"Con mua hết dường này thứ sao, ba mẹ con có biết không?" Chú nhân viên giao hàng quan tâm hỏi han khi đưa từng thùng lớn vào chật kín cả phòng khách nhà tôi.
"Ba mẹ con cho phép ạ, chính họ thanh toán mớ này mà. Đầu tư cho con cái thôi" Tôi kiểm tra lại danh sách hàng hóa, cười đáp chú giao hàng
"Ừ, nhưng con thực sự không cần tụi chú hỗ trợ hả, cũng hơi rắc rối đấy?" Chú giao hàng hỏi
"Dạ không sao, con khá rành mấy thứ đồ này. Cảm ơn chú nhé, chúc chú một ngày tốt lành ạ" Tôi ký tên trên giấy tờ giao hàng rồi đưa trả chú, khách sáo thêm vài câu rồi đóng lại cửa nhà.
Xoay người nhìn – thùng xốp to lớn đang hiện diện trong phòng ánh mắt tôi khẽ nheo lại, nụ cười nhếch lên vui sướng. Trong lòng thầm xin lỗi hai đấng sinh thành nhé, mớ này chắc cũng ngốn trong tài khoản của họ một khoảng kha khá đấy. Nhưng với bối cảnh bí ẩn của họ thì chắc cũng chẳng tốn là bao nhỉ, kệ đi, tiền kiếm ra cho con trai duy nhất xài cũng là hợp tình hợp lý mà.
Tôi đầy từng thùng lớn đó len qua cửa phòng ngủ đẩy vào bên trong, sau đó nhanh chóng mở tung ra, bầy mọi thứ ra ngổn ngang trên sàn phòng lẫn phòng ngủ của chúng tôi. Vô số những linh kiện máy tính đời mới nhất được tôi dày công lần mò trên mạng trong mấy đêm liền. Một dàn máy mạnh nhất có thể tìm thấy ở lục địa xanh, đính kèm thêm một số thiết bị tăn tốc đường truyền, xử lý thông tin hàng nhập khẩu từ lục địa công nghệ. Đừng tò mò đống này hết bao nhiêu nhé, đảm bảo tôi sẻ bị mẹ giết chắt luôn.
Nhưng những thứ này sẽ bổ sung cho sự hạn chế của năng lực tôi, khoảng cách. Tôi chỉ điều khiển được những thiết bị ở xung quanh trong tầm nhìn của bản thân, còn muốn từ thiết bị này để điều khiển những thiết bị khác sẽ tốn rất nhiều năng lượng cùng thời gian. Điều này ảnh hưởng ít nhiều khi muốn tôi muốn tìm hiểu hay quan sát ở vị trí xa mà bản thân vẫn ở nhà.
"Ok, bắt tay làm thôi nào"
-------------------------------------------------
"Oáp..." Tôi ngáp một cái muốn sái quai hàm khi leo lên xe anh Vũ Thần, cũng nhận lại ánh nhìn tò mò của hai người ngồi trước.
"Tối qua không ngủ hả nhóc" Vũ Thần quan tâm hỏi
"Uhm, bận chút việc" Tôi đáp qua loa, còn việc gì khác ngoài lắp ráp mớ thiết bị kia chứ, cũng may là tôi có năng lực khả ổn trong việc kết nối các thiết bị đó, chỉ việc cấm hết vào nhau rồi ra lệnh cho chúng tự kết nối là được. Chứ bắt một thằng mù IT như tôi phải ngồi gõ code lẫn mò lỗi thì...thôi quên đi.
"Đừng nói là xem phim "heo con và những người bạn" cả đêm nhé" Vũ Thần nhếch khóe môi chọc tôi.
"Tào lao, ai lại xem ba thứ đó chứ" Tôi phản pháo ngay, cảm thấy bản thân khao khát đến mức phải cầy thứ phim đó cả đêm không ngủ đâu.
"Cái này không nói trước được, mấy đứa đang trong độ tuổi phát triển về mặt đó mà" Vũ Thần liếc sang người bên cạnh ám chỉ nhưng Thành Tân chỉ chưng ra bộ mặt không cảm xúc như mọi khi.
"Oáp..." Tôi không kìm chế được mà ngáp thêm một cái, cảm giác hai hốc mắt hơi đau rát vì thiếu ngủ, nhìn qua gương chiếu hậu còn thấp thoáng trông thấy bọng mắt thâm đen nữa kìa.
"Anh đã đến tháp thiên văn MCH vào mấy ngày trước" Đột nhiên anh Vũ Thần đổi đề tài khiến tôi phải mất mấy giây để não kịp hiểu anh đang nhắc đến vấn đề gì.
Nói mới nhớ, từ sau cái hôm dòng chữ hiển thị trên tivi trong nhà thì chẳng còn hiện thêm lần nào nữa hết, giống như nó đã truyền đạt đủ thông tin, đang đợi tôi đến điểm hẹn là tháp thiên văn.
"Có gì không anh?" Tôi vội hỏi
Lắc đầu
"Không thấy gì bất thường, nơi đó vốn chỉ là trạm quan sát vũ trụ bình thường, chẳng có quân đội canh chừng, khách tham quan vẫn ra vào như công viên. Vốn chức năng chính của tháp thiên văn chỉ là liên kết cùng vệ tinh trên cao để theo dõi thời tiết trong lục địa mà thôi" Vũ Thần bình tĩnh thuật lại tình hình anh quan sát được
"Lạ nhỉ?" Tôi cũng ngớ ra, một địa điểm công cộng, ai cũng có thể thoải mái ra vào thì làm gì có bí mật chứ.
-----------------------------------------
[NÂNG CẤP HỆ THỐNG – TIẾN ĐỘ %]
Tôi liếc mắt nhìn dòng chữ đã dần trở thành một phần trong tầm nhìn của mình, vẫn nhảy theo tiến độ mỗi ngày % khiến tôi đợi đến sốt cả ruột.
"Trò Vũ"
Tối nay tôi sẻ khởi động dàn "máy tính xịn sò" của mình, để xem nó có thể giúp tôi khai triển năng lực đến dường nào. Đêm qua lắp xong thì cũng hết xí quách, lăn ra ngủ lúc nào chẳng hay.
"Trò Vũ"
Rồi đã mấy tháng tôi vẫn không thấy anh Nam Thành xuất hiện, mặc dù thông qua anh Vũ Thần thì biết rằng anh Nam Thành đang bận rộn với chuyện gì đó vô cùng quan trọng, nhưng cảm thấy hơi nhớ rồi, muốn được ôm anh ấy ghê. Đệt, đầu óc mình đang suy nghĩ cái gì vậy nè.
[CẢNH BÁO NGUY HIỂM – NGHIÊNG ĐẦU TRONG ......]
Một bản hiển thị màu đỏ đột nhiên nhảy ra nhấp nháy trước mặt, tôi không cần kiểm tra mà theo bản năng nghiêng đầu qua một bên.
"Au ui" Một giọng nam vang lên sau lưng tôi khi bị một vật màu trắng vừa bay xẹt qua vị trí đầu tôi vừa hiện diện, lao thẳng về kẻ xui xèo ngồi sau tôi lúc này.
Tôi ngớ ra nhìn ra sau, thấy thằng bạn cùng lớp đang dùng tay ôm lấy trán, trên bàn nằm lăn lóc một viên phấn màu trắng. Tôi thầm nghĩ không ổn rồi, xoay đầu nhìn lên trên bục giảng thì thấy một cô giáo với thân hình tròn mũm mĩm cùng cặp mắt sắn bén đang nhìn tôi qua cặp kính dày của bà.
"Nguyễn...Trường...Vũ..." Cô nhấn mạnh từng từ trong tên tôi bằng giọng trầm trầm nguy hiểm của mình "Lên phòng giáo viên đợi tôi...ngay" Cô chỉ tay về phía cửa lớp, không cho phép đối phương phân trần gì ráo.
Tổ chác, trong lúc mãi suy nghĩ tôi đã không nghe thấy giáo viên gọi tên mình. Đây lại còn là cô giáo dậy hóa nổi tiếng khó nhất trường nữa chứ.
Chấp nhận số phận, tôi đứng dậy lủi thủi bước ra khỏi bàn học, cúi đầu xin lỗi cô trước khi lê bước trên hành lang vắng tanh về phía phòng giáo viên ở tầng của khu phòng học.
Nhưng ta nói một khi đã xui thì ông bà ông vãi nó kéo đến không ngừng. Khi tiến vào trong phòng giáo viên thì tôi bắt gặp "trùm trường" từng bị tôi cùng Thành Tân dọa cho bỏ chạy, tên Hải.
"Là mày?" Hải cũng nhìn thấy tôi, đôi mắt híp lại nguy hiểm nhìn tôi như muốn nhào qua đập bất cứ lúc nào.
"Trò đi đâu đây?" Một thầy giáo ngồi gần đó ngước mặt ra khỏi mớ giấy tờ trên bàn hỏi tôi
"Dạ cô My bảo em lên đây đợi cô ạ" Tôi thành thật khai báo tội lỗi không nghe giảng của mình cho thầy, thành thật đứng cạnh tên Hải mà thực tâm không hề muốn một tí nào.
Mặc dù tôi vốn chẳng phải học sinh giỏi hay học sinh gương mẫu gì nhưng cũng tự thấy bản thân là ngoan hiền đến mức hơi yếu đuối, dĩ nhiên đó là thằng Vũ của lúc trước thôi. Đây là lần đầu tôi được trải nghiệm cảm giác bị giáo viên bắt đến đây đứng đợi, rửa tai chuẩn bị nghe giáo viên càm ràm sau khi họ hết tiết dậy rời khỏi lớp về lại căn phòng này.
"Mày cùng thằng nhãi tóc cam, cứ đợi chết đi" Tên Hải nghiêng đầu nghiến răng hâm dọa
Tôi nhìn lại hắn, không chút sợ hãi nói: "Việc gì khó quá thì bỏ qua đi, coi chừng đến lúc đó hối hận cũng không kịp đấy"
Giết bọn tôi, tên này có thực sự hiểu giết người là như thế nào không, hay đó cũng chỉ là một câu hâm dọa điển hình của bọn trẻ trâu. Tôi mong hắn thành thực một chút tránh xa bọn tôi ra, chứ tôi không chắc lần sau mình có cản được Thành Tân thiêu chết hắn hay không nữa.
"Mày cứ đợi đó, tao sẻ bẻ xương lột da tụi bây" Tên Hải bẻ ngón tay rôm rốp uy hiếp
"Ai cho nói chuyện đấy hả. Trò Hải lại đây" Thầy giáo cuối cùng cũng hoàn thành mớ giấy tờ trên bàn, giơ đầu nạt hai tên nhóc đang thì thầm ở đằng xa
Cuối cùng tôi cũng được trải qua cái gọi là phê bình trên phòng giáo viên, bị cô My dùng giọng điệu lạnh lùng phê bình nói thành tích bản thân không cao còn lơ là việc nghe giảng, uổng phí tiền của cha mẹ đóng cho trường, sau này làm sao phát triển ngoài xã hội, ba la bô lô đủ thứ vấn đề khác gần nữa tiếng đồng hồ mới chịu thả tôi về, toi mất một nữa thời gian nghĩ trưa.
Tên Hải thì đã ra về từ sớm, loáng thoáng nghe đâu là một tên nhóc khối đã báo với thầy về việc bị Hải chặn đường đe dọa. Nhưng ắt hẳn cũng chẳng ai làm gì được nó, ai biểu nó có ông cha là người trả lương cho bọn họ cơ chứ.
----------------------------------------
"Ê, sao hồi nãy thất thần vậy, tương tư cô nào ở lớp khác hả?" Cô nàng Duyên không bỏ qua cơ hội châm chọc khi tôi bước vào trong căn tin trường lúc nãy đã kín chổ ngồi, Thành Tân ngồi phía đối diện chậm rãi ăn cơm, thoáng nhìn tôi thay cho lời chào.
"Tào lao rồi đó" Tôi ngồi xuống cạnh Thành Tân, ngó đồng hồ chỉ còn có nữa tiếng để tôi thanh toán bữa trưa của mình.
"Chứ làm sao mà lại ngớ ra như trời trồng trong lớp như vậy hả, đang suy nghĩ cái gì đó?" Duyên quyết tâm bám không tha nhầm phục vụ cho nhu cầu bà tám của mình.
"Không có gì, suy nghĩ linh tinh thôi" Tôi đáp qua loa
"Đáng nghi quá nha, mà thôi tạm bỏ qua đó. Chiều nay hai ông rảnh không, đi dạo trung tâm thương mại với tui đi" Duyên khoe ra đôi mắt long lanh dễ thương của cô nàng nhìn tôi cùng Thành Tân, đây là bộ dạng quen thuộc khi cô nàng cầu cạnh hay có việc nhờ vả người khác.
Nhưng chiêu này tôi nhẵn mặt rồi nhé: "Không" Tôi đáp ngay tấp lự
"Ơ, đáp ngay luôn à. Thôi mà, đi đi mà, hôm nay cửa hàng mỹ phẩm sale tới % lận đó" Duyên giở chiêu năn nỉ
"Chiều nay tôi bận rồi" Tôi không nói xạo cho qua chuyện nhé, chiều nay tôi muốn về khởi động giàn máy tính xịn xò của mình, xem coi có kết hợp tốt cùng năng lực của bản thân không.
"Mồ côi bạn như ông mà bận gì, lại về nhà ôm tivi chứ gì. Ông nên ra đường nhiều vào đi, ông không thấy bản thân bắt đầu nhỏ con hơn bạn bè cùng lớp à. Nhìn Thành Tân này, muốn cao có cao, muốn cơ bắp có cơ bắp" Duyên nhìn sang Thành Tân làm điệu bộ liếm môi kiểu cậu ta như là đồ ăn ngon lành vậy
"Ê...ê...bạn...là bạn...không phải đồ ăn nhé, tém lại dùm tôi cái cô nương" Tôi khoát tay người bên cạnh ám chỉ
Duyên cười khúc khích uống nước rồi phán nhanh: "Tôi không biết, chiều nay hai ông phải đi với tôi, chốt vậy nhé"
Nói xong cô nàng đứng dậy cầm theo dĩa cơm đã sạch bóng bỏ đi, không cho hai đứa tôi cơ hội thương lượng thêm.
Tôi nhìn sang thấy Thành Tân cũng đang nhìn mình tỏ ý hỏi chiều nay làm gì đây.
"Muốn đi dạo trung tâm không?" Tôi hỏi
Thành Tân lưỡng lự trong giây lát rồi đáp: "Được"
"Ờ, vậy thì đi, cậu báo với anh Vũ Thần là chiều nay khỏi đến đón"
Thành Tân gật đầu, mở ra điện thoại nhắn tin. Tôi cũng bắt tay vào thanh toán dĩa cơm trước mặt mình cho kịp giờ vào lớp.
"Anh ấy muốn đi cùng!" Thành Tân đột nhiên nói
"Hả?" Tôi ngẩn đầu lên khỏi dĩa cơm, vẫn chưa hiểu câu nói vừa rồi
Thành Tân giơ lên điện thoại đến trước mặt tôi
[Me: Chiều nay không cần đón!
Băng đại nhân đẹp trai siêu cấp vô địch : Hả ? Tại sao ?
Me : Đi dạo cùng Trường Vũ và Duyên
Băng đại nhân đẹp trai siêu cấp vô địch : Bữa nay biết đi dạo luôn, ở đâu thế ?
Me : Trung tâm mua sắm
Băng đại nhân đẹp trai siêu cấp vô địch : Vậy anh theo mấy đứa nhé ?]
Tôi cảm thấy chướng mắt cái nickname của ai kia, trình độ tự sướng của người nào đó đã có dấu hiệu vượt ra khỏi tầm hiểu biết của con người mất rồi.
« Tôi thì vô tư, càng đông càng vui mà » Tôi nhún vai tỏ ý bản thân sao cũng được
Thành Tân gật nhẹ đầu, bắt đầu gỏ chữ trên màn hình điện thoại.
-----------------------------------------
« Hở, có thêm anh mấy người đi chung hả ? » Duyên ngạc nhiên khi ba đứa chúng tôi sánh bước ra khỏi lớp đi về phía cổng trường
« Ừ, không vấn đề gì chứ ? » Tôi hỏi
« Phải cái anh có mái tóc xanh xanh, đeo kính đen cùng khuôn mặt cực kì đẹp trai hay chở hai người đến trường không » Duyên thoáng suy nghĩ hỏi
Tôi cố hình dung cái con người đó trong tâm trí, mái tóc xanh thì đúng đó, còn cái vế đẹp trai thì tôi xin từ chối bình luận.
« Ờ, người đó đó »
« Vậy thì vấn đề khỉ gì, mừng còn không kịp ấy chứ. Đi dạo phố cùng hai người rưỡi đẹp trai, oai phong dư thừa luôn » Cô nàng cười tít mắt, vui vẻ nhún nhảy đi phía trước
« Gì mà hai người rưỡi ở đây ? » Tôi thắc mắc với cái danh từ lạ lẫm là tuyệt đối không thể xuất hiện trong hệ thống phát âm của người bình thường.
« Thì anh của mấy người với Thành Tân là hai người đẹp trai nè, người còn lại thì...ừm...miễn cưỡng cho là dễ nhìn vậy » Duyên trề môi nhìn tôi, dư thừa hàm ý luôn
Rõ ràng quá rồi, cô bạn chê tôi là không được đẹp bằng hai người kia đó. Nhưng tôi cũng chả mấy quan tâm đến vấn đề ngoại hình của bản thân, tự thừa nhận là bản thân chỉ ở mức dễ nhìn tí tí thôi.
Khi gần ra đến bên ngoài cổng trường chúng tôi dễ dàng nhận ra chiếc siêu xe màu xanh nổi bật đang đậu gần đó.
« Chào anh, hôm nay làm phiền anh rồi ạ ? » Duyên mở lời khi đẩy Thành Tân cùng tôi xuống băng ghế sau, cô nàng cường quyền chiếm ghế phó lái bên cạnh anh Vũ Thần, giọng nói dịu dàng đúng chuẩn nữ sinh ngoan hiền.
« Không phiền, cũng lâu rồi anh chưa dạo trung tâm, coi như kết hợp đi mua sắm cho bản thân » Vũ Thần trưng ra nụ cười tươi cùng hàm răng trắng bóc của anh đáp
Chiếc xe nhanh chóng chạy đi, đích đến là trung tâm mua sấm Z, một trong những nơi sầm uất nhất của thành phố.
Mọi chuyện sau đó diễn ra khá đơn giản, cô nàng Duyên cùng anh Vũ Thần thoáng chốc trở thành chi kỉ, bàn luận về nhãn quần áo này, hiệu mỹ phẩm kia, thời trang nào đang hot, hãng giầy dép nào đẹp mắt, vân vân và mây mây. Tôi cùng Thành Tân cứ như hai vệ sĩ đi theo sau lưng, bám lấy hai người đằng trước đã tay xách nách mang vô số túi đồ.
Ban đầu tính là chỉ dạo tầm một tiếng rồi về, ai dè hành trình càn quét bị kéo ra đến hơn tiếng mà hai người đằng trước lại chẳng hề có dấu hiệu mệt mỏi gì cả. Tôi nhìn sang Thành Tân, không nhìn ra biểu cảm chán ghét hay không vui nào, vẫn trung thành với nét lạnh lùng boy quen thuộc của mình.
« Ê Tân, mỏi chân không, tụi mình ghé vào đây ngồi nhé » Tôi chỉ tay về một quán cà phê gần đó
« Còn hai người kia ? » Thành Tân chỉ chỉ hai người đi trước
« Anh Vũ Thần, Duyên » Tôi la lớn
Hai người đi trước dừng lại, cùng quay đầu nhìn về phía tôi ý hỏi có chuyện gì
« Em cùng Tân vào đây ngồi đợi hai người nhé, bọn em mỏi chân quá » Tôi giải thích
« Ờ, đừng chạy lung tung đó, mất công đi tìm » anh Vũ Thần dằn dò trước khi tiếp tục cùng Duyên rẽ vào một tiệm nước hoa gần đó
« Một ca cao đá, cảm ơn. Uống gì ? » Tôi nhìn người đang châm chú nghiên cứu menu phía trên cao hỏi
« Cái đó » Cậu chàng chỉ tay về hình ảnh một ly nước in phía trên cao rất ư là nam tính...nước ép dâu
Hai đứa tôi lựa một bàn đơn nhỏ gần cửa để tiện quan sát khi hai người kia quay lại. Tôi cứ thỉnh thoảng lại không khống chế được tầm mắt mà ngó cái người lạnh lùng đối diện đang thòng thả ngậm lấy ống hút uống thứ sinh tố đỏ hồng trên tay, hai thứ hình ảnh không hề ăn khớp cùng nhau một chút nào.
Và chuyện gì xảy ra khi một đứa không biết nói chuyện kết hợp cùng một đứa kiệm lời như vàng, đó là bầu không khí im lặng chứ sao. Tôi cùng Thành Tân chả ai nói gì, bản thân cũng muốn kiếm gì đó để giao lưu nhưng chợt nhớ tôi chẳng có chút hiểu biết về vấn đề gì cả.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenS.Com
Trước Sau