Sủng Phu - Quyết Tuyệt

chương 56

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Tác giả: Quyết Tuyệt

Edit: Kaorurits

Ngôn Cảnh Tắc tâm tình sung sướng ghé vào trên giường, bôi thuốc cho Sở Đình Tu mặt đỏ tai hồng, cho Sở Đình Tu nằm nghỉ ngơi, chính mình lại đi Ngự Thư Phòng học tập.

Sở Đình Tu mời đại nho dạy dỗ hắn, việc học là một ngày cũng không thể ngừng.

Huống chi, giờ này khắc này, hắn cảm xúc mênh mông, rất muốn làm cái gì đó……

Lại cùng Sở Đình Tu ở một chỗ, hắn sợ sẽ lại làm Sở Đình Tu bị thương, vẫn là ra ngoài cho thỏa đáng.

Thời điểm Ngôn Cảnh Tắc đến Ngự Thư Phòng, lão sư Sở Đình Tu giúp hắn thỉnh, đang chờ.

Sở Đình Tu là quan võ, đối với những quan văn đó không quá hiểu biết, tốn không ít công phu mới mời được danh sư cho nguyên chủ.

Lão sư y mời, hai người trong đó là đại nho đương triều thanh danh lan xa, một người trong đó còn là lão sư của tiên Tiên đế, hai người này sẽ thay phiên dạy học cho Ngôn Cảnh Tắc. Ngoài ra, Sở Đình Tu còn mời một cử nhân cực có học thức y quen khi đi khắp nơi chinh chiến, còn mời quân sư của y, cùng tới dạy dỗ Ngôn Cảnh Tắc.

Đương nhiên, hai đại nho kia là có chức quan, là đế sư đường đường chính chính, còn hai người phía sau kia là lấy cớ bồi nguyên chủ học, được đưa vào cung, hai người này phàm là nguyên chủ có khóa đều ở bên cạnh bồi.

Bốn người này, đại nho đã từng dạy dỗ qua tiên đế tuổi không nhỏ, đối với nguyên chủ rất thương tiếc, cho nên khi giảng bài phi thường dụng tâm.

Sở Đình Tu thỉnh cử nhân kia, cùng với quân sư Sở Đình Tu, hai người này được Sở Đình Tu phân phó, nguyên bản lại là tiểu nhân vật, có thể tiến cung cũng đã là thiên đại ân điển, đối nguyên chủ cũng cung cung kính kính.

Chỉ là một đại nho khác… Đại nho kia họ Dương, xuất thân thế gia, học thức cực kỳ uyên bác, phía sau cũng không có phe phái, lúc trước khi Thái Hoàng Thái Hậu còn ở, ông không chỉ có từ quan mà đi, còn từng viết văn chương mắng Thái Hoàng Thái Hậu, là người rất cá tính.

Nhưng chính là vị Dương thái phó này rất chướng mắt nguyên chủ.

Dương thái phó có gan như vậy ở lúc Thái Hoàng Thái Hậu quyền thế như mặt trời ban trưa chống đối, tính tình tất nhiên không nhỏ, trước đó ông từ quan, ở thư viện dạy học, cũng chỉ dạy những học sinh thông minh.

Nguyên chủ tuy thông minh, nhưng nhát gan, không dám biểu đạt cái nhìn của mình, tất nhiên ông không thích.

Mà hôm nay là khóa của vị Dương thái phó này.

Ước chừng là đối với nguyên chủ bất mãn, hôm nay Dương thái phó giảng bài cực kỳ có lệ, cũng chỉ để tiểu đồng bên người niệm sách sử cho Ngôn Cảnh Tắc.

Ngôn Cảnh Tắc nghe theo tiếng tiểu đồng kia, từng trang từng trang lật qua, nội dung trên đó đều ghi tạc trong lòng.

Trên sách sử, nội dung ghi lại đều rất bình dị nhưng cẩn thận nhìn lại, có thể nhìn ra rất nhiều ý khác.

Ngôn Cảnh Tắc vừa hồi ức lại một năm nguyên chủ đã học qua, vừa đọc sách, đem đạo lý thông hiểu, lòng cũng bình tĩnh trở lại.

Sở Đình Tu đối với hắn tình thâm nghĩa trọng, hắn không thể làm Sở Đình Tu chịu ủy khuất, mà muốn không chịu ủy khuất, yêu cầu phải nắm quyền.

Hiện giờ Sở Đình Tu quyền thế địa vị tuy rằng không thấp, nhưng vẫn không đủ, ít nhất những văn thần trong triều không coi Sở Đình Tu ra gì.

Càng không cần phải nói tới Bình Vương cầm đầu thế gia đại tộc.

Nếu để người khác biết quan hệ của hắn và Sở Đình Tu, Sở Đình Tu tất nhiên sẽ lưng đeo bêu danh……

“Bệ hạ, ngài có nghe giảng không!” Dương thái phó đột nhiên hỏi, khẩu khí không tốt lắm.

Nguyên chủ hàng năm ứng đối Thái Hoàng Thái Hậu, làm hắn nuôi thành thói quen khi người khác nói chuyện liền làm ra cảm giác nghiêm túc nghe.

Nói đâu xa, lúc quân sư của Sở Đình Tu giảng cho hắn việc nhỏ ở dân gian, hắn hoàn toàn không thèm để ý, nghe qua cũng không để bụng, nhưng lúc nghe lại chuyên chú mà nhìn quân sư kia, thường thường ứng thừa…… Làm người ta cảm thấy hắn nghe cực kỳ nghiêm túc không nói, còn làm quân sư kia phi thường cảm động.

(là kiểu ừ hay gật đầu gì đó, ra vẻ 'tao có nghe mày nói tiếp đi' ấy)

Sau khi Sở Đình Tu bị nguyên chủ loại trừ, quân sư này còn không dám tin tưởng mà tới tìm nguyên chủ giằng co, cuối cùng bị người bên nguyên chủ một kiếm giết chết.

Tóm lại, nguyên chủ bình thường ở trước mặt lão sư này nọ rất giả vờ, nhưng hôm nay, Ngôn Cảnh Tắc không làm ra bộ dáng giả vờ nghe giảng kia của nguyên chủ.

Dương thái phó vốn bất mãn học sinh này, lúc này tự nhiên không cao hứng, sau khi mở miệng,lại không khỏi ghét bỏ —— hoàng đế này, sợ là lại muốn vâng vâng dạ dạ xin lỗi, không hề có uy nghiêm đế vương.

“Nghe xong rồi.” Ngôn Cảnh Tắc ngước mắt, nhìn về phía Dương thái phó, lại không giống bình thường, cuống quít đứng lên xin lỗi.

Dương thái phó cực lực khắc chế, mới không hừ lạnh ra tiếng: “Bệ hạ, khi Trang Văn Đế tại vị, Thừa tướng là ai?”

Trước đó đồng tử đọc truyện ký Trang Văn Đế.

Ngôn Cảnh Tắc dựa ra sau, đem sách ném lên bàn, há miệng liền đọc 'Trang Văn Đế truyện' đồng tử trước đó đọc qua, một chữ cũng không sai.

Dương thái phó sửng sốt.

Lúc này, rất nhiều thư tịch đều phải đọc thuộc, nhưng loại sách sử có mấy chục đến hàng trăm chương như này, cơ bản không ai học thuộc cả.

Ông cực thích xem sách sử, sách này xem qua cũng mấy chục lần, cũng không ngâm nga ra nổi.

Bệ hạ…… Thế nhưng có thể đọc ra?!

Ngôn Cảnh Tắc đọc xong, lại nhìn về phía Dương thái phó, nhẹ nhàng cười: “Dương thái phó cho rằng ta có thể tránh thoát nhiều lần ám sát như vậy, ở dưới mắt thuộc hạ Thái Hoàng Thái Hậu tồn tại, dựa vào khiếp đảm thôi sao?”

Ngôn Cảnh Tắc bộ dáng này, nhìn thật sự thanh thản, cố tình gây cho người ta áp lực lớn lao.

Đồng tử Dương thái phó co rụt lại.

Lần đầu tiên hắn thâyd vị bệ hạ trước mắt này là trước linh cữu tiên đế.

Lúc ấy, Thái Hoàng Thái Hậu làm trò trước mặt rất nhiều đại thần, đem gọi bệ hạ trước mắt và Bình Vương đến, hỏi: "Ngươi sẽ làm một hoàng đế như thế nào?"

Bệ hạ trước mắt tuổi không lớn mấy, đáp trước, kết quả hai đùi run rẩy, lã chã chực khóc, không dám nói lời nào, bị Thái Hoàng Thái Hậu nhìn chằm chằm hồi lâu lại khóc lớn lên.

Lúc ấy bọn họ liền đều cảm thấy, người này không kham nổi ngôi hoàng đế.

Sau đổi sang Bình Vương, Bình Vương lưu loát nói ra rất nhiều, cuối cùng nói: “Tôn nhi toàn nghe Hoàng tổ mẫu.”

Lúc đó, bọn họ đều rất thưởng thức Bình Vương, không nghĩ đến Thái Hoàng Thái Hậu cười cười, liền cho người đi chuẩn bị, để vị bệ hạ trước mắt này đăng cơ, lý do còn đường hoàng —— lập trưởng không lập ấu.

Kim thượng lúc ấy, liền một bộ dáng đỡ không đứng dậy được, lúc sau quả thực bị Thái Hoàng Thái Hậu niết gắt gao, chẳng sợ Sở Đình Tu giúp hắn giải quyết Thái Hoàng Thái Hậu, hắn cũng nhiều lần xấu mặt trước mặt người khác.

Dương thái phó từ đáy lòng không thích hắn.

Nhưng giờ này khắc này, ông đột nhiên cảm thấy, chính mình có lẽ nhìn sai vị bệ hạ này rồi!

Sách sử mà hắn có thể đọc không sai một chữ, thật sự không học vấn không nghề nghiệp?

Hắn có thể làm Sở Đình Tu giúp hắn giải quyết Thái Hoàng Thái Hậu, thật sự không giỏi tí nào?

Đó là nhiều năm trước, hắn biểu hiện trước linh cữu tiên đế… Hắn có lẽ là đã sớm thấy rõ tâm tư Thái Hoàng Thái Hậu, cố ý làm ra bộ dáng kia.

Cuối cùng rốt cuộc hắn đã được làm hoàng đế, không phải sao?

Dương thái phó càng nghĩ càng cảm thấy sự thật như thế, không khỏi kinh ra một thân mồ hôi lạnh.

Vị bệ hạ này tâm tư thâm trầm, ông thế nhưng còn dám coi khinh hắn!

“Dương thái phó, tiếp tục giảng bài đi.” Ngôn Cảnh Tắc cười khẽ một tiếng, ngồi ngay ngắn hỏi: “Nghiệp, nho tố trưởng giả, vô mưu lược ứng biến, uy cấm không được, đàn hạ thiện mệnh; vưu tin bặc thệ, vu hịch, cố đến nỗi bại…… Thái phó nói một chút đoạn này cho ta.”

(thôi tui để nguyên nha, chắc cũng không ai cần hiểu đâu huhu)

Sách sử hắn có thể xem hiểu đại khái, nhưng rốt cuộc vẫn có chỗ không hiểu, còn cần người giải thích nghi hoặc.

Dương thái phó trước kia tuy chướng mắt nguyên chủ, nhưng nguyên chủ là hoàng đế, ông cũng không dám quá thất lễ, hiện tại cảm thấy Ngôn Cảnh Tắc tâm tư thâm trầm, càng không dám đắc tội.

Ông cẩn thận giảng giải, sau đó liền phát hiện vị bệ hạ này không chỉ học một điểm liền thấu, còn gặp qua là không quên được.

Thế gian này có người thông minh, xác thật xem qua là nhớ, nhưng một lần có thể nhớ hết thảy cũng không nhiều lắm, vị bệ hạ này lại bất đồng, văn chương mấy ngàn chữ gian nan, hắn xem qua một lần là có thể ghi nhớ toàn bộ.

Hắn có bản lĩnh này, học thức sao kém được?

Dương thái phó nguyên bản có chút kiêu ngạo, lúc này lại sớm đã không còn ngạo khí.

Bị khiếp sợ, không chỉ có Dương thái phó, còn có quân sư Sở Đình Tu, cùng với cử nhân Sở Đình Tu tìm tới kia.

Quân sư kia đi theo Sở Đình Tu vào nam ra bắc, Tứ Thư Ngũ Kinh có lẽ thuộc không được đầy đủ, tạp thư lại nhìn vô số, còn hiểu biết sinh hoạt bá tánh, tinh thông đạo lý đối nhân xử thế, cử nhân kia với ông không sai biệt lắm.

Bọn họ trước đó tuy rằng cũng có tôn kính bệ hạ, nhưng đối với bệ hạ, kỳ thật là có chút đồng tình, cảm thấy bệ hạ rất đáng thương, bị Thái Hoàng Thái Hậu nuôi phế.

Nhưng hiện tại xem ra…… Thái Hoàng Thái Hậu đã nhìn lầm!

Ánh mắt bọn họ nhìn Ngôn Cảnh Tắc đều thay đổi, quân sư kia thậm chí có điểm lo lắng cho tướng quân nhà mình —— tướng quân nhà hắn, biết bộ mặt chân thật của bệ hạ không?

Đang nghĩ như vậy, bọn họ nhìn thấy Sở Đình Tu tới.

Sở Đình Tu phát sốt là bởi vì tối hôm qua bị thương không xử lý cho tốt, lại chỉ mặc áo ngoài cưỡi ngựa thổi gió lạnh, về nhà còn giặt sạch tắm nước lạnh. Còn té xỉu bởi vì phát sốt cùng với nỗi lòng phập phồng quá lớn.

Hiện giờ uống thuốc, ngủ một giấc, y liền không có việc gì, còn bắt đầu nhớ thương bệ hạ nhà y.

Đổi lại dĩ vãng, y mặc dù có nhớ thương cũng không dám làm gì, nhưng nay đã khác xưa, hiện giờ bọn họ đã tâm sự với nhau.

Bệ hạ đối với y có lẽ chỉ là nhất thời hứng thú, chờ thêm mấy năm, liền tự nhiên mà sẽ lập hậu phong phi…… Y không thể lãng phí thời gian.

Sở Đình Tu trực tiếp tới nơi Ngôn Cảnh Tắc nghe giảng bài.

Sở Đình Tu dĩ vãng phải xử lý sự tình rất nhiều, không thể nào lại đây, hôm nay tới, thấy Dương thái phó giảng bài cực kỳ nghiêm túc, rất là cao hứng, thấy Ngôn Cảnh Tắc nghe giảng bài cực kỳ nghiêm túc, lại dời mắt không ra được.

Bộ dáng bệ hạ nhà y nghe giảng bài thật sự quá đẹp, so với hôm qua và trước đó, không biết còn đẹp hơn bao nhiêu lần.

“Ái khanh, thân thể ngươi như thế nào rồi?” Ngôn Cảnh Tắc thấy được Sở Đình Tu.

“Đã không ngại.” Sở Đình Tu nghe Ngôn Cảnh Tắc hỏi thân thể của mình, có chút không được tự nhiên: “Bệ hạ, thần còn có việc, xin cáo lui trước.”

“Ái khanh cùng ta cùng nghe giảng bài được không?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi. Sở Đình Tu muốn đi vội hẳn là chính sự, vậy không nóng nảy.

Sở Đình Tu hiện tại cần nghỉ ngơi.

Sở tướng quân rất bận, hẳn là sẽ không tới nghe khóa đâu nhỉ? Mọi người đang nghĩ như vậy, liền nghe được Sở Đình Tu nói: “Được.”

Ngôn Cảnh Tắc lập tức cho người đi dọn ghế, còn cho người chuẩn bị một cái đệm đặt trên mặt, lại cho người lấy tới nước trà điểm tâm.

Đám người Dương thái phó: Bệ hạ đối với Sở tướng quân thật là quan tâm săn sóc! Nguyên lai bệ hạ chiêu hiền đãi sĩ như vậy, trách không được Sở tướng quân trung thành và tận tâm với hắn!

Ghế kia đặt bên cạnh Ngôn Cảnh Tắc, đổi lại dĩ vãng, Sở Đình Tu tất nhiên muốn thoái thác một phen, nhưng hôm nay không có.

Y tự nhiên mà ngồi xuống, nhìn thấy nghiên mực trước mặt Ngôn Cảnh Tắc đã không có mực, liền cho vào một chút nước, mài lên.

Đám người Dương thái phó: Sở tướng quân thế nhưng tự mình mài mực cho bệ hạ…… Bệ hạ hảo thủ đoạn, thế nhưng có thể làm Sở tướng quân đãi hắn như vậy!

Không bao lâu, khóa liền học xong.

Ngôn Cảnh Tắc đứng dậy, cười khanh khách mà nhìn về phía Dương thái phó: “Dương thái phó, cái gì có thể nói, cái gì không thể nói, ngươi hẳn là rõ ràng.”

Dương thái phó này tuy rằng chướng mắt nguyên chủ, nhưng cũng không phải thuộc Bình Vương đảng, cho nên hôm nay, Ngôn Cảnh Tắc mới có thể làm như vậy.

Dương thái phó thân hình cứng đờ, đáp ứng.

Ngôn Cảnh Tắc lúc này mới mang theo Sở Đình Tu rời đi.

Ngôn Cảnh Tắc hôm nay cùng dĩ vãng khác nhau rất lớn, nhưng Sở Đình Tu cũng không cảm thấy có gì không đúng, ngược lại có loại cảm giác bệ hạ nhà y vốn là nên như thế này.

Thời gian đã không còn sớm, Ngôn Cảnh Tắc liền mang theo Sở Đình Tu đi dùng bữa.

Mặc dù muốn xử lý chính sự, cũng không thể đói bụng mà xử lý.

Trước đó hai người chẳng sợ ngồi cùng bàn mà ăn, cũng là cái bàn thật lớn, mặt đối mặt ngồi, nhưng lúc này Ngôn Cảnh Tắc ngồi xuống bên cạnh Sở Đình Tu, ân cần chia thức ăn.

“Bệ hạ, thần tự mình……” Sở Đình Tu muốn cự tuyệt.

“Ta thích gắp đồ ăn cho ngươi!” Ngôn Cảnh Tắc nói, lại gắp cho Sở Đình Tu một chút.

“Thần…… Ăn không hết.” Sở Đình Tu có chút xấu hổ.

“Ăn không hết ta ăn.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Sở Đình Tu trong lòng run lên.

Bộ dáng hiện giờ củ hai người bọn họ như một đôi phu thê tầm thường vậy.

Nghĩ đến “phu thê”, Sở Đình Tu đột nhiên nhớ tới cái túi tiền kia của muội muội mình.

Y không muốn túi tiền của muội muội y bị bệ hạ nhà y cầm.

“Bệ hạ, hôm qua ta làm rơi một cái túi tiền……”

Ngôn Cảnh Tắc sắc mặt biến đổi: “Ta đã quên hỏi…… túi tiền kia là của ai? Ngươi thế nhưng còn mang theo bên người!” Hắn trước đó trong lòng áy náy, cũng không dám hỏi, nhưng hiện giờ…… Đồ ăn trước mặt hắn, chỉ còn lại vị dấm.

Sở Đình Tu ý thức được Ngôn Cảnh Tắc hiểu lầm: “Đó là muội muội thần bảo thần đưa cho bệ hạ.”

Ngôn Cảnh Tắc: “……”

“Bệ hạ…… Ta định cầm trả cho nàng.”

Ngôn Cảnh Tắc lộ vẻ xấu hổ: “Túi tiền kia đã bị ta cắt lạn, ta tưởng tiểu thư nhà nào cho ngươi…… Là túi tiền này chọc ta tức, ta mới cắt quần áo ngươi, sau đó lại đối đãi ngươi như vậy."

Sở Đình Tu: “……” Y có phải nên cảm kích muội muội y một chút không?

Hết chương .

-----

Sở Đình Tu u mê Ngôn Cảnh Tắc cưng quá, mà kiếp nào cũng u mê, thế giới này còn u mê hơn :))

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio