Edit: Phưn Phưn
Lúc Sủi Cảo vừa sinh ra, hay khóc lại dính người, dày vò Chu Tương Tương rất nhiều.
Theo lý thuyết, con gái hẳn là còn dính người hơn, nhưng nhà bọn họ là ngược lại.
Từ khi sinh Noãn Noãn ra, không hay khóc cũng không dính người, ai ôm đều được. Trừ những lúc đói sẽ méo miệng kêu khóc hai tiếng, thì cơ bản rất ít khóc.
Hơn nữa theo tuổi tác dần tăng lên, tính độc lập của tiểu cô nương kia càng rõ ràng hơn.
Năm hai tuổi, khi đó Chu Tương Tương đang vội chút việc, liền để Noãn Noãn ở trên sofa, cho bé xem phim hoạt hình.
Trời sinh con nít hiếu động, nhưng bất ngờ là, Noãn Noãn lại ngồi trên ghế sofa hơn một giờ, động cũng không thèm động một cái, say sưa xem phim hoạt hình, định lực phải gọi là rất tốt.
Tóm lại, Noãn Noãn từ nhỏ đến lớn, đều rất ít khi để cho người lớn phải bận tâm. Hơn nữa có một anh hai cuồng em gái, mỗi ngày trừ đi học, thời gian còn lại mỗi ngày đều đi sau mông của em gái.
Vì vậy, Chu Tương Tương và Phó Tranh có rất nhiều thời gian rảnh rỗi trải qua thế giới hai người.
Tỷ như buổi tối.
Người một nhà ăn cơm tối xong, thời điểm này, Sủi Cảo sẽ mang em gái lên phòng trẻ em trên lầu để chơi.
Trong nhà đã có dì Dung trông, Chu Tương Tương và Phó Tranh liền có thể ra cửa tản bộ.
Một ngày sau bữa cơm tối, Chu Tương Tương nằm ở trên giường đọc sách.
Là sách tâm lý học. Bởi vì sinh hai đứa bé, bỏ qua thời gian làm việc tốt nhất, Phó Tranh dứt khoát không để Chu Tương Tương đi tìm việc nữa, anh xuất tiền, mở một phòng cố vấn cho Chu Tương Tương.
Chu Tương Tương liền tìm vài bạn học thời đại học hợp tác, vừa bắt đầu có rất ít người tìm tới cửa, việc làm ăn phải gọi là ảm đạm. Nhưng hình như bắt đầu từ năm ngoái, người tìm tới tận nơi không hiểu sao lại nhiều hơn, cho tới bây giờ, hiệu ích của phòng làm việc cũng không tệ lắm.
Chu Tương Tương đang đọc sách, giường đột nhiên lõm xuống mấy phần, là Phó Tranh lên giường.
Một giây sau, sách trong tay bị rút đi.
Chu Tương Tương bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, nghiêng đầu nhìn Phó Tranh, "Làm sao vậy?"
Phó Tranh ngồi ở bên cạnh Chu Tương Tương, đưa tay kéo Chu Tương Tương vào trong lòng.
Chu Tương Tương ngẩng đầu nhìn anh, anh cúi đầu, trong mắt nồng đậm vui vẻ, khẽ hôn một cái lên môi Chu Tương Tương, "Ngày tốt cảnh đẹp, đọc sách làm gì."
Làm vợ chồng đã lâu, Phó Tranh vừa chớp mắt một cái, Chu Tương Tương liền có thể đoán được anh đang nghĩ cái gì.
Cô nhịn không được liếc mắt với Phó Tranh, nâng tay phải lên, đưa đồng hồ trên cổ tay đến trước mặt Phó Tranh, "Nhìn thời gian một chút được không? Bây giờ mới mấy giờ?"
Phó Tranh cúi đầu nhìn một cái, cười nói: "Tám giờ bốn mươi tối, thời gian rất thích hợp."
Phó Tranh vừa nói, một bên tay liền không thành thật, bàn tay ấm áp tiến vào từ vạt váy ngủ của Chu Tương Tương.
Chu Tương Tương cầm tay anh, mím môi liếc anh một cái, "Đừng nháo, Sủi Cảo với Noãn Noãn còn chưa ngủ, lát nữa nếu bọn nó vào..."
"Đừng sợ, anh khóa cửa rồi." Phó Tranh sờ cằm, cười đến đắc ý.
Chu Tương Tương kinh ngạc nhìn chằm chằm anh, ngẩn ra mấy giây, thế nhưng không phản bác được.
Có một lần, Phó Tranh quên khóa cửa, lúc đang làm việc, Noãn Noãn đột nhiên chạy vào.
Khi đó Chu Tương Tương đang bị Phó Tranh nhấn dưới thân, Noãn Noãn đứng ở cửa dụi mắt, sau đó đột nhiên khóc rống lên.
Đó là lần đầu tiên Noãn Noãn khóc đến đau lòng như vậy, trong miệng liên tục bảo ba mẹ đừng đánh nhau.
Hiện tại nhớ tới hình ảnh đó, thật sự là lúng túng vô cùng.
Chu Tương Tương nghĩ đi nghĩ lại, liền nhịn không được nhìn ánh mắt của Phó Tranh.
Cùng một thời gian, Phó Tranh cũng đang nhìn cô, hai người vừa đối mắt, đột nhiên không kịp chuẩn bị, không hẹn mà cùng bật cười.
Chu Tương Tương nâng mắt, ngón tay khi có khi không đâm vào ngực Phó Tranh, giọng nói mềm mại ngọt ngào, hỏi anh, "Anh cười cái gì?"
Phó Tranh cong cong môi, "Em nói xem?"
Yên lặng hai giây, lại thêm câu, trong mắt vui vẻ thật sâu, nói: "Đang nghĩ đến chuyện lần trước đánh nhau với em."
Chu Tương Tương nghe vậy, vô thức nhéo một cái không nặng không nhẹ bên hông của Phó Tranh, "Anh phiền muốn chết."
Phó Tranh cười khúc khích, cúi đầu xuống, hôn sâu Chu Tương Tương.
Hai người răng môi dây dưa, triền miên hồi lâu, cuối cùng chậm rãi tách ra.
Phó Tranh nhìn đôi mắt của Chu Tương Tương, giọng nói hơi khàn khàn, "Vợ."
Chu Tương Tương "Vâng" một tiếng, nhìn anh.
"Vợ." Ánh mắt Phó Tranh thật sâu nhìn cô, lại kêu một tiếng.
"Vâng? Sao thế?" Chu Tương Tương không rõ chuyện gì, lại trả lời anh.
"Vợ."
"Vâng?"
"Vợ."
"Sao thế? Nhanh đừng nháo." Phó Tranh chỉ kêu tên mà không nói lời nào, Chu Tương Tương bị chọc cho cười rộ lên.
Chu Tương Tương cười một tiếng, Phó Tranh cũng nhịn không được bật cười, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má của Chu Tương Tương, sau đó, đột nhiên nói: "Vợ, tắm uyên ương không?"
Chu Tương Tương nhấc chân đá một cước trên đầu gối của anh, cười như không cười mắng anh một câu, "Có biết xấu hổ không?"
Phó Tranh cười hì hì, "Không biết."
Nói, liền ôm ngang Chu Tương Tương lên, đi vào phòng tắm.
Trong phòng tắm có bồn tắm rất lớn, lúc trước sửa sang phòng, Phó Tranh đã đặc biệt thiết kế. Thứ nhất, công tác mệt mỏi tắm một cái nghỉ xả hơi, thứ hai, làm bồn để tắm uyên ương cũng đủ rộng.
Nước trong bồn tắm tràn đầy, hơi nóng mờ mịt bốc lên, cả gian phòng tắm như bao phủ trong cảnh sương mù lượn lờ.
Từ phía sau Phó Tranh ôm lấy Chu Tương Tương, hai tay rắn chắc gắt gao ôm lấy cô.
Cơ thể anh vô cùng nóng, như gậy sắt bị lửa đốt.
Đôi môi mềm mại một chút lại một chút hôn lên sau tai của Chu Tương Tương.
Chu Tương Tương nào có thể chống lại trêu chọc của anh, cả thân thể đã sớm hòa làm một với nước trong bồn tắm, vô cùng mềm nhũn.
Hai tay vô lực bấu víu trên vai của Phó Tranh, hơi nóng mờ mịt bốc lên, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô đỏ bừng, trong mắt một mảnh sương mù mịt mờ, lúc mở lúc nhắm.
"Tương Tương, anh tới." Đột nhiên, Phó Tranh khàn giọng gọi cô.
Ý thức Chu Tương Tương mông lung, uể oải "Ừ" một tiếng.
Trong mắt Phó Tranh là một mảnh đen nhánh, như màn đêm u trầm. Anh hít sâu một hơi, sau đó mạnh mẽ xông tới.
Chu Tương Tương vô thức cắn vai anh, trên trán rịn mồ hôi.
Ngày tháng mười, trong sân, lá cây bị gió thổi rời khỏi đầu cành, nhẹ nhàng dương cao, tung bay bốn phía.
Trong phòng, vào khoảnh khắc kích tình tan hết, Phó Tranh thở một tiếng thật dài, môi dán bên tai Chu Tương Tương, hô hấp ấm nóng cùng với chân thành thâm tình, anh nhẹ nhàng gọi, "Tương Tương."
Chu Tương Tương nhẹ giọng trả lời anh, "Em ở đây."
Phó Tranh nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: "Tương Tương, anh yêu em."
Chu Tương Tương cũng nhắm hai mắt lại, cong khóe miệng, nhẹ giọng nỉ non, "Em cũng yêu anh, Phó Tranh."
Cuộc sống tựa như trở về mười năm trước.
Áo sơ mi trắng, váy đồng phục học sinh.
Trong không khí, đều là hương vị ngọt ngào.
——————- Toàn Văn Hoàn —————–