Chương
Tác giả: Quyết Tuyệt
Edit: Kaorurits
Nguyên chủ cực kì thống hận kinh Phật, không muốn nhìn thấy kinh Phật, bên người cũng không có kinh Phật, nhưng Thái Hoàng Thái Hậu bị nhốt vào Phật đường, sở hữu kinh Phật đầy đủ mọi thứ.
Sau khi Vương Trung tìm tới các loại kinh Phật cho Ngôn Cảnh Tắc, Ngôn Cảnh Tắc liền chiếu theo những kinh Phật đó, học chữ hai canh giờ, thẳng đến khi Vương Trung nhắc nhở, bảo là phải chuẩn bị lâm triều.
Đại Tề mỗi mùng một mười lăm đều có đại triều hội, trong điện sẽ thiết phủ ỷ, niếp tịch, huân lò, bàn thờ, ưuan viên cửu phẩm trở lên ở kinh đều phải tham gia.
Nhưng ngày thường chỉ có quan viên ngũ phẩm trở lên mới có thể tham gia, cách ngày thượng triều.
Hôm qua không có triều hội, hôm nay thì có.
Đại Tề lâm triều là lúc hừng đông bắt đầu, Ngôn Cảnh Tắc trước tiên ăn chút gì đó, nghĩ nghĩ, lại cho Vương Trung chuẩn bị cháo gà và các loại điểm tâm, ngoài ra thuốc trị thương cũng phải chuẩn bị một ít.
Vương Trung lĩnh mệnh đi.
Nhìn lão thái giám đi xa, Ngôn Cảnh Tắc hơi có chút áy náy, nguyên chủ không tín nhiệm người ngoài, liền luôn áp bức thân tín như Vương Trung, Vương Trung tuổi không nhỏ, lại không thể nghỉ ngơi cho tốt.
Hắn vẫn phải mau chóng bồi dưỡng các loại nhân thủ.
Thời gian không sai biệt lắm, Ngôn Cảnh Tắc ấn theo ký ức nguyên chủ đi vào điện thượng triều, lúc này, quan viên trong triều đều đang chờ, Ngôn Cảnh Tắc đi vào, liền sôi nổi quỳ gối xuống.
Quỳ gối đằng trước là Sở Đình Tu, Bình Vương, còn có Thừa tướng Thôi Tuân.
Trong đó Sở Đình Tu vóc dáng cao nhất, khí thế nhất, mặc một thân lễ phục võ tướng thượng triều, anh tư táp sảng tuấn dật phi phàm.
Bình Vương thì lùn hơn một chút, hơi hơi béo, nhìn là người rất dễ ở chung, còn trong lòng nghĩ cái gì thì không ai biết.
Còn Thừa tướng Thôi Tuân, ông là một lão nhân cỡ tuổi Vương Trung. Ông ở thời Thái Tổ hoàng đế đã bộc lộ tài năng, đến bây giờ mấy chục năm sừng sững không ngã, có một phương pháp xử lý mọi thứ, đó là chỉ lo làm việc, tuyệt không đứng thành hàng.
Ngôn Cảnh Tắc ánh mắt đảo qua Bình Vương và Thôi Tuân, cuối cùng định ở trên người Sở Đình Tu.
Trên cổ Sở Đình Tu có vết thương.
Hắn tối hôm qua đã tận lực cẩn thận, không lưu lại dấu vết thấy được trên cổ Sở Đình Tu, vẫn tương đối dễ che, thậm chí có khả năng qua một đêm sẽ biến mất, không nghĩ Sở Đình Tu thế nhưng trực tiếp tạo ra vết thương để che đi.
Tim Ngôn Cảnh Tắc đau đớn từng hồi, càng áy náy hơn.
Sau khi quan viên hành lễ là thương nghị triều chính.
Khi Thái Hoàng Thái Hậu còn ở, nguyên chủ “thân thể không khoẻ”, bình thường tiểu triều hội cũng không tham gia, chỉ tham gia mùng một mười lăm cùng với các loại ngày hội, hoặc là đại triều hội phong thưởng tướng sĩ.
