Bên ngoài phủ thái tử có hai nhóm người ngựa đang làm loạn, dân chúng đến vây xem cũng ngày càng nhiều, trong đó có cả những thuộc hạ của Hoắc Dực được giao nhiệm vụ bảo vệ Lâm Tam Tư, chỉ cần Hoắc Dực ra lệnh hoặc khi Lâm Tam Tư có bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn là bọn họ sẽ lập tức quên mình xông lên.Nhưng hiện tại bọn họ chỉ có thể án binh bất động, đóng giả thành dân chúng bình thường, còn thầm thì nói chuyện với mọi người, trước mắt tình thế vẫn chưa nguy cấp, nên bọn họ không thể bại lộ thân phận.
“Tiểu thư! Tiểu thư!” Bách Hợp như kiến bò trên chảo nóng, đi loanh quanh trong phòng, thấy Lâm Tam Tư vẫn ngẩn ngơ, liền hỏi: “Người làm sao vậy? Đừng dọa nô tỳ sợ mà!”
Lâm Tam Tư ngồi trên ghế, tay cầm bát không nhúc nhích, giống như tượng gỗ vậy, thật lâu sau mới chậm rãi chớp mắt, nhìn Bách Hợp hỏi: “Có thật không?”
Bách Hợp nghe Lâm Tam Tư lên tiếng thì mới yên lòng, gật đầu nói: “Lâu đại nhân cũng đích thân tới đây rồi, không thể là giả được.”
Lâm Tam Tư nhớ có lần nàng ngồi nói chuyện phiếm với cha, có từng nghe ông nói là ông rất bội phục Lâu Ân Bình, bởi vì ông ấy là quan thanh liêm, chỉ tiếc hai người không có quen biết nhau.Sự trong sạch của Lâu Ân Bình không chỉ qua lời đồn, mà còn có thể tận mắt nhìn thấy được, cũng bởi vì điểm này mà đương kim hoàng thượng hết sức tín nhiệm ông ấy, thời điểm cần đưa ra một quyết định quan trọng thì đều cho mời ông ấy vào cung để thương nghị.
Lâm Tam Tư không hề biết Lâu Ân Bình cũng là người của Hoắc Dực, nên không suy nghĩ nhiều mà nói: “Mau dẫn ta đi gặp Lâu đại nhân.”
Nói xong liền đứng dậy muốn đi ra khỏi phòng, Bách Hợp vội vàng đứng chắn trước mặt nàng: “Tiểu thư, hiện giờ người không thể ra đó được, bọn họ đang tìm tiểu thư, nếu tiểu thư mà ra thì nhất định sẽ bị bọn họ bắt đi, lúc đó có một trăm cái miệng cũng không nói rõ được đâu.”
Bách Hợp đứng chắn ở cửa, bất luận Lâm Tam Tư có nói gì thì nàng cũng không cho.
“Bách Hợp, dù thế nào thì cũng phải nói rõ ràng, ta không làm chuyện gì sai nên tất nhiên không hổ thẹn với lương tâm, với lại Phục Linh vẫn luôn ở cùng ta, có Phục Linh làm chứng, bọn họ không thể vu oan cho ta được.” Lâm Tam Tư suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Mặc dù ta và Lâu tiểu thư quen biết không lâu, nhưng nói chuyện rất hợp ý, ta cũng rất quý mến nàng ấy.Bây giờ nàng ấy đột nhiên đi như vậy, ta không thể không ra mặt được!”
“Trời ơi tiểu thư, đừng nói là người đang tính sẽ tới Lâu phủ một chuyến đó!” Bách Hợp kinh ngạc há to miệng, dậm chân nói: “Bọn họ đang đứng bên ngoài để chờ bắt người, người mà ra đó thì có khác nào tự dâng mình lên cho bọn họ?! Với lại chuyện có Phục Linh làm chứng cũng không có tác dụng, bọn họ sẽ nói Phục Linh tỷ là người của tiểu thư, nên đương nhiên sẽ không bán đứng tiểu thư rồi, mà bọn họ cũng nói là bọn họ có nhân chứng và chứng cứ để buộc tội tiểu thư đấy!”
Lâm Tam Tư vừa tức giận vừa buồn cười nói: “Rõ ràng đó là chuyện không thể, ở đâu ra người làm chứng và chứng cứ nữa chứ?!”
“Nô tỳ không biết, dù sao thì nô tỳ cũng không để cho người đi ra ngoài đâu.” Bách Hợp vẫn đứng chắn ở cửa, ánh mặt trời chiếu lên sườn mặt nàng, Lâm Tam Tư đứng nhìn, cảm thấy tiểu nha đầu này đã trưởng thành thật rồi, vóc dáng cũng sắp cao hơn cả nàng.
Hai người cứ nói qua nói lại mãi, Lâm Tam Tư vẫn còn chút lí trí nên cũng cảm thấy lời của Bách Hợp không phải là không có lý, nếu bị bọn họ tống vào đại lao rồi sử dụng cực hình để ép cung, thì lúc đó nàng khó tránh khỏi việc bị vu oan giá họa, e là đến cả Hoắc Dực cũng không có cách để cứu nàng ra được! Vẫn nên nhịn một chút thì hơn, chờ điều tra rõ ràng đã, lúc đó nàng đến dâng hương cho Lâu tiểu thư cũng không muộn.
Lâm Tam Tư ngồi xuống ghế, nhưng không ăn nổi cơm nữa, suy nghĩ một chút rồi nói: “Là ai muốn làm chứng để buộc tội ta vậy?”
“Là nha hoàn của Lâu tiểu thư, hôm qua nàng ta vẫn luôn ở bên cạnh Lâu tiểu thư.”
Lâm Tam Tư cũng có chút ấn tượng với nha hoàn của Lâu tiểu thư, nàng nghe Lâu tiểu thư gọi nàng ta là Bạch Liên, lúc ấy nàng đi song song với Lâu tiểu thư, Phục Linh và Bạch Liên đi đằng sau, Bạch Liên không hiểu sao lại đột nhiên té ngã, bị rách một chút da ở đùi, Lâm Tam Tư còn dùng khăn tay của mình để lau vết thương cho nàng ta.
“Nhưng nếu vậy thì tại sao bọn họ lại chỉ tin lời của Bạch Liên mà không chịu nghe Phục Linh? Nàng ta nói cái gì thì chính là cái đó sao? Ta còn cho rằng chính Bạch Liên mới là người hạ độc đấy!”
Bách Hợp cũng hưởng ứng: “Đúng vậy đúng vậy, chắc chắn là do nàng ta giở trò quỷ rồi lại cố ý vu oan hãm hại tiểu thư!”
Bách Hợp rót một chén trà xanh rồi đưa tới trước mặt Lâm Tam Tư: “Tiểu thư, người uống chút trà đi, suy nghĩ lại xem có điểm gì kì lạ không, lát nữa đợi thái tử về người có thể nói cho thái tử nghe, thái tử nhất định sẽ điều tra rõ ràng mọi chuyện.”
“Ừ, đúng là nên suy nghĩ lại cho kĩ xem sao.” Lâm Tam Tư nghĩ, nếu không phải nàng hạ độc thì nhất định là người khác hạ độc, mà người có khả năng gây ra chuyện này nhất chính là người đứng ra làm nhân chứng kia, bởi vì nàng ta rõ ràng đang nói láo để vu oan nàng, mà người nói láo cũng có nghĩa là người biết rõ sự thật.Khả năng thứ hai là người hạ độc không phải nàng ta, nhưng nàng ta có quen biết với người hạ độc, trước khi mọi người chưa phát hiện chân tướng liền đổi trắng thay đen, cốt yếu nhằm kéo dài thời gian để người kia chạy trốn.
Nếu thật sự là Bạch Liên, thì tại sao nàng ta lại dám làm ra chuyện như vậy?