Sủng Mị

linh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhưng mà lúc này đống vật phẩm quý giá đã bị đập phá tan nát, cả phòng chỉ còn lại một mảnh hỗn độn không còn thứ gì nguyên vẹn.

Cấp mười hồn tinh, nguyên tố mã não cao cấp, Liệt Diễm hồn châu ẩn chứa lực lượng kết tinh thứ tư… ngoài ra trong phòng cũng không thiếu nội tạng kết tinh của Hồn sủng cấp đế hoàng được điêu khắc thành vật trang sức.

Nhưng bây giờ toàn bộ mọi thứ đã bị đập nát bấy rồi, hoàn toàn không đáng giá một đồng.

"Chủ thượng, ngài đây là …?"

Mỹ phụ chậm rãi đi tới ngồi bên cạnh nữ tử trẻ tuổi, thanh âm có vẻ sợ hãi.

Lấy hiểu biết của mỹ phụ về nữ chủ thượng thì trên đời này không có chuyện gì ảnh hưởng đến tâm tình của nàng, từ trước tới giờ vẫn luôn biểu hiện an tĩnh như nước, lạnh lẽo như băng. Chính là vì điểm này cho nên mỹ phụ mới vô cùng sợ hãi khi thấy nàng biểu hiện nóng giận như thế.

Nhưng mà ngày cử chỉ hôm nay lại giống như một nữ tử bình thường, thậm chí có đôi chút tương tự mấy cô bé bị người yêu phụ bạc, bỗng nhiên ra tay đập phá kinh khủng như thế. Mỹ phụ âm thầm kinh ngạc đến tột cùng là chuyện gì có thể làm cho nữ tử thần bí này nổi giận đây?

"Chuyện Thiên Hạ thành, bại rồi!"

Nữ tử chậm rãi xoay người lại, sau khi phát tiết một phen đã bình tĩnh hơn một chút. Nhưng trong mắt nàng vẫn tồn tại lửa giận khó thể che giấu.

"Khó trách..." Mỹ phụ gật đầu nói.

Nữ tử hừ lạnh một tiếng, nếu như thua trong tay người kia vốn không cần tức giận như vậy. Nhưng mà bởi vì Sở Mộ xuất hiện đã làm đảo lộn hết thảy mọi thứ, bao gồm câu nói kia mới làm cho nàng mất đi năng lực khống chế tâm tình.

"Ngươi phái thuộc hạ đến Thiên Hạ Cảnh thu thập toàn bộ tin tức tình báo liên quan đến người tên là Sở Thần, Sở Mộ cho ta."

Nữ tử mở miệng.

"Là người này làm cho chủ thượng tức giận? Có cần ta âm thầm diệt trừ hắn không?"

Mỹ phụ thử dò xét.

"Không cần, đi thu thập tin tức của hắn, sau đó nói cho ta biết."

Nữ tử phất tay áo, trực tiếp hạ lệnh.

Nàng biết trải qua sự kiện lần này, Sở Mộ nhất định sẽ lựa chọn ẩn giấu tung tích, tìm được hắn cũng không phải là chuyện dễ dàng. Huống chi Sở Mộ còn có Hồn Điện bảo vệ, phái người truy sát thậm chí sẽ dẫn lửa thiêu thân, làm bại lộ thân phận của nàng ở Vạn Tượng thành.

"Chuyện này ta sẽ làm tốt, ngài có cần thay đổi trang phục không? Mặc dù ngài thiên sinh lệ chất nhưng dùng bộ dạng này đi gặp Song Hùng sẽ khiến cho bọn họ sinh lòng nghi ngờ."

Mỹ phụ mở miệng nói.

"Ừ, ngươi ở bên ngoài chờ ta!"

