng là lý do chúng ta vẫn còn chống chọi lại với tổ chức MIX"
"Nhưng nó đang ngày một vượt ra khỏi sự khống chế, đây là sự thật, tôi không hy vọng giao tính mạng vào một thứ bất ổn như vậy" Người phụ nữ khi nãy lên tiếng.
"Giờ có tranh cãi cũng không làm gì được, tôi thay mặt cho lục địa xanh yêu cầu một cuộc họp lãnh đạo liên minh" Trường An xen ngang cuộc cãi vã không hồi kết này.
"Được, chúng tôi sẻ chuyển lời, vấn đề này cũng đã vượt ra khỏi tầm quyết định của từng cá nhân ở đây rồi" Tashi suy nghĩ trong thoáng chốc rồi gật đầu đồng tình.
Với thâm niên cùng sức ảnh hưởng của ông, những người xung quanh đều không lên tiếng phản bác, tất cả đầu im lặng thay cho lời đồng ý.
Sau đó mọi người tản ra, ai đi về chuyên cơ của người đó. Nhưng có bốn thân ảnh vẫn đứng tại chổ.
"Tôi không tin là bên chúng tôi lại đồng ý với cái ý tưởng điên rồ này, đây là một kế hoạch đầy mạo hiểm, không khéo chúng ta sẻ mất cả chì lẫn chài" Người phụ nữ tóc ngắn dậm chân bực dọc nói
"Bình tĩnh nào Minh Hằng, tốt nhất hai người nên về hỏi lại lãnh đạo để có câu trả lời chính xác nhất còn hơn là đi nghe lời của những người này" Khánh Chi tiến lên vỗ vai bạn mình khuyên nhủ
"Đây là thành tựu lớn nhất của lục địa công nghệ, cũng có nhiều khả năng lãnh đạo chúng tôi muốn thâu tóm nó trong tay" Người đàn ông đứng sau Minh Hằng, trông khá trẻ cùng nghiêm nghị với mái tóc cắt gọn cùng bộ tây trang chỉnh chu đang mặc, không hề phù hợp với hoàn cảnh sa mạc xung quanh một chút nào.
"Chúng tôi cũng sẻ về bàn giao lại tình hình này với bên trên, cũng sắp xếp cuộc họp lãnh đạo liên minh" Trường An gật đầu với người đàn ông kia đáp
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenS.Com
Trước Sau