Lâm Tam Tư yên lặng ngồi trong thư phòng, ánh mặt trời rọi qua cửa sổ, nhẹ nhàng chiếu lên gương mặt nàng, dung nhan hiền dịu ngọt ngào ánh lên chút ánh sáng nhu hòa, khiến nàng trở nên quyến rũ động lòng người.Bách Hợp lo lắng nàng sẽ đi ra ngoài nên đã đóng cửa thư phòng lại, cách một cánh cửa, tiếng ồn ào bên ngoài cũng đã bớt đi rất nhiều.
Dù gì thì đây cũng là phủ thái tử, có lính gác đứng canh, những người kia bất kể có thân phận gì thì cũng không dám liều mạng xông vào bên trong, Lâm Tam Tư có thể tạm yên tâm về sự an toàn của mình và người trong phủ.Nàng ngồi tĩnh tâm, cẩn thận nhớ lại hết mọi chuyện đã xảy ra hôm qua.
Không biết đã suy nghĩ bao lâu, tiếng ồn ào bên ngoài bỗng nhiên không còn nữa, cả phủ thái tử chìm trong yên tĩnh, ngay cả Bách Hợp cũng cảm thấy kì lạ, vội nói: “Tiểu thư, để nô tỳ ra xem thế nào.” Nói xong liền đi ra cửa, sau đó lại không yên tâm nói với Lâm Tam Tư: “Tiểu thư, người tuyệt đối không được đi ra đó!”
Lâm Tam Tư mỉm cười, gật đầu tỏ ý mình sẽ không rời khỏi đây, lúc này Bách Hợp mới yên tâm chạy ra ngoài.
Bách Hợp động tác mau lẹ, bước chân khi chạy linh hoạt như một con thỏ nhỏ, qua mấy hành lang và hai khoảng sân là ra đến đại môn, những người đang đứng bên trong nàng biết, đó đều là người của phủ thái tử, mọi người đang đứng lấp kín như một bức tường, ngăn cản những người bên ngoài đang muốn xông vào.
Mà lúc này ở giữa hai nhóm người, có một bóng dáng cao lớn, tuấn dật phi phàm đang lẳng lặng đứng đó, khí phách cao quý khác biệt khiến cho hắn càng thêm nổi bật trong đám đông, giờ phút này hắn chắp tay sau lưng, thân mặc trường sam màu xanh đen đứng trước cửa, đại môn sừng sững tráng lệ cũng không sánh bằng khí phách của hắn lúc này.
Ánh mắt âm trầm uy nghiêm quét qua một lượt những người đứng bên ngoài cửa, đối diện với ánh mắt đó, người ta không khỏi run lên, chẳng hiểu tại sao lại rụt cổ lại, sự càn quấy ban nãy bỗng chốc biến thành kinh sợ.
Hoắc Dực nheo mắt, nói: “Nghe nói các ngươi có việc tìm ta?” Lúc nói chuyện, ánh mắt của hắn lại liếc qua một vòng, sau đó thờ ơ dừng lại ở Lâu Ân Bình.
Lâu Ân Bình có vóc người hơi mập, lúc này không khỏi run lên, nếu không có nô tài đứng bên cạnh đỡ thì chắc ông đã ngã xuống rồi.Ông cũng vì bi phẫn quá nên mới mất lí trí, không suy nghĩ chu toàn mà xông thẳng đến phủ thái tử đòi người.Theo lý thuyết thì ông là người của thái tử điện hạ, trước khi muốn đến phủ thái tử thì phải xin chỉ thị của Hoắc Dực, nhưng ông không có, không phải là ông không biết, mà là ông cố ý làm như vậy.
Sau khi biết Hoắc Dực đã vào cung, ông liền điều người đi tới phủ thái tử, muốn nhân cơ hội bắt giữ Lâm lương đễ.Chuyện thái tử điện hạ sủng ái Lâm lương đễ thì cả thế nhân này đều biết, ông nếu không tranh thủ đi bắt người thì e là sau sẽ rất khó khăn, đó có thể coi là chuyện mà ông không thể hy vọng.Lâm lương đễ có liên quan tới cái chết của nữ nhi ông, nếu không điều tra được chuyện này thì ông tuyệt đối sẽ không bỏ qua.Chẳng qua là ông không ngờ người của phủ thái tử cũng che chở Lâm lương đễ như vậy, đã đứng đây một lúc lâu rồi mà ông còn chưa bước nổi một chân vào phủ thái tử.
“Hồi điện hạ.” Lâu Ân Bình ổn định cảm xúc, hết sức kìm nén nỗi bi thương vì mất đi nữ nhi, chậm rãi mà kiên định nói: “Vi thần không phải đến để tìm điện hạ, vi thần tới tìm Lâm lương đễ.” Lâu Ân Bình tuy đã cố gắng khống chế tâm trạng, nhưng giọng nói vẫn hơi run.
“Vậy sao?”
Ánh mắt của Hoắc Dực giống như mũi đao, vừa nhọn vừa sắc, dáng vẻ như có phần hứng thú nhìn Lâu Ân Bình, nhưng Lâu Ân Bình chỉ cảm thấy như có một mũi đao nhọn đâm vào người ông vậy, khiến ông không dám nhìn thẳng.
“Lâu thượng thư muốn tìm lương đễ của ta làm gì?”
Trên đường về, Hoắc Dực đã biết được chuyện xảy ra, nhưng hắn vẫn cố tình hỏi Lâu Ân Bình, đủ thấy là hắn đang tức giận cỡ nào.
Lâu Ân Bình sao có thể không biết? Chẳng qua chuyện đã đến nước này, ông đành phải bất chấp thôi.
“Điện hạ, vi thần có nguyên nhân nên mới phải làm vậy, tuy có phần mạo phạm, nhưng kính xin điện hạ lượng thứ cho!” Lâu Ân Bình cũng không vòng vèo mà nói ngắn gọn luôn: “Tiểu nữ của vi thần hôm qua đột nhiên trúng độc qua đời, trước đó tiểu nữ có gặp gỡ Lâm lương đễ, mà chính nha hoàn thiếp thân của tiểu nữ tên Bạch Liên đã tận mắt nhìn thấy Lâm lương đễ bỏ thứ gì đó vào trong nước uống của tiểu nữ, cho nên vi thần xin được mời Lâm lương đễ đi theo vi thần trở về một chuyến.”
Hoắc Dực nhíu mày, ung dung nói: “Chuyện hợp tình hợp lý, ta có thể hiểu, có điều sao Lâu thượng thư muốn đưa người đi mà lại không nói trước cho ta một tiếng vậy?”
Lâu Ân Bình lập tức kinh sợ, ngẩng lên nhìn Hoắc Dực, chỉ thấy ánh mắt u tối và nụ cười lãnh khốc của hắn, đôi môi mỏng cất giấu sự lạnh lẽo tột cùng.
“Vi thần…”
Lâu Ân Bình đang muốn đáp lời thì Hoắc Dực đã cắt ngang lời ông: “Cách làm của Lâu thượng thư thật khiến cho ta hoài nghi.”
Lâu Ân Bình vì e ngại thân phận của Hoắc Dực cũng như sự trung thành của ông với hắn, liền nói: “Vi thần không có toan tính gì cả, chỉ muốn điều tra rõ ràng nguyên nhân cái chết của nữ nhi.”
Hoắc Dực lạnh lùng cười, dáng vẻ hờ hững, đôi mắt toát ra sự lạnh lẽo khiến người ta không dám đến gần, nói: “Lâu thượng thư, ngươi cho rằng ta không biết quý phủ của ngươi có những thứ gì sao? Nếu là người không chịu được đau đớn, chẳng phải sẽ rất khó đứng dậy rồi thoát ra ư?”
Lâu Ân Bình đỏ mặt: “Vi thần xin lấy cái đầu của mình ra để bảo đảm với điện hạ, rằng khi đưa Lâm lương đễ về, vi thần tuyệt đối sẽ không dùng hình để tra tấn.Nhưng nếu chuyện này được điều tra rõ ràng, Lâm lương đễ chính là kẻ hạ độc, thì xin điện hạ cho vi thần được đối xử bình đẳng.”
Hoắc Dực nhìn Lâu Ân Bình, dáng vẻ đáng sợ bao phủ toàn bộ lên phủ thái tử.Hắn khẽ mở miệng, ngữ điệu lạnh như băng nói: “Nói như vậy, nghĩa là Lâu thượng thư kiên quyết muốn bắt người đi ngay tại phủ của ta sao?”
“Vi thần nếu muốn điều tra về cái chết của nữ nhi, thì nhất định phải đưa Lâm lương đễ đi.”
Hoắc Dực hỏi ngược lại: “Nếu như ta không đồng ý?”
Lâu Ân Bình chắp tay lại, vung vạt áo lên, từ từ cúi đầu xuống, nói: “Mong điện hạ suy xét.”
Một câu này của Lâu Ân Bình, người nào nghe thì chỉ cảm thấy như ông đang khuyên nhủ, nhưng Hoắc Dực thì lại nghe ra một ý khác.Tầm mắt hắn thờ ơ nhìn Lâu Ân Bình, ông ta là một quân cờ mà hắn đặt trong triều đình, vì để cho quân cờ này tránh thoát được cái nhìn của mọi người, hắn đã phải hao tổn rất nhiều nhân lực, vật lực và tài lực, mục đích là để vào thời khắc quan trọng có thể nhận được sự trợ giúp của ông ta.Nếu vì chuyện này mà mất đi Lâu Ân Bình, thì cũng coi như những tâm sức mà hắn đã giao ra hoàn toàn là uổng phí.
Lâu Ân Bình chính là lợi dụng điểm này để bắt hắn phải đưa ra lựa chọn.
Đáng tiếc là, Lâu Ân Bình đã theo hắn lâu như vậy, mà vẫn chưa hiểu gì về hắn cả.
“Không có sự cho phép của ta, không ai được đưa nữ nhân của ta đi.” Hoắc Dực mỉm cười, ánh mắt lạnh lùng liếc qua một lượt, ngữ điệu kiên định khiến cho mọi người chấn động, “Các ngươi không được phép, cả Lâu thượng thư ngươi cũng không được.”
Thái độ của Hoắc Dực rõ ràng tỏ ý không thương lượng, Lâu Ân Bình cũng biết là mình đã tính sai, ông có thể nhìn ra sự tức giận và thái độ thay đổi của Hoắc Dực đối với ông, nếu còn tiếp tục tranh chấp như vậy thì cả hai bên đều không có lợi, suy đi tính lại, ông quyết định lấy lui làm tiến, nếu hôm nay không vào được phủ thái tử thì ông sẽ đổi cách khác, bất luận thế nào thì ông cũng phải điều tra cho rõ chuyện này.
Nghĩ tới đây, Lâu Ân Bình liền chắp tay lại, cung kính nói: “Vậy vi thần xin lỗi đã quấy rầy, vi thần xin phép cáo lui.”
Hoắc Dực nổi danh lãnh khốc, những nha môn thị vệ vừa thấy Hoắc Dực trở về phủ thì cũng sợ đến mức suýt tiểu ra quần rồi, thấy thái độ của Lâu Ân Bình thì bọn họ càng không dám lên tiếng, đang cúi đầu muốn rời đi thì lại nghe thấy thanh âm lạnh lùng của Hoắc Dực truyền tới.
“Chuyện hôm nay, ta tạm thời bỏ qua cho các ngươi, nếu còn xảy ra lần nữa, ta tuyệt đối sẽ không nương tay.”