Edit: Phưn Phưn
Chu Tương Tương và Phó Tranh ngủ đến hơn bảy giờ sáng mới dậy.
Vừa mở mắt ra, thì thấy Sủi Cảo nằm sấp trên tay vịn của ghế sofa, trông mong nhìn cô.
Chu Tương Tương ngơ ra, vội vàng vẫy tay với bé, "Sao lại ở đó? Mau tới đây."
Mắt Sủi Cảo sáng rực, đôi chân ngắn ngủn chạy tới. Hai mắt to tròn lặng lẽ nhìn Phó Tranh một cái, thấy cha còn đang ngủ, vội vàng nhỏ giọng cáo trạng với Chu Tương Tương, "Mẹ, ba lại hung dữ với con, ba không cho con nói chuyện."
Vừa dứt lời, ánh mắt bén nhọn của Phó Tranh liền quét tới, "À, thằng nhóc này còn học được cáo trạng."
Sủi Cảo bị dọa sợ bả vai run lên, co cẳng chạy ra ngoài, vừa chạy vừa kêu, "Mẹ nhanh lên, con ở dưới lầu chờ mẹ!"
Chu Tương Tương nhìn con trai giống như ngọn gió chui ra ngoài, dở khóc dở cười, nghiêng đầu cười trừng Phó Tranh một cái, "Có ai dọa con mình như anh không?"
Phó Tranh cười hì hì, đỡ vai Chu Tương Tương, hôn một cái lên má cô, "Nam tử hán đại trượng phu thích cáo trạng, tật xấu này phải đổi."
...
Thời gian trôi nhanh làm cho tim người ta đập rộn lên. Khi Chu Tương Tương nhìn con trai mình đeo cặp, trong khoảnh khắc con trai mình được cô giáo dắt vào lớp học, nước mắt không khống chế được liền chảy xuống.
Phó Tranh ôm vai cô, dịu dàng an ủi, "Đứa bé nào cũng phải lớn lên, đừng buồn."
Trên đường về nhà, Chu Tương Tương ngồi ở trong xe, mắt không chớp nhìn ngoài cửa sổ.
"Đang nghĩ gì vậy?"
Chu Tương Tương thở dài, nói: "Đang nghĩ, thời gian trôi nhanh thật. Lúc trước vừa phát hiện có bầu Sủi Cảo, em đã nghĩ, chờ con vừa ra đời em lập tức đi làm. Nhưng sau khi sinh con xong, em lại không bỏ được, sau đó lại nghĩ, chờ con trai lớn thêm một chút, tròn một tuổi em lại ra ngoài, nhưng nào biết thoáng một cái đã được ba năm."
Chu Tương Tương nghiêng đầu, nhìn Phó Tranh, "Anh nói xem, thời gian sao lại trôi nhanh như thế? Trong nháy mắt, em cũng sắp được hai mươi lăm tuổi rồi."
Phó Tranh nắm chặt tay Chu Tương Tương, thở dài nói: "Đúng vậy, trong nháy mắt, hai chúng ta đã quen nhau sắp được mười năm."
Mười năm.
Bao nhiêu năm tháng dài đằng đẵng.
Dài đến nỗi có thể thay đổi rất nhiều việc, cũng giống như có rất nhiều chuyện trong những năm tháng này càng trở nên vĩnh cửu vững chắc.
Giống như, tình yêu của cô và Phó Tranh.
...
Sau khi Sủi Cảo đi nhà trẻ, đột nhiên Chu Tương Tương có rất nhiều thời gian rảnh rỗi. Vì vậy cô bắt đầu lên mạng nộp hồ sơ xin việc.
Nhưng mà, vì cô đã tốt nghiệp ba năm nhưng hồ sơ lại trống rỗng, trong cửa ải sàng lọc hồ sơ xin việc này, đã bị mấy công ty pass rớt.
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad và wordpress của Vườn Cà Rốt!!!
Làm một học bá từ nhỏ đến lớn, Chu Tương Tương cảm thấy lòng tự trọng của mình bị tổn thương nặng nề. Nhưng con người của cô, có một loại sức mạnh đã bệnh thì càng phải chữa cho hết bệnh, nên lại tiếp tục cố gắng nộp hồ sơ xin việc.
Phó Tranh thấy cô ngồi co ro trên ghế sofa, ôm máy tính mặt ủ mày chau, nghiêm túc đề nghị: "Nếu không em đến làm bí thư cho anh? Haizz, áp lực công việc rất lớn, cần trang bị một thầy thuốc trong lòng... Haizz!"
Lời còn chưa dứt, Chu Tương Tương liền ném một cái gối dựa qua.
Phó Tranh một phát bắt được cái gối, tiện tay ném qua chỗ khác trên sofa, sau đó thì đi đến trước mặt Chu Tương Tương, cầm máy tính của cô đi.
Chu Tương Tương ngẩng đầu lên, sững sờ nhìn anh, "Làm gì vậy?"
Phó Tranh nhếch môi cười, "Sắp mười một giờ rồi, ngủ thôi."
Nói, liền ôm ngang Chu Tương Tương lên, đi lên lầu.
Nhìn nụ cười vừa rồi của Phó Tranh, Chu Tương Tương đã biết anh muốn làm cái gì.
Lên lầu, cửa phòng khóa lại, không tránh khỏi một trận mồ hôi đầm đìa.
Theo như lời nói hoa mỹ của Phó Tranh là: Vận động có lợi cho thể xác và tinh thần.
Nhưng mà, lần vận động đêm nay thật sự là vô cùng mãnh liệt.
Kết quả của một hồi vận động mãnh liệt, chính là hai tháng sau, Chu Tương Tương bất ngờ mang thai.
Lúc đó là bởi vì Chu Tương Tương phát hiện đã lâu rồi mà dì cả mình chưa ghé thăm, vì vậy bảo Phó Tranh đến tiệm thuốc mua que thử thai cho cô.
Kết quả lúc đi ra, hai mắt cô bị dọa sợ đều sắp rơi ra.
Không chỉ có Chu Tương Tương, mà Phó Tranh cũng giật mình, "Làm sao có thể? Que thử thai này hẳn không chuẩn!"
Trong lòng Chu Tương Tương bối rối.
Vì sao, vì sao mỗi lần đều là lúc cô chuẩn bị đi làm thì đều bất ngờ có thai???
Ông trời đang đùa cô à???
Rạng sáng ngày hôm sau, Phó Tranh liền đưa Chu Tương Tương đến bệnh viện kiểm tra.
Kết quả kiểm tra, giống như que thử thai, thật sự mang thai.
Lúc Chu Tương Tương và Phó Tranh cầm tờ kết quả đều bối rối, chạy tới hỏi bác sĩ. Bác sĩ đẩy đẩy mắt kính trên sống mũi, nghiêm túc nói: "Bao cao su cũng có thể không tránh thai được, rất bình thường."
Nói xong, nhìn Phó Tranh một cái, lại bổ sung một câu, "Cũng do dùng sức quá mạnh."
Phó Tranh: "...!!!"
Mặt Chu Tương Tương đỏ bừng, gần như là chạy trốn ra khỏi bệnh viện.
Dùng sức quá mạnh...
Dùng sức quá mạnh...
Dùng sức quá mạnh!!!!
Phó Tranh đuổi theo Chu Tương Tương, Chu Tương Tương vừa thấy anh, liền nhịn không được đạp một cước lên đầu gối của anh, tức giận trừng mắt với anh.
Phó Tranh cực kỳ áy náy, "Vợ, anh không phải cố ý."
Từ sau khi Chu Tương Tương sinh Sủi Cảo, mỗi lần Phó Tranh đều nhớ mang bao cao su, dù có ở kỳ an toàn cũng không dám lơ là, chỉ sợ bất ngờ có bầu, vợ lại phải chịu khổ.
Kết quả nào biết, bất ngờ vẫn tới.
Dù sao cũng là việc ngoài ý muốn, chuyện này cũng không trách Phó Tranh được.
Trên đường về nhà, Chu Tương Tương chợt nhớ tới mấy ngày hôm trước mình có mơ một giấc mơ.
