Chương
Tác giả: Quyết Tuyệt
Edit: Kaorurits
Ngôn Cảnh Tắc phong vương cho Sở Đình Tu, nhưng tịch thu quân quyền của y.
Tướng quân nhà hắn giỏi về luyện binh đánh giặc, quân đội tất nhiên là giao cho tướng quân nhà hắn quản tương đối tốt, còn hắn thì quản những quan văn đó, tốt nhất còn có thể nghĩ cách kiếm ít tiền.
Đại Tề này kỳ thật tồn tại rất nhiều vấn đề, tỷ như quân đội lương thảo, vẫn luôn không đủ số lượng cung cấp...... Hắn không muốn tướng quân nhà hắn mệt với chuyện của thủ hạ.
Chuyện tiếp theo Bình Vương phản loạn phải xử lý rất nhiều ngày, rốt cuộc tội danh của Bình Vương đã định ra.
Làm hoàng đế yêu cầu chú ý thanh danh, thủ túc tương tàn linh tinh không dễ nghe, mẫu tộc Bình Vương còn liên tiếp cầu tình, đưa ra không ít ích lợi...... Ngôn Cảnh Tắc cân nhắc qua, vẫn chưa giết Bình Vương, chỉ là đem Bình Vương giam cầm.
Thái Hoàng Thái Hậu không còn, Bình Vương cũng đổ, quan viên trên triều đình thiếu chừng một phần ba, nhưng toàn bộ triều đình vận chuyển tốt đẹp, cũng không có vấn đề gì.
Ngôn Cảnh Tắc gần đây làm việc sấm rền gió cuốn, những quan viên đó cũng không dám ngồi không ăn bám, một đám liều mạng biểu hiện, không phải làm được rất tốt đó sao?
Nhưng Ngôn Cảnh Tắc vẫn hạ ý chỉ, chuẩn bị mở ân khoa, mượn sức người đọc sách, lại bồi dưỡng một ít quan viên trẻ tuổi.
Lúc này, cách Bình Vương phản loạn đã hơn một tháng.
Hơn một tháng này, Ngôn Cảnh Tắc sống đến cực kỳ hạnh phúc.
Tướng quân nhà hắn, thế nhưng mỗi buổi tối đều ngủ lại hoàng cung!
Tuy ban ngày Sở Đình Tu sẽ đi ra ngoài xử lý sự vụ của Trấn Bắc quân, nhưng vừa đến buổi tối liền sẽ hồi cung, còn mỗi đêm đều rất nhiệt tình...... Thật nhìn không ra, tướng quân nhà hắn là người ngoài lạnh trong nóng như vậy.
Ngôn Cảnh Tắc đều bắt đầu lo lắng sợ mình ăn không tiêu......
Hôm nay không phải lâm triều nhưng Ngôn Cảnh Tắc sáng sớm đã dậy, còn kéo theo Sở Đình Tu dậy: "Đình Tu, ta quyết định từ hôm nay trở đi, bắt đầu tập võ...... Ngươi cùng ta tập đi!"
Sở Đình Tu khẳng định là rèn luyện từ nhỏ, tinh lực mới có thể tốt như vậy, hắn cũng muốn rèn luyện nhiều hơn!
Bằng không...... Buổi tối trên giường xưng vương, ban ngày đi đường đỡ tường, đúng là có hơi mất mặt.
Sở Đình Tu ngẩn người mới nói: "Bệ hạ, tập võ rất vất vả......"
"Ta không sợ." Ngôn Cảnh Tắc mặt đầy kiên định.
Hắn cần phải tập võ!
Kỳ thật Ngôn Cảnh Tắc có chút bội phục những hoàng đế trước kia.
Hắn cả một người cũng muốn trị không nổi, những hoàng đế đó làm sao thu phục được hậu cung giai lệ?
Nếu Ngôn Cảnh Tắc có yêu cầu, Sở Đình Tu tất nhiên sẽ không ngăn, bất quá gia gia y là chân đất sinh ra, nhà y kỳ thật không có võ học gia truyền linh tinh, đều là chính mình tự luyện...... Y liền gọi thống lĩnh thị vệ của Ngôn Cảnh Tắc tới.
Vị thống lĩnh thị vệ này chính là võ tướng thế gia sinh ra, bé trai trong nhà mỗi người đều phải tập võ, so với y, rõ ràng biết phải dạy dỗ tay mới như thế nào.
"Bệ hạ, ngài có thể chạy bộ trước." thống lĩnh thị vệ quyết định trước tiên xem thể lực bệ hạ đã.
Ngôn Cảnh Tắc nghiêm túc gật đầu, chạy đi.
Nguyên chủ hiếm khi rèn luyện, Ngôn Cảnh Tắc chạy trong chốc lát đã mệt đến thở hồng hộc, mà Sở Đình Tu cùng hắn ở trên Diễn Võ Trường trong cung chạy bộ, đã không biết vượt qua hắn bao nhiêu vòng.
Có điểm thật mất mặt......
Ngôn Cảnh Tắc cắn chặt răng, tiếp tục chạy, nhưng rốt cuộc vẫn chống đỡ không được: "Đình Tu!"
"Bệ hạ?" Sở Đình Tu đi đến cạnh Ngôn Cảnh Tắc, mặt không đỏ khí không suyễn.
Tuy rằng gần đây y cả ngày quấn lấy Ngôn Cảnh Tắc hồ nháo, rèn luyện thời gian ít hơn dĩ vãng, nhưng y vẫn sẽ thường thường luyện một chút, hơn nữa còn nắm chắc...... Chạy bộ với y mà nói, chỉ là việc nhẹ nhàng mà thôi.
"Đình Tu, ta chạy hông nổi." Ngôn Cảnh Tắc dựa vào trên người Sở Đình Tu: "Ngươi hôn ta một cái, ta mới có thể tiếp tục được."
Sở Đình Tu liếc nhìn thống lĩnh thị vệ một cái, trực tiếp thơm lên.
Thống lĩnh thị vệ: "......" Trách không được bệ hạ cho những người khác rời đi hết, hóa ra là có chủ ý này!
Vương Trung: "......" bệ hạ nhà ông nếu dùng mấy chiêu này trên người nữ nhân, chỉ sợ tiểu hoàng tử chắc có mấy đứa rồi quá?
Ngôn Cảnh Tắc cùng Sở Đình Tu thân thiết trong chốc lát, mới tiếp tục chạy.
Chờ chạy xong rồi, lại dỗ Sở Đình Tu ấn ấn tay chân cho hắn.
Đương nhiên là có qua có lại mới là chính đạo, cho nên hắn cũng sẽ giúp Sở Đình Tu ấn!
Còn ấn ấn lại phát triển thành cái khác thì... Ngôn Cảnh Tắc không thể không thừa nhận, hắn vừa mới vận động xong, lòng có dư mà lực không đủ.
Nhưng nếu Sở Đình Tu chủ động thì không có vấn đề.
Ngôn Cảnh Tắc tuy rằng vẫn luôn thừa dịp rèn luyện đùa giỡn tướng quân nhà mình, nhưng hắn khi rèn luyện thật sự rất nghiêm túc, hơn nữa kiên trì không ngừng.
Mấy ngày ban đầu, cánh tay hắn đau nhức không nâng nổi, nhưng chờ thêm mười ngày, hắn không chỉ đen đi một chút, sức lực còn trở nên lớn hơn.
Ngôn Cảnh Tắc tập võ sức mạnh càng đủ, mỗi ngày không có việc gì là liền lôi kéo tướng quân nhà mình đi tập võ.
Đương nhiên, hắn làm như vậy cũng là vì phát hiện thời điểm Sở Đình Tu luyện võ, tâm tình chung quy đặc biệt tốt!
Sở Đình Tu ở bắc địa lớn lên, nhất định thích ở bắc địa cưỡi ngựa chạy như điên cuộc sống tự do tự tại, đáng tiếc hiện tại bị nhốt ở kinh thành......
Ngôn Cảnh Tắc kỳ thật rất áy náy, nhưng hắn luyến tiếc đem người thả ra.
Chuyện duy nhất hắn có thể làm chính là mang Sở Đình Tu đi vùng ngoại ô kinh thành để giải sầu.
Ngôn Cảnh Tắc vừa tính toán tìm thời gian mang tướng quân nhà mình đi thôn trang ngoài thành chơi, hắn trước đó dùng thôn trang này để an trí Trấn Bắc quân, nhưng đại thần trong triều lại nhắc tới việc lập hậu.
Lúc Thái Hoàng Thái Hậu qua đời, Ngôn Cảnh Tắc đã từng nói qua, phải vì Thái Hoàng Thái Hậu giữ đạo hiếu ba năm.
Lúc ấy kỳ thật liền có không ít đại thần phản đối, cảm thấy không cần thiết giữ đạo hiếu ba năm, nhưng bởi vì khi đó Bình Vương đã có động tác, trong triều lời đồn đãi nổi lên bốn phía, nói Ngôn Cảnh Tắc độc sát Thái Hoàng Thái Hậu......
Các đại thần đều cảm thấy Ngôn Cảnh Tắc nói như vậy là vì tự chứng minh trong sạch, biểu hiện hiếu đạo, liền không mãnh liệt phản đối nữa.
Nhưng hiện tại, lời đồn đãi này sớm đã bình ổn, vốn dĩ chỉ là hoàng đế bù nhìn, bệ hạ cũng đã hiển lộ ra mũi nhọn......
Các vị đại thần suy đoán thánh ý, cảm thấy bệ hạ tất nhiên là muốn lập hậu, liền có người ở trên triều đình tỏ vẻ, bệ hạ thân là đế vương, không cần thủ đủ ba năm, còn có người chủ động cung cấp các loại chủ ý, tỷ như tỏ vẻ, bệ hạ có thể cho Bình Vương giữ đạo hiếu thay.
Ngôn Cảnh Tắc: "......" Hắn thật vất vả tìm cái lý do không lập hậu, các ngươi làm vậy mà được hả?
"Trẫm ý đã quyết, phải vì