Phàm là đại triều hội, kỳ thật cũng không thương nghị chính sự, bởi vậy cái nguyên chủ nên học không học được, chờ không có Thái Hoàng Thái Hậu, hắn rốt cuộc cũng thượng triều, cũng đối với chính sự dốt đặc cán mai.
Lúc ấy lại có dư nghiệt Chu thị, cùng với Bình Vương đảng từ giữa làm khó dễ…… Nguyên chủ vứt mặt mũi đi mấy lần.
Từ đó về sau, nguyên chủ cũng không dám ở trên triều đình tùy ý nói chuyện, chỉ cho Sở Đình Tu đi xử lý các loại sự vụ, chẳng sợ Sở Đình Tu có cổ vũ nguyên chủ như thế nào, nguyên chủ cũng không chịu thử tự mình ra quyết định.
Đây là chính là quyết định của hắn, thời gian dài, nguyên chủ lại cảm thấy Sở Đình Tu đoạt quyền……
Bất quá tình hình trước mắt này đối với Ngôn Cảnh Tắc mà nói là chuyện tốt, hắn cũng không cần phải nói lời nào, liền ngồi trên long ỷ, từ trên cao nhìn xuống mỗi người.
Quan viên ở kinh từ ngũ phẩm trở lên của Đại Tề cũng không nhiều, tất cả nguyên chủ đều biết, Ngôn Cảnh Tắc nhìn một lần liền càng ghi tạc bọn họ trong lòng, sau đó một bên nghe người ta nghị sự, một bên nhìn Sở Đình Tu.
Sở Đình Tu bị nhìn đến cả người không được tự nhiên.
Hôm nay rạng sáng sau khi hồi phủ, Sở Đình Tu lấy nước giếng lên tắm một cái, lại lấy ra bảng chữ mấy viết mấy tờ giấy lớn, mới bình phục được nỗi lòng.
Đêm qua càn rỡ làm y bị chút thương tích, nhưng vết thương nhỏ này đối với người chinh chiến sa trường nhiều năm như y mà nói không đáng là gì, cho nên cứ theo lẽ thường tham gia triều hội.
Y muốn nhìn bệ hạ một chút.
Hơn nữa, y không ở đó, bệ hạ có khả năng sẽ chịu ủy khuất.
Kết quả, bệ hạ thế nhưng vẫn luôn nhìn y.
Sở Đình Tu tận lực không đi nhìn người trên long ỷ, thu liễm tâm thần ứng đối những đại thần đó, nhưng luôn có thời điểm yêu cầu thánh thượng xin chỉ thị.
Người trên long ỷ nói "Liền theo lời Sở tướng quân nói mà làm", khi ánh mắt bọn họ giao nhau, Sở Đình Tu tê dại một trận kéo dài từ tận xương, tràn ngập toàn thân, làm tim y cũng rung động lên.
Sở Đình Tu cảm thấy mình muốn điên rồi.
Trước đó tuy y động tâm tư với bệ hạ, nhưng lý trí vẫn còn, đầu óc cũng thanh minh, nhưng hôm nay, y thậm chí rất khó tự hỏi.
Sở Đình Tu liên tiếp thất thần, các đại thần hôm nay trên triều đều phát hiện, miệng vết thương trên cổ y mọi người cũng thấy được, không khỏi ngạc nhiên, nhưng không ai dám hỏi.
Cũng may, tuy trạng thái Sở Đình Tu có chút không ổn, nhưng chuyện thương nghị vẫn toàn bộ ổn thỏa, lúc này, lại có người đưa ra chuyện lập hậu.
Kim thượng đã hơn hai mươi tuổi, lập hậu là chuyện lửa sém lông mày.
Ngôn Cảnh Tắc nhíu mày.
Nguyên chủ trước đó vẫn luôn không lập hậu, kỳ thật là bởi vì không tìm được người thích hợp, nhưng đổi lại là hắn…… Hắn chỉ cảm thấy hứng thú với Sở Đình Tu.
Ngôn Cảnh Tắc nhìn về phía Sở Đình Tu.
Sở Đình Tu vừa lúc cũng ngẩng đầu lên, hai người bốn mắt tương giao.
Bất quá một cái chớp mắt, Sở Đình Tu lại cúi đầu.
Ngôn Cảnh Tắc nghĩ, người này hôm qua còn khuyên chính mình lập hậu, không khỏi táo bạo.
Sở Đình Tu lúc này cũng cực kỳ khó chịu.
Từ đáy lòng y không muốn bệ hạ lập hậu.
Trước đó khuyên bảo bệ hạ lập hậu là bởi vì hắn cũng không biết bệ hạ đối với mình có ý, muốn tốt cho bệ hạ.
Hôm qua khuyên bệ hạ lập hậu là vì y cho rằng mình sắp chết, nói với bản thân không cần trầm mê mộng đẹp.
Nhưng hiện tại…… Việc lập hậu này, y tuyệt không nguyện ý nhắc lại.
Chỉ là bệ hạ nếu thật sự muốn lập hậu, y cũng vô lực ngăn trở.
Sở Đình Tu cúi đầu, không nói một lời.
Ngôn Cảnh Tắc thấy y như vậy, trong lòng cao hứng, nhưng rất nhanh lại nghĩ đến mình hôm qua đã uy hiếp người này, nói nếu y lại nhắc đến lập hậu, sẽ xử đẹp y.
Sở Đình Tu có lẽ là bởi vậy mới không đề cập tới việc lập hậu.
Ngôn Cảnh Tắc tâm tình không tốt, nghĩ nghĩ, che lại đầu, mặt lộ vẻ khó chịu.
“Bệ hạ, ngài không quá thoải mái sao?” Vương Trung chú ý tới bộ dáng Ngôn Cảnh Tắc, mà một lời ông vừa thốt ra, các đại thần sôi nổi nhìn lại.
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Trẫm thân thể không khoẻ, triều hội hôm nay kết thúc như vậy đi.”
Nói xong, Ngôn Cảnh Tắc cho Vương Trung nâng tay, xoay người rời đi.
Sở Đình Tu thấy thế, vội vàng đi theo.
Bình Vương vốn định tìm Sở Đình Tu nói chuyện, nhưng Sở Đình Tu đi quá nhanh, gã căn bản không đuổi theo kịp.
Ngôn Cảnh Tắc vẫn luôn chú ý Sở Đình Tu, thấy Sở Đình Tu đuổi theo, liền thả chậm bước chân.
“Bệ hạ, ngài không thoải mái chỗ nào?” Sở Đình Tu hỏi, bệ hạ chẳng lẽ là tối hôm qua mệt đến giờ?
“Ta không có không khoẻ.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
Loại thời điểm này, Sở Đình Tu còn quan tâm thân thể hắn, hắn cũng không biết là nên cao hứng hay là nên buồn bực —— Sở Đình Tu nơi chốn vì hắn suy nghĩ, sao lại không nghĩ cho chính mình.
Sở Đình Tu không nói, Ngôn Cảnh Tắc lại nói: “Ái khanh, bồi ta ăn một chút gì đi?”
Sở Đình Tu lập tức liền nghĩ tới chuyện hôm qua phát sinh sau khi dùng bữa, y ngẩn người, trả lời: "Vâng, bệ hạ."
Ngôn Cảnh Tắc cho người đem cháo gà và điểm tâm đã sớm chuẩn bị bưng lên, lại người bên cạnh tất cả đều lui ra.
Hắn trước đó đã ăn qua, lúc này không muốn ăn gì, cũng chỉ nhìn Sở Đình Tu ăn.
Sở Đình Tu sáng nay không có ăn uống gì, lúc này tuy rằng vẫn như cũ không ăn gì, nhưng đây là đồ ăn bệ hạ chuẩn bị cho y…… Y một ngụm một ngụm ăn hết.
“Đình Tu, thân thể ngươi có chỗ nào không khoẻ không?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi, hắn vẫn luôn lo lắng Sở Đình Tu khó chịu.
“Bệ hạ, thần cũng không đáng ngại.” Sở Đình Tu nói.
Ngôn Cảnh Tắc lại nói: “Ta…… bôi thuốc cho ngươi? Chỗ kia ngươi bôi thuốc không tiện."
Sở Đình Tu tức khắc mặt đỏ tai hồng: “Bệ hạ, không thể!” Làm sao có thể để bệ hạ bôi thuốc ở chỗ đó cho y được.
Sở Đình Tu không muốn, Ngôn Cảnh Tắc cũng không tiện buộc y, liền nổi lên ý khác: “Về sau lúc không có người, ngươi kêu ta là Cảnh Tắc đi.”
Chính mình làm sao có thể hô thẳng tên húy của bệ hạ? Sở Đình Tu nói: “Bệ hạ, việc này không hợp lễ nghĩa.”
“Chúng ta ngủ với nhau, cũng không hợp lễ nghĩa.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
Sở Đình Tu: “……”
Thấy Sở Đình Tu không nói, Ngôn Cảnh Tắc lại có chút áy náy: “Đình Tu, chuyện hôm qua, đều là ta sai.”
Đây đã không phải là lần đầu tiên Ngôn Cảnh Tắc xin lỗi.
Ngày hôm qua Sở Đình Tu tâm loạn như ma, không biết nên làm sao cho phải, vẫn chưa đáp lại, nhưng lúc này thấy Ngôn Cảnh Tắc xin lỗi như vậy, Sở Đình Tu nói: “Bệ hạ không cần xin lỗi, là ta tự mình nguyện ý.”
Ngôn Cảnh Tắc sửng sốt, trong mắt lộ ra kinh hỉ.
Sở Đình Tu hôm qua sau khi về nhà, liền nghĩ tới rất nhiều thứ.
Y không đành lòng làm bệ hạ thương tâm, nhưng cũng không muốn bệ hạ lưng đeo bêu danh.
Y nếu cùng bệ hạ thẳng thắn thành khẩn với nhau, lưỡng tình tương duyệt, tất nhiên không thể chịu đựng bên cạnh bệ hạ có những người khác.
Nhưng bá tánh bình thường có chút tiền tài đều muốn nạp một phòng tiểu thiếp, bệ hạ thật có thể không lập hậu sao? Đại thần trong triều có thể cho phép bệ hạ không lập hậu sao?
Một khi bệ hạ lập hậu…… Y sợ mình sẽ muốn giết người.
Cho nên, hôm nay trước khi thượng triều, y đã có quyết định, muốn cùng bệ hạ chặt đứt quan hệ.
Y không thể để bệ hạ lầm đường lạc lối.
Nhưng khi thật sự thấy bệ hạ, y liền luyến tiếc.
Chờ bệ hạ phóng thấp người xin lỗi y, y càng cảm thấy mình quá mức tàn nhẫn.
Nhiệt độ cả người đều hướng về phía dũng khí trên đầu, Sở Đình Tu nói: “Bệ hạ, ta là tự mình nguyện ý, tâm ta cũng duyệt ngươi.”
Thôi.
Y có thể chiếm lấy bệ hạ bao lâu, thì chiếm bấy lâu, tương lai bệ hạ nếu quên những lời này, làm ra những chuyện không thể vãn hồi, y liền sớm chấm dứt bản thân.
Sở Đình Tu thẳng tắp mà nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc.
Ngôn Cảnh Tắc tức khắc mừng như điên.
Cũng đúng, Sở Đình Tu hôm qua phi thường nhiệt tình, còn bị hắn hầu hạ phóng thích hai lần, không hề chán ghét…… Hắn sớm nên nghĩ đến, Sở Đình Tu đối với hắn, cũng có hảo cảm.
Hoặc là, là đối với nguyên chủ có hảo cảm.
Ở quỹ đạo lịch sử nguyên bản, Sở Đình Tu thậm chí thuận theo mà bị ban chết.
Nghĩ đến việc này, Ngôn Cảnh Tắc liền hận không thể giết chết nguyên chủ, lại cảm thấy Sở Đình Tu có điểm ngốc.
Hà tất vì tra nam đi tìm chết chứ.
Lại nói tiếp, Sở Đình Tu thích chính là nguyên chủ, hắn vốn nên khó chịu, nhưng không biết vì sao cũng không thương tâm…… Ước chừng là hắn ưu tú hơn nguyên chủ quá nhiều, hắn tin tưởng Sở Đình Tu nhất định sẽ thích mình.
“Đình Tu……” Âm thanh Ngôn Cảnh Tắc vô cùng nhu hòa.
Không nghĩ đến vào lúc này, Sở Đình Tu ngã quỵ xuống.
Ngôn Cảnh Tắc: “……” Hắn hôm nay rõ ràng chưa hạ dược mà, Sở Đình Tu đây là làm sao vậy?
Sở Đình Tu phát sốt.
Không chỉ có phát sốt, ước chừng còn suy nghĩ quá nặng, đại hỉ đại bi, ngay cả thân thể khoẻ mạnh của tướng quân đại nhân cũng có chút chịu đựng không nổi, trực tiếp hôn mê.
Ngôn Cảnh Tắc thỉnh thái y trung tâm với mình tới xem, thuận tiện nói với thái y muốn chút thuốc mỡ dùng trong chuyện phòng the của nam nhân.
Thái y họ Hồ, lúc đầu lại đây bắt mạch cho Sở Đình Tu, vẫn chưa nhìn ra cái gì, chỉ nhìn ra Sở Đình Tu bị lạnh, nhưng sau đó Ngôn Cảnh Tắc lại chủ động nói……
Hồ thái y thiếu chút nữa ngã quỵ trên mặt đất, vừa tức vừa gấp cả người run run.
Bệ hạ hiện tại có thể ngồi ổn ngôi vị hoàng đế toàn bộ dựa vào Sở tướng quân, thế nhưng đối Sở tướng quân làm ra loại chuyện này…… Bệ hạ không muốn làm hoàng đế nữa à?
Hơn nữa dựa theo ý tứ của bệ hạ, còn định tiếp tục làm……
Hồ thái y run không ngừng, Ngôn Cảnh Tắc chỉ có thể cho người đưa ông về, lại nói: “Hồ thái y, việc này vạn không thể truyền ra ngoài.”
Không cần Ngôn Cảnh Tắc nói, Hồ thái y cũng biết việc này không thể truyền ra, chỉ là tới Thái Y Viện rồi, ông liền thở ngắn than dài.
Biểu hiện của ông, không bao lâu Bình Vương đã biết.
Huynh trưởng gã chẳng lẽ lại đánh Sở Đình Tu?
Bình Vương nghĩ như thế nào, Ngôn Cảnh Tắc cũng không rõ ràng.
Hắn có ký ức nguyên chủ, biết Bình Vương có vấn đề, nhưng lúc này Sở Đình Tu còn ở đây, hắn cũng không phải cái bao cỏ như nguyên chủ, Bình Vương ngoại trừ nhảy nhót lung tung bên ngoài không làm ra được chuyện gì, cho nên hắn một chút cũng không nóng nảy.
Có thời gian này, còn không bằng bồi bồi Sở Đình Tu.
Ngôn Cảnh Tắc lại đem người đưa tới long sàn, tính toán cởi quần áo Sở Đình Tu, bôi thuốc cho y.
Chỉ là lần này, hắn mới làm một động tác, Sở Đình Tu liền tỉnh: “Bệ hạ!”
“Ái khanh, ngươi nằm yên đó, ta bôi thuốc cho ngươi.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
“Bệ hạ, chỗ đó dơ bẩn… Thần tự mình làm……”
“Ngươi mà cự tuyệt, ta sẽ như tối hôm qua, làm thêm vài lần.” Ngôn Cảnh Tắc uy hiếp nói.
Sở Đình Tu: “……” Y có nên cự tuyệt một chút không?
Hết chương .