Nữ tử tận lực điều chỉnh tâm tình của mình, nhưng vừa nghĩ tới câu nói của Sở Mộ và kế hoạch sáu năm thất bại trong chốc lát, nàng lại càng tức giận nghiến răng nghiến lợi, trong lòng thầm nhủ:

"Sở Mộ, ta ở tại Vạn Tượng thành chờ ngươi. Khi đó ta sẽ cho ngươi kiến thức cái gì gọi là lực lượng chân chính."

Quảng trường Thiên Hạ. Nguồn:

Tin tức Sở Thần quay trở về lan truyền nhanh như sấm vang chớp dậy, cả tòa thành bỗng nhiên náo nhiệt hẳn lên.

Mặc dù mọi người không có tận mắt nhìn thấy Sở Mộ làm cách nào đoạt lấy vinh quang cuối cùng cảnh thứ mười. Nhưng mà không cần đoán cũng biết lần này Sở Mộ tuyệt đối là thắng lợi trở về.

Có Hồn sủng cấp đế hoàng tồn tại, trên đời này còn có mấy người đủ sức ngăn cản Sở Mộ tiến bước?

"Vinh quang cuối cùng bậc thang thứ nhất và thứ hai đều thuộc về Hồn Điện Sở Thần, đây là tuyển thủ duy nhất làm được trong vòng mấy trăm năm qua, đúng không?"

"Thiệt là… cầm đi phần thưởng vinh quang cảnh thứ chín, cảnh thứ mười còn không coi vào đâu. Phải biết rằng vinh quang cảnh thứ chín cũng là một con Hồn sủng cao đẳng quân chủ, cộng thêm vài loại linh vật quý hiếm. Mà vinh quang cuối cùng cảnh thứ mười chính là một con ấu sủng cấp đế hoàng a...aa…aaa!"

"Hồn Điện Sở Thần đi chuyến này hốt một mẻ lớn rồi!"

"Đúng là không nghĩ tới kết quả cuối cùng Thiên Hạ Quyết lại biến thành thế này. Đoán chừng những vị điện chủ, trưởng lão Hồn Điện hiện tại đang cười rụng cả răng luôn rồi, bọn họ lại có thêm một thanh niên cường giả tiềm lực vô hạn. Hẳn là không bao nhiêu năm nữa, Yểm Ma sẽ bị áp chế gắt gao, nửa bước khó đi."

Người đời đều biết nhân vật có Hồn sủng cấp đế hoàng vô cùng giới hạn, đừng xem mấy gã thanh niên đồng lứa mang theo một đám quân chủ đỉnh phong tỏ vẻ oai phong, hãnh diện. Nhưng so sánh với Hồn sủng cấp đế hoàng chẳng tính là thứ gì cả, hai cảnh giới này chênh lệch rất lớn, một khi vượt qua chẳng khác gì "cá vượt long môn" biến đổi về chất lẫn lượng, thân phận địa vị trực tiếp đề thăng một mảng lớn.

Hồn sủng quân chủ có thể dùng tiền đập ra, chỉ cần là người được gia tộc hoặc thế lực dốc tâm bồi dưỡng khẳng định thành công. Nhưng đế hoàng lại hoàn toàn khác biệt, cái này phụ thuộc vào rất nhiều nhân tố, bao gồm tiền tài, kinh nghiệm, ý chí và có cả … vận may. Phải biết rằng phần lớn cao thủ được các thế lực lớn chiêu mộ cũng chỉ ở trình độ quân chủ đỉnh phong mà thôi.

Trong đó tồn tại ba nguyên nhân chính.

Thứ nhất chính là hồn niệm bản thân không có cách nào đạt tới cấp bậc Hồn Hoàng.

Thứ hai chính là ấu sủng cấp đế hoàng quý hơn trân bảo, hiếm hơn cả lông phượng sừng lân. Chỉ cần địa phương nào xuất hiện một con nhất định sẽ dẫn đến cả đám cường giả Hồn Hoàng, sau đó là một trận tranh đoạt bể đầu chảy máu, thương vong vô số nhưng chỉ có một người thành công. Những Hồn sủng sư cấp bậc Hồn Chủ ở chỗ này chỉ có vai trò lính hôi, hoàn toàn không có tư cách tranh đoạt.

Thứ ba là thiên sinh tư chất Hồn sủng có hạn, đối với phần lớn Hồn sủng sư thì tăng cường lên tới mười đoạn đã khó khăn lắm rồi. Nếu muốn tiếp tục cường hóa đến cấp đế hoàng khó càng thêm khó, không phải người nào cũng có vài trăm triệu, vài tỷ trực tiếp đập lên người một con Hồn sủng như Sở Mộ.

Hơn nữa, một con ấu sủng cấp đế hoàng bảo thủ đoán chừng cũng có giá trị lấy tỷ làm đơn vị, rồi nghĩ đến thời thời khắc khắc đều phải tốn tiền nuôi nấng, điều huấn, thu mua các loại linh vật cường hóa Hồn sủng sẽ phải chi ra bao nhiêu tài chính đây? Đó là dưới tình huống Hồn sủng không có thương vong, lỡ may xui rủi trong quá trình rèn luyện, điều huấn "cái cục vàng di động" tử vong, gặp phải chuyện đó khẳng định ngay cả tâm niệm cắn lưỡi tự tử cũng có. Trên đời này có bao nhiêu Hồn Chủ đủ khả năng xuất ra hàng tỷ kim tệ mua ấu sủng cấp đế hoàng?

Quan trọng nhất là có tiền cũng chưa chắc mua được ấu sủng cấp đế hoàng. Bởi vì ấu sủng cấp đế hoàng đều nằm trong vòng khống chế chặt chẽ của các thế lực lớn, không bao giờ để xảy ra tình trạng sơ sót.

Về phần đi bắt ấu sủng cấp đế hoàng hoang dã lại càng người si nói mộng, Hồn sủng bá chủ cấp đế hoàng chắc chắn có lãnh địa của riêng mình, trong đó ít nhất cũng có hàng vạn, hàng triệu "tiểu đệ" ngày đêm canh giữ, ai dám vỗ ngực bảo đảm có thể xông vào đó rồi an toàn trở ra?

Đừng nói là Hồn Chủ đi bắt ấu sủng cấp đế hoàng, ngay cả Hồn Hoàng cũng không dám sinh ra ý niệm đó trong đầu.

Lộ tuyến cường hóa còn khó khăn gấp bội, linh vật cường hóa Hồn sủng quân chủ đỉnh phong đến cấp đế hoàng vốn không tồn tại trong danh sách mua bán bình thường, có tiền cũng chẳng biết đi đâu mua. Thậm chí cái loại linh vật này còn quý hiếm hơn cả ấu sủng đế hoàng, hiếm đến mức khiến cho người ta nghĩ đến là giận sôi gan.

Hồn sủng cấp đế hoàng khan hiếm như thế, Hồn Điện Sở Thần trên dưới hai mươi tuổi đã có hai con, chuyện này không chỉ đám Hồn sủng sư trẻ tuổi bị kích thích, ngay cả nhóm trung niên, cao niên đồng lứa cũng ganh tỵ không dứt.

Dĩ nhiên đó là dưới tình huống vẫn còn chút ít bí mật được che giấu, nếu như mọi người biết Sở Mộ có đầu ấu sủng cấp đế hoàng thứ ba - tiểu Chập Long, không biết sẽ có bao nhiêu người trực tiếp hộc máu hôn mê bất tỉnh đây?

Bản thân là người trong cuộc nhưng tâm tình Sở Mộ tốt vô cùng, bởi vì mang về nội tạng kết tinh Đế Thánh Hoa sẽ có thể áp chế độc tố xuống, khuyết điểm chính là dấu vết thương tổn trên mặt Diệp Khuynh Tư không có biến mất. Nhưng Diệp Khuynh Tư nói là có thể từ từ điều hòa, an tĩnh điều dưỡng vài bữa là được, vì thế Sở Mộ cũng thở phào nhẹ nhõm.