—— Mơ thấy bản thân mình sinh một em gái cho Sủi Cảo.
Chu Tương Tương chống trán không còn gì để nói.
Thật sự là, mơ cũng không thể loạn làm!
Mặc dù là ngoài ý muốn mang thai, nhưng là đứa nhỏ trong bụng mình, Chu Tương Tương vẫn không nỡ bỏ.
Rối rắm hai ngày, cuối cùng vẫn quyết định sinh ra.
Phó Tranh nhớ tới thời điểm Chu Tương Tương mang thai Sủi Cảo, thân thể rất khó chịu, trong lòng lại áy náy lại đau lòng, mỗi ngày đều nói xin lỗi nhiều lần với Chu Tương Tương.
Chu Tương Tương vốn còn có chút trách anh "Dùng sức quá mạnh", nhưng vừa thấy bộ dạng Phó Tranh đau lòng cô, trong lòng lại cảm thấy ấm áp ngọt ngào, cũng không còn oán trách anh nữa.
"Thật ra em cũng muốn sinh cho Sủi Cảo một em trai hoặc em gái, lần này mặc dù là ngoài ý muốn, nhưng cũng hoàn thành được tâm nguyện của em."
Phó Tranh nghe thấy vợ nói như vậy, trong lòng cũng dễ chịu hơn một chút.
Chu Tương Tương là lần thứ hai mang thai, so với trước kia có kinh nghiệm hơn. Hơn nữa đứa bé này lại rất thoải mái, gần như không có phản ứng quá lớn nào.
Lúc trước mang thai sủi cảo, nôn nghén rất lợi hại, nhưng đứa bé thứ hai trong bụng thật sự là rất ngoan ngoãn rất quan tâm cô, không làm cô khó chịu chút nào.
Chỉ có một việc duy nhất không tốt, chính là khẩu vị quá tốt, ăn rất nhiều, so với lúc mang thai Sủi Cảo mập hơn một vòng lớn.
Chu Tương Tương mập lên cũng không dám soi gương, trong lòng khổ sở.
Nhưng mà, đối với việc vợ mình mập lên, Phó Tranh lại rất hài lòng. Tự nhiên, cũng vô cùng thích đứa bé ngoan ngoãn không lăn qua lăn lại trong bụng mẹ.
Nghĩ thầm, nghe lời như thế, khẳng định là áo bông nhỏ.
Phó Tranh càng ngày càng thích áo bông nhỏ trong bụng vợ, cho nên lại càng nhìn tiểu ma vương nào đó không vừa mắt.
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad và wordpress của Vườn Cà Rốt!!!
Một ngày nào đó, tiểu ma vương tan học về nhà, chép miệng nói với Chu Tương Tương, "Mẹ, Sủi Cảo muốn bánh ngọt mẹ làm."
Chu Tương Tương còn chưa kịp nói chuyện, mắt lạnh của Phó Tranh quét qua, "Con trai mà ăn bánh ngọt cái gì, không cho phép ăn!"
Ơ ——
Ba thật hung dữ!
Sủi Cảo theo bản năng cong môi xuống, suýt nữa thì khóc lên.
Sắc mặt Phó Tranh trầm xuống, gọi cậu lại, "Không được khóc! Đã làm anh trai rồi, lại còn khóc sướt mướt thì còn ra thể thống gì?"
Khuôn mặt Sủi Cảo nhăn nhăn, rất quật cường dụi mắt một cái, "Hừ, không khóc! Con không khóc đâu!"
Phó Tranh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kéo căng của con trai, nghiêm trang cố làm ra vẻ kiên cường, nhất thời không nhịn được nữa, cười một tiếng, đưa tay sờ sờ đầu bé, "Đi đi, lên lầu thay quần áo, sau đó xuống ăn cơm."
Sủi cảo gật gật đầu, đeo cặp sách, đỡ tay vịn cầu thang, từng bước từng bước đi lên lầu.
Chu Tương Tương nhìn bóng dáng nhỏ bé của con trai mình, bất đắc dĩ nhìn Phó Tranh một cái, "Anh không thể dịu dàng một chút với thằng bé à?"
Phó Tranh cười nhìn cô, nói: "Tiểu ma vương này sắp bị em cưng chiều lên trời luôn rồi, anh mà không nghiêm khắc một chút, chờ sau này lớn lên không biết phải ngất trời đến cỡ nào."
Chu Tương Tương nhìn Phó Tranh, nụ cười có chút ý tứ sâu xa, nói: "Có lẽ là giống người nào đó của năm đó, không hổ là con ruột."
Phó Tranh: "..."
Thời điểm tháng tám, Phó Noãn chào đời.
Bé gái có khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa, hai mắt thật to, quả thực giống như cùng một khuôn đúc ra với Chu Tương Tương, Phó Tranh rất yêu thích, gặp người khác liền ôm con gái ra khoe khoang, bộ dạng đó trông rất kiêu ngạo lại đắc ý.
Đối với việc Phó Tranh cưng chiều em gái hơn, ban đầu Chu Tương Tương còn có chút lo lắng, sợ con trai sẽ nghĩ nhiều, vì vậy có một đoạn thời gian vô cùng chú ý đến biểu hiện của con trai.
Nhưng mà, sự thật chứng minh, thật sự là do cô nghĩ nhiều.
Bởi vì nhà bọn họ không chỉ có cuồng con gái, còn có cuồng em gái.
Lúc Sủi Cảo bảy tuổi, Noãn Noãn ba tuổi.
Sủi Cảo bảy tuổi đã học năm nhất tiểu học, ở trong trường học thích nhất chính là khoe khoang với bạn học mình có một cô em gái rất xinh đẹp.
Bởi vì khoe khoang quá nhiều, nên các bạn học rất tò mò với cô em gái xinh đẹp trong truyền thuyết này.
Có lần, một bạn học nam đột nhiên nói: "Phó Tiến Huyên, em gái cậu có xinh đẹp thật không? Có bản lĩnh thì mang tới trường học cho mọi người nhìn một chút đi."
Phó Tiến Huyên kiêu ngạo sờ cằm, "Em gái tớ là tiểu tiên nữ, mà tiểu tiên nữ thì không thể tủy tiện để cho người khác nhìn."
Mấy bé trai bảy tám tuổi đều ham chơi như nhau, nhưng mà Huyên cuồng em gái, mỗi ngày trừ đi học thì chính là về nhà chơi với em, rất ít khi ở ngoài chơi với bạn học.
Nhưng mà, có chút bi thống chính là, tính cách của tiểu tiên nữ nhà họ Phó có chút cao lãnh.
Ngày nào đó, Phó Tiến Huyên lấy tiền tiêu vặt mình đã tích góp rất lâu mua một búp bê Barbie cho em gái, sau đó vô cùng vui vẻ chạy về nhà.
Khi về nhà, Noãn Noãn đang ngồi trên ghế sofa xem phim hoạt hình.
Phó Tiến Huyên thay giày cực nhanh, vẻ mặt hưng phấn ôm búp bê Barbie chạy đến trước mặt em gái, vui vẻ cầm tay búp bê vẫy vẫy, "Em gái, anh hai mua cho búp bê Barbie cho em nè!"
Noãn Noãn "À" một tiếng, sau đó thì kéo tay Phó Tiến Huyên, "Anh hai, anh chắn TV của em."
—— Loảng xoảng.
Trong phòng bỗng vang lên âm thanh tan nát cõi lòng.
Phó Tranh trông thấy một màn này, bất đắc dĩ cười, đi tới, sâu sắc bày tỏ đồng tình sờ đầu con trai, "Con trai, đừng quá đau lòng."
Rất nhiều năm về sau, Phó Tiến Huyên nhớ đến một màn này, vẫn nhịn không được đối với em gái không có lương tâm, oán niệm không ngừng.
Tiền tiêu vặt cậu tích góp đã lâu a a a!!!! Vậy mà cũng không thèm nhìn một cái!
Búp bê Barbie đó! Không phải con gái đều thích cái đó à?
Trái tim này đau quá!!
Editor có lời muốn nói:
Sủi Cảo về đây chị thương =)))