Chương
Tác giả: Quyết Tuyệt
Edit: Kaorurits
Ngôn Cảnh Tắc không nghĩ tới túi tiền làm mình uống một vò giấm chua, nguyên lai là muội muội Sở Đình Tu cho mình, không khỏi chột dạ.
Nhưng thực mau, hắn liền đúng lý hợp tình nói: “Đình Tu, ngươi nếu tâm duyệt ta, làm sao có thể đáp ứng muội muội ngươi đưa túi tiền cho ta? Ngươi cũng không biết khi đó ta có bao nhiêu thương tâm đâu!”
Sở Đình Tu áy náy một trận: “Thần, thần……”
“Ngươi phải đáp ứng ta một chuyện, coi như bồi thường.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
“Bệ hạ muốn thần đáp ứng cái gì?” Sở Đình Tu hỏi. Ngôn Cảnh Tắc kỳ thật không làm ra biểu tình thương tâm gì, nhưng nghĩ đến mình có khả năng làm Ngôn Cảnh Tắc khó chịu, y liền hận không thể cái gì cũng đáp ứng Ngôn Cảnh Tắc.
“Về sau lúc không có ai, ngươi kêu ta là Cảnh Tắc, cũng đừng tự xưng thần, chúng ta nói chuyện với nhau tự tại một chút.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
Kỳ thật hắn xuyên tới nơi này, đối với xưng hô cũng không nghiêm cẩn, mặc dù là Sở Đình Tu có khi không nhớ tới, cũng sẽ ở trước mặt hắn tự xưng “ta”.
Nhưng chỉ cần y nghĩ tới, lại sẽ xưng “thần”.
Còn chuyện hô thẳng tên hắn, càng không dám.
Sở Đình Tu sửng sốt.
Ngôn Cảnh Tắc làm ra bộ dáng khó chịu: “Ngươi chỉ có việc nhỏ này cũng không đáp ứng ta, ta sẽ thương tâm lắm… Ngươi kêu một tiếng ‘ Cảnh Tắc ’ cho ta nghe đi.”
Sở Đình Tu nhìn Ngôn Cảnh Tắc trong chốc lát, há mồm nói: “Cảnh Tắc.”
Hô thẳng tên đế vương, khi cùng đế vương nùng tình mật ý là tình thú của hai người, nhưng một ngày nào đó đế vương thu hồi sủng ái, liền trở thành tội danh.
Bất quá khi y thừa nhận tâm ý của mình với Ngôn Cảnh Tắc, quyết định cùng Ngôn Cảnh Tắc ở bên nhau cũng là lúc chuẩn bị cho ngày nào đó hai bàn tay trắng.
Ngày ấy uống xong mê dược, y cho rằng mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ, tương đương đã chết một lần, hiện giờ cuộc sống này đều là kiếm tới, không bằng phải sống cho tốt.
Như vậy ngày nào đó Ngôn Cảnh Tắc nhàm chán, y cũng không cảm thấy có hại gì.
“Đình Tu.” Ngôn Cảnh Tắc đi lên, liền hôn Sở Đình Tu một ngụm, lúc tiếp tục gắp đồ ăn, đều trực tiếp đưa đến miệng đút Sở Đình Tu luôn.
Sở Đình Tu nhất nhất ăn hết.
Ngôn Cảnh Tắc với Sở Đình Tu yêu thích gì có hiểu biết, biết y ăn uống cũng không bắt bẻ, nhưng thích ăn thịt nhất, nhưng giờ thân thể y còn chưa khỏe, hắn không dám để y ăn quá nhiều, còn cho Sở Đình Tu ăn không ít canh nước và rau dưa.
Sở Đình Tu cũng không thích ăn món này, nhưng đây là bệ hạ đút cho y, trong lúc nhất thời y nào có rảnh nghĩ gì khác, chỉ biết ăn.
Chờ Ngôn Cảnh Tắc không đút nữa, y mới phát hiện mình bị rót một bụng nước canh, cũng chưa ăn món gì đứng đắn.
Lúc này, Ngôn Cảnh Tắc lại hôn y một ngụm: “Ngươi thương thế còn chưa tốt, không thể ăn dầu mỡ.” canh hôm nay, đều là hắn cho người làm riêng không dầu mỡ.
Ăn cơm xong, hai người mới bắt đầu xử lý chính sự.
Thừa tướng đã dẫn người đem tấu chương xem qua, cũng phê duyệt ý kiến, việc Ngôn Cảnh Tắc và Sở Đình Tu phải làm, chính là xem lại một lần nữa, nếu có chỗ không đồng ý, lại đưa ra.
Nguyên chủ kỳ thật thường có ý bất đồng, nhưng trên mặt lại không biểu lộ ra, rồi Ngôn Cảnh Tắc nơi này…… Đôi mắt Ngôn Cảnh Tắc nhìn tình hình trong triều rắc rối phức tạp cũng không hiểu biết, cũng chưa nói gì, chỉ tinh tế mà xem những tấu chương đó.
Nhìn trong chốc lát, lại nghe Sở Đình Tu nói chút quan hệ giữa các đại thần, Ngôn Cảnh Tắc nói: “Đình Tu, ngươi nên nghỉ ngơi.”
Sở Đình Tu ban ngày hôm nay còn ngất xỉu.
“Ta không có việc gì……” Sở Đình Tu nói.
“Đi ngủ đi.” Ngôn Cảnh Tắc nói: “Đêm nay ngươi đừng ra khỏi cung, ngủ ở chỗ ta.”
Hắn hôm nay không muốn tách khỏi Sở Đình Tu.
Sở Đình Tu nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc, gật gật đầu.
Thân tín Ngôn Cảnh Tắc đem tẩm điện hắn bảo hộ kín không kẽ hở, khi hai người đến, thống lĩnh thị vệ còn tự mình đứng ở cửa.
Nhìn thấy hai người cùng lại đây, hắn vội vàng hành lễ, trong lòng vô cùng khiếp sợ.
Chuyện trong hai ngày nay, hắn toàn xem ở trong mắt, hơn nữa Vương tổng quản nói một câu “Đem Sở tướng quân coi như Hoàng Hậu”…… Bệ hạ thế nhưng bắt lấy Sở tướng quân?
Bệ hạ quả nhiên là bệ hạ.
Ngôn Cảnh Tắc nhìn thấy thống lĩnh thị vệ, nghĩ đến hai ngày nay vẫn luôn phiền toái bọn họ, bảo hắn mai đi qua chỗ Vương Trung lĩnh thưởng, lúc này mới cùng Sở Đình Tu vào trong.
Đồng thời hắn cũng cân nhắc, hẳn là nên bồi dưỡng một ít nhân thủ.
Nguyên chủ kỳ thật không thiếu tiền, Sở Đình Tu từ Thái Hoàng Thái Hậu trong cung kê biên tài sản ra tiền, toàn cho nguyên chủ, nhưng nguyên chủ trước kia ở dưới mắt Thái Hoàng Thái Hậu sống thật sự quá kém, từng đói bụng qua, Ngự Thiện Phòng phải đưa bạc mới cho ăn, lại lấy không ra bạc mỗi ngày, coi tiền tài xem như cực khẩn, tất nhiên không có biện pháp bồi dưỡng nhân thủ.
Hiện tại…… Hắn là hoàng đế, thân phận thiên nhiên này đã có ưu thế, lại có tiền…… Hắn cũng không tin hắn bồi dưỡng không ra nhân thủ.
Vào phòng, Ngôn Cảnh Tắc liền nói: “Ngươi đi qua giường nằm sấp xuống, ta lại bôi thuốc cho ngươi."
Đã bôi thuốc một lần, Sở Đình Tu cũng không câu thúc như lần trước, y cởi quần áo, tới nằm trên giường.
Trước đó lúc bôi thuốc, Ngôn Cảnh Tắc sợ Sở Đình Tu không vui, không dám làm gì nhiều, nhưng hiện giờ ở chung nửa ngày, hắn hiểu biết Sở Đình Tu hơn, không thiếu được chiếm của Sở Đình Tu không ít tiện nghi, tới cuối cùng hai người đều mặt đỏ tai hồng, trong lòng bốc hỏa.
Còn như vậy đi xuống, chắc chịu không nổi.
Ngôn Cảnh Tắc dùng chăn đem Sở Đình Tu toàn bộ bao lại, gắt gao ôm vào trong ngực: “Ngủ!”
Nói xong, hắn liền nhắm mắt lại, bắt đầu bình phục nỗi lòng.
Sở Đình Tu: “……” Ngôn Cảnh Tắc bảo y ở lại, y cho rằng Ngôn Cảnh Tắc tất nhiên là muốn làm cái gì đó, kết quả…… Ngôn Cảnh Tắc cái gì cũng chưa làm?
Y có chút mất mát, lại không khỏi cao hứng —— bộ dáng này, như là y được quý trọng.
Hai ngày này, hai người tâm tình đều thay đổi rất nhanh, đã sớm mệt mỏi, nhanh chóng liền ôm nhau mà ngủ.
Nửa đêm, Sở Đình Tu bị chăn quấn chặt nóng tỉnh, lặng lẽ từ trong chăn mình ra, cùng Ngôn Cảnh Tắc nằm trong một ổ chăn, lại ngủ tiếp.
Bọn họ hai người trôi qua đến nùng tình mật ý, ngoài cung, Sở Đình Lan vẫn luôn chờ Sở Đình Tu, lại một đêm không ngủ, Bình Vương cũng đồng dạng một đêm không ngủ.
Bọn họ đều đang đợi Sở Đình Tu ra khỏi cung, kết quả Sở Đình Tu lại cả đêm không ra khỏi cung!
Cũng may ngày hôm sau không có triều hội, Bình Vương có thể ngủ một giấc cho tốt.
Sở Đình Tu thân thể cực tốt, một giấc ngủ dậy, thân thể cũng đã hoàn toàn khỏe lại.
Ngôn Cảnh Tắc cho Hồ thái y xem cho y, xác định y không còn đáng ngại, liền thả y ra khỏi cung.
Hiện giờ triều đình không xong, Thái Hoàng Thái Hậu mẫu tộc Chu thị còn có không ít dư nghiệt ở, Bình Vương càng đối với ngôi vị hoàng đế như hổ rình mồi, thậm chí còn có người tiền triều trung thành và tận tâm nhớ thương muốn phục hưng tiền triều…… Hắn không có khả năng để Sở Đình Tu vì hắn chống lấy triều đình này, cả ngày ở trong cung.
Nhất định phải đem đủ thứ phiền toái này nhất nhất giải quyết hết.
Mà muốn giải quyết mấy vấn đề này, tự thân cường đại là việc cần thiết.
Ngôn Cảnh Tắc lại đi nghe giảng bài, hôm nay giảng bài cho hắn, trừ Dương thái phó ra còn có một thái phó khác.
Thái phó này họ Trương, đã hơn tuổi, sớm đã không còn tâm tư tranh quyền đoạt thế, ông lại dạy dỗ qua tiên đế, đối với nguyên chủ rất giống tiên đế rất thương tiếc, đối với nguyên chủ vô cùng tốt.
Nhưng Ngôn Cảnh Tắc ở trước mặt ông ngược lại không dám bại lộ bản tính.
Thái phó này làm người không tồi, xác xác thật thật đế vương đảng, nhưng hai nhi tử của ông lại đều cùng Bình Vương qua lại thân mật.
Ngôn Cảnh Tắc ở trước mặt ông biểu hiện giống nguyên chủ như đúc.
Quân sư của Sở Đình Tu kia họ Lý, cử nhân kia họ Triệu, hai người này cùng nhau bồi nguyên chủ đi học, thời gian dài, giao tình càng ngày càng tốt.
Hôm qua ssu khi rời cung, bọn họ tìm một nơi để nói chuyện, ssu khi nói xong, đều cảm thấy kim thượng sợ là lòng có chí lớn, trước đó hết thảy khẳng định là giả vờ.
Mà tướng quân bọn họ tất nhiên là đã sớm nhìn ra bản lĩnh của kim thượng, mới có thể đối với kim thượng trung thành và tận tâm như thế.
Bọn họ kích động mà một đêm không ngủ —— có một chủ tử như vậy, bọn họ về sau tất nhiên tiền đồ rộng lớn
Kết quả hôm nay ở trước mặt Trương thái phó, bệ hạ thế nhưng biểu hiện đến trước sau như một.
Hai người đều có chút khó hiểu, lại không dám biểu hiện ra ngoài.
Ngôn Cảnh Tắc nghe xong nửa canh giờ khóa, liền chủ động đưa ra đề nghị cho Trương thái phó nghỉ ngơi, mình đi theo Triệu cử nhân và Lý quân sư đọc sách.
Trương thái phó tuổi lớn, tinh lực vô dụng, lại cảm thấy lấy học thức của Ngôn Cảnh Tắc, để một cử nhân dạy hắn đã dư dả, liền không cự tuyệt.
Chờ Trương thái phó vừa đi, Ngôn Cảnh Tắc liền không duy trì bộ dáng nguyên chủ nữa, cả người nhìn tinh thần hơn rất nhiều.
“Hai vị có gì muốn hỏi?” Ngôn Cảnh Tắc cười tủm tỉm mà nhìn hai người trước mặt này.
“Bệ hạ, ngài ở trước mặt Trương thái phó, vì sao có bộ dáng như vậy?” Lý quân sư lá gan rất lớn, thật đúng là hỏi luôn.
"Hai nhi tử của Trương thái phó đi lại thân cận với Bình Vương." Ngôn Cảnh Tắc nói.
“Bình Vương?” Lý quân sư sửng sốt.
Bình Vương không hiện sơn không lộ thủy, trong số triều thần đánh giá cũng tốt, rất nhiều người đều đi lại gần gũi với gã, chẳng lẽ không được?
“Vị Bình Vương kia vẫn luôn nhớ thương ngôi vị hoàng đế của ta.” Ngôn Cảnh Tắc nói. Khi Thái Hoàng Thái Hậu còn cầm quyền, Bình Vương cũng đã đại biểu hoàng thất thu nạp rất nhiều người, chờ Thái Hoàng Thái Hậu rơi đài, gã càng nhân cơ hội lớn mạnh hơn rất nhiều, dã tâm bừng bừng, muốn ngôi vị hoàng đế.
Lý quân sư cùng Triệu cử nhân vào kinh đều bất quá đã hơn một năm, đối với chuyện này nọ cũng không hiểu biết, nghe được Ngôn Cảnh Tắc nói không khỏi kinh ngạc.
“Đại thần trong triều có rất nhiều người đã đầu phục Bình Vương, ta cần thiết phải cẩn thận.” Ngôn Cảnh Tắc nhìn hai người, cười khẽ: “Các ngươi…… Bình Vương cũng đi tìm các ngươi, không phải sao?” lấy hiểu biết của hắn về Bình Vương, Bình Vương tất nhiên là đi tìm hai người này.
Lý quân sư cùng Triệu cử nhân đều cả kinh: “Chúng ta đối bệ hạ trung thành và tận tâm……” Bình Vương có đi tìm bọn họ.
Lúc trước Bình Vương tìm bọn họ, hỏi chuyện bệ hạ, bọn họ chỉ cho là Bình Vương quan tâm huynh trưởng, cũng không cảnh giác, cũng may Sở tướng quân luôn công đạo qua không cho phép bọn họ ra bên ngoài nói về chuyện bệ hạ, bọn họ cái gì cũng chưa nói.
Vài lần sau đó, Bình Vương không tới tìm bọn họ nữa, nhưng bắt đầu có người ở bên cạnh bọn họ nói Bình Vương tốt thế này thế kia.
Lúc ấy bọn họ có chút đau lòng nhìn bệ hạ nơm nớp lo sợ, không ứng thừa, còn giúp bệ hạ nói vài lời, những người đó cũng liền không lắm miệng nữa.
Bệ hạ hiện tại đối với bọn họ thẳng thắn thành khẩn như vậy, chẳng lẽ hết thảy mọi việc bệ hạ đều đã rõ ràng?
“Ta biết.” Ngôn Cảnh Tắc nói: “Nếu không phải như vậy, các ngươi cũng không thể êm đẹp ngồi ở đây.”
Lý quân sư cùng Triệu cử nhân lại có loại cảm giác sống sót sau tai nạn, nếu bọn họ đầu phục Bình Vương, hiện tại sẽ là kết cục gì?
“Được, các ngươi nói cho ta một chút sự tình bên ngoài đi.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
Lý quân sư cùng Triệu cử nhân vội vàng nói lại.
Nguyên chủ thường chỉ nghe bọn họ giảng, cũng không dò hỏi, hắn thì không giống vậy, thường hay đặt vấn đề, còn nhất châm kiến huyết.
(hỏi đúng trọng điểm không lệch đi đâu được)
Không chỉ có như thế, hắn còn lấy ra bảng chữ mẫu tới xem, lúc nghe chuyện không quan trọng, liền viết viết vẽ vẽ trên tờ giấy trắng.
Chữ nguyên chủ vô cùng xấu, hắn chắn chắn phải luyện ra một bút chữ đẹp.
Lý quân sư và Triệu cử nhân nói hơn một canh giờ, Ngôn Cảnh Tắc liền cũng nghe hơn một canh giờ, mắt thấy thời gian không sai biệt lắm, Ngôn Cảnh Tắc đứng lên: “Hôm nay đến đây thôi…… Giấy ta dùng qua, các ngươi giúp ta đốt đi.”
“Vâng, bệ hạ.” hai người cùng nhau nói.
Chờ Ngôn Cảnh Tắc đi rồi, bọn họ liền nhìn về phía những tờ giấy Ngôn Cảnh Tắc lưu lại.
Trên những tờ giấy đó viết viết vẽ vẽ có không ít chữ, có vài chữ xấu như trẻ nhỏ viết, nhưng cũng có vài chữ đại khí hào hùng, giống chữ trên bảng chữ mẫu như đúc.
Này đó, đều là bệ hạ viết.
Hai người hai mặt nhìn nhau, càng thêm cảm thấy bệ hạ sâu không lường được.
Ngôn Cảnh Tắc sâu không lường được sau khi rời khỏi đó, gọi người bên cạnh tới: "Các ngươi đem người bị giam giữ trong lãnh cung, toàn bộ giết."
Cung nhân từng khi dễ nguyên chủ đều bị nguyên chủ nhốt ở lãnh cung, nguyên chủ thường đi đánh chửi bọn họ, nhưng lại không giết bọn họ.
Ngôn Cảnh Tắc lý giải hành vi của nguyên chủ, lại không tán đồng.
Những người này lưu trữ lại không chừng lúc nào đó lại thành tai họa.
Thậm chí ngay cả Thái Hoàng Thái Hậu……
Ngôn Cảnh Tắc lại nói: “Thái Hoàng Thái Hậu bên kia, cho bà ta uống thuốc…… số tuổi thọ bà cũng không sai biệt lắm.”
Bình Vương tạm thời không động đến, nhưng Thái Hoàng Thái Hậu vẫn giết chết trước cho thỏa đáng.
Người bên cạnh Ngôn Cảnh Tắc lập tức liền lĩnh mệnh đi làm.
Ngôn Cảnh Tắc ít ỏi vài câu, liền định xong sinh tử của những người này, làm xong này hết thảy, hắn lại cười: “Sở thích của Sở tướng quân hỏi thăm được chưa? Các ngươi ấn theo sở thích của Sở tướng quân làm thức ăn đi."
Ngày hôm qua Sở Đình Tu rõ ràng không ăn tận hứng, hôm nay vẫn muốn y ăn ngon hơn một chút.
Đáng tiếc Sở Đình Tu bị thương, tốt nhất là dưỡng thêm mấy ngày…… Thật sự tra tấn người ta.
Hết chương .