Mấy ngày sau đó, Sở Mộ đều đi theo bên cạnh Diệp Khuynh Tư, hiếm khi không có điên cuồng tu luyện như trước. Hiển nhiên lần này Diệp Khuynh Tư trúng độc đã làm cho hắn nhận thức được nàng trọng yếu như thế nào đối với mình.

Vết sẹo độc tố trên mặt chưa có rút đi nên Diệp Khuynh Tư thường hay lẫn trốn, sợ bị Sở Mộ nhìn thấy dáng vẻ khó coi của mình.

"Mấy ngày nữa chính là thời điểm ban tổ chức trao phần thưởng vinh quang."

Sở Mộ cười cười nói.

Hắn dự định đưa phần thưởng bậc thang thứ hai cho Diệp Hoàn Sinh, bởi vì trong đó có phần di chúc của sư phụ huynh muội Diệp gia.

Hắn không có một chút hứng thú đối với ấu sủng cao đẳng quân chủ, cái chính là phần thưởng ấu sủng cấp đế hoàng của cảnh thứ mười.

Mặc dù Sở Mộ nhường vinh quang thứ hai cho Diệp Hoàn Sinh, nhưng tất cả mọi người ở Thiên Hạ thành đều biết đến Hồn Điện Sở Thần, một thanh niên nghịch thiên đoạt lấy hai vinh quang cao nhất Thiên Hạ Quyết.

Diệp Hoàn Sinh da mặt cũng dày, bước đài nhận thưởng không cảm thấy lúng túng chút nào. Dù sao mục đích của hắn chính là di chúc lão sư, chỉ cần nhận được vật này là tốt rồi, những tin đồn đãi gì gì đó cũng không sao cả.

Dĩ nhiên Diệp Hoàn Sinh đã quyết định xong rồi, sau khi nhận được di chúc lão sư sẽ chính thức bắt đầu khổ tu. Nhất là mỗi lần nhìn thấy Sở Mộ, ánh mắt hắn lộ rõ cảm xúc hâm mộ và ghen tị, vì không muốn tương lai bị bỏ rơi lại phía sau, hắn bắt buộc phải liều mạng tu luyện.

Sở Mộ không biết di chúc lão sư của huynh muội Diệp gia có tác dụng gì, nhưng hẳn là bảo vật vô giá. Hơn nữa, Diệp Hoàn Sinh đã nói chỉ cần có thể tìm về lại di chúc lão sư, nói không chừng mấy năm sau Sở Mộ cũng không phải là đối thủ của hắn.

Những lời này khiến cho Sở Mộ vô cùng kinh ngạc, Diệp Hoàn Sinh nhất định biết rõ thực lực chân chính của mình, nếu là người khác sẽ biết chênh lệch thực lực giữa song phương càng lúc càng lớn. Hắn đã dám nói vậy hẳn là có nguyên nhân nào đó, điều này làm cho Sở Mộ không thể xác định được cái tên này nói chơi trong lúc nhất thời hay là có chỗ dựa tin cậy.

Lễ trao giải vinh quang diễn ra vào ngày thứ mười sau khi Thiên Hạ Quyết kết thúc.

Sở Mộ tranh thủ nghỉ ngơi khôi phục tinh thần và thể lực đầy đủ, những Hồn sủng khác cũng đã điều chỉnh trạng thái rất tốt. Luân Phong Long trải qua mười ngày ăn uống thả cửa, da thịt đã hồi phục rất nhiều, bộ dạng oai phong mạnh mẽ hiện tại mới là Hồn sủng Long tộc điển hình.

Chỉ Mạc Tà trải qua nhiều trận đại chiến tương đối mệt mỏi, bỗng nhiên thích ngủ nhiều hơn trước, thỉnh thoảng đi ra ngoài hoạt động vẫn duy trì trạng thái Sở Liên nằm trên bả vai Sở Mộ ngáp ngắn ngáp dài tỏ vẻ không tình nguyện.

Điều này làm cho Sở Mộ âm thầm kỳ quái, sau khi lột xác đến cấp đế hoàng, Mạc Tà ngược lại càng thêm lười nhác rồi. Lúc bình thường nhàn rỗi không có chuyện gì, tiểu tử này thường xuyên chạy tới chạy lui quấy phá người khác mới đúng.

"Ly lão nhi, chuyện này là sao?"

Sở Mộ mở miệng hỏi.

"Vô cùng bình thường, Hồn sủng cấp đế hoàng đều thích ngủ. Lúc trước ta đã nói với ngươi rồi, Hồn sủng cấp đế hoàng muốn khôi phục thể lực không phải nghỉ ngơi là đủ. Lực lượng của chúng nó cực kỳ cường đại, chuyện này cũng có nghĩa là sức ăn càng lớn, nếu tính bằng thực phẩm thông thường phải lấy núi làm đơn vị tính. Ngoài ra chúng nó vốn không thích vật phẩm tầm thường, hồn hạch hoàn toàn vô dụng đối với chúng."

Ly lão nhi chậm rãi nói.

"Hồn hạch vô dụng? Vậy ăn cái gì chứ? Chẳng lẽ cho ăn hồn tinh?"

Sở Mộ trợn tròn hai mắt tỏ vẻ không dám tin, vội vàng lắp bắp hỏi lại.

Hồn hạch chính là thức ăn dành cho Hồn sủng từ thời xa xưa truyền lại nha! Tại sao đến cấp đế hoàng lại biến thành vô dụng rồi? Nếu như cho Hồn sủng cấp đế hoàng ăn hồn tinh thì hắn làm sao chịu nổi chi phí?

Một viên cấp chín hồn tinh trị giá mấy trăm triệu kim tệ, cấp mười hồn tinh tính bằng tỷ. Mạc Tà là Hồn sủng nhiều thuộc tính lại càng kinh khủng, giá trị hồn tinh thường thường phải tăng lên gấp mấy phần.

"Chẳng lẽ ngươi không phát hiện cái gọi là linh vật cấp mười, vật phẩm cấp mười, đại khái chỉ tới cấp quân chủ là hết à?"

Ly lão nhi vừa nói tới đây liền đưa cánh tay ngắn ngủn lên vuốt vuốt chòm râu, bộ dạng giống y như giáo sư chuẩn bị giảng bài.

Ly lão nhi nói những lời này chính là sự thật, thời điểm Sở Mộ tăng cường lên tới trung đẳng quân chủ đã tiếp xúc đến vật phẩm cấp chín rồi. Hắn biết đến cảnh giới quân chủ đỉnh phong sẽ phải dùng linh vật và vật phẩm cấp mười.

"Xem ra ngươi đã hiểu, vật phẩm cấp mười chỉ là phân chia cấp bậc dành cho Hồn sủng dưới đế hoàng, cấp mười đại biểu cho cao đẳng quân chủ và quân chủ đỉnh phong. Bao gồm kỹ năng hay là vật phẩm, linh đan diệu dược đều là như vậy. Thông thường cao đẳng quân chủ và quân chủ đỉnh phong có thể thi triển ra kỹ năng uy lực cấp mười, thậm chí bá chủ Mê giới cũng không khác nhiều lắm. Dĩ nhiên, bên trong Mê giới cấp mười đôi khi vẫn có sinh vật cường hóa đến cấp đế hoàng."

Ly lão nhi tiếp tục giải thích.

"Như vậy sau cấp đế hoàng sẽ có cách thức phân chia khác?"

Sở Mộ nghi ngờ hỏi.

"Chuyện này là hiển nhiên, đầu tiên bởi vì cấp đế hoàng mạnh hơn quân chủ quá nhiều, những linh vật cấp mười hầu như không có tác dụng đối với Hồn sủng cấp đế hoàng, bao gồm cả linh vật thúc đẩy Hồn sủng trưởng thành cũng vậy."

Ly lão nhi cười nói.

Sở Mộ trừng mắt liếc lão đầu này nói:

"Vô dụng à? Ta chỉ có mỗi Mạc Tà..."

"Khụ khụ... từ từ đã… những Hồn sủng khác của ngươi thực lực còn thấp, bởi vì chênh lệch giữa chúng nó quá lớn..."

Ly lão nhi lúng túng nói:

"Tóm lại, cấp mười xác định vô dụng đối với Mạc Tà. Dĩ nhiên, hồn tinh cấp chín, cấp mười miễn cưỡng có thể ăn thay cơm."

"..."

Sở Mộ nghe đến đây mặt mày liền tái mét rồi.

Hồn tinh cấp chín và cấp mười giá trị từ vài trăm triệu đến một tỷ, Mạc Tà vốn là đồ tham ăn, lại hay làm nũng. Nếu thật sự lấy ra ăn thay cơm, số phận Sở Mộ trong tương lai mười phần chắc chín là đi ăn mày rồi.

"Vậy rốt cuộc dùng thứ gì nuôi dưỡng Hồn sủng đế hoàng mới thích hợp?"

Sở Mộ mở miệng hỏi.

"Có một thứ gọi là "linh", thật ra chính là tinh thể, nội tạng kết tinh, hồn hạch, hồn tinh …v…v thông qua tự nhiên thoái biến từ từ tạo thành một loại tinh thể ẩn chứa năng lượng tinh khiết. Loại tinh thể đặc biệt này có bán ở trên thị trường, giá tiền khoảng chừng trên dưới hồn tinh cấp mười."

"Linh là một loại tài nguyên cực kỳ ít ỏi, ta đây chịu trách nhiệm nhắc nhở ngươi một chuyện vô cùng trọng yếu. Trong một địa giới cỡ trung chỉ có một địa phương sản xuất ra linh, ngươi xem như là mỏ khoáng đi. Hơn nữa, sản lượng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì vấn đề no bụng cho một, hai con Hồn sủng cấp đế hoàng."

Ly lão nhi trầm giọng nói.

"Linh không đủ, ăn hồn tinh là được rồi?"

Sở Mộ nghi ngờ hỏi.

"Hồn tinh cấp chín, cấp mười quả thật có thể điền đầy bụng, nhưng phương pháp này là hạ hạ sách (cực chẳng đã, kẹt lắm mới dùng). Bởi vì hồn tinh trọng điểm là ẩn chứa năng lượng, thí dụ đơn giản giống như là bánh bao vậy, quả thật có thể điền đầy bụng, hơn nữa ăn rất no, nhưng không có bao nhiêu dinh dưỡng, thỉnh thoảng ăn một ít không quan hệ nhiều lắm, ăn nhiều rồi sẽ làm cho Hồn sủng cấp đế hoàng suy giảm lực lượng. Một khi Hồn sủng đế hoàng rơi vào tình trạng đó chẳng khác gì già yếu sớm, hoặc là trọng thương lâu năm không chữa, tai họa ngầm rất lớn."

Ly lão nhi tiếp tục giải thích.

Hồn tinh cấp chín, cấp mười không phải là không đủ năng lượng, mà là vì không thích hợp dùng làm thức ăn.

"Đến cấp đế hoàng sẽ thấy quy tắc mạnh được yếu thua càng thêm rõ ràng, một trong những nhân tố tối trọng yếu chính là tranh đoạt "linh". Cho nên cường giả Hồn Hoàng giao dịch đều dùng linh làm đơn vị, bởi vì thứ này không bao giờ mất giá, cũng không có Hồn sủng đế hoàng nào không cần ăn cơm."

Ly lão nhi nói tới đây liền nở nụ cười đắc ý.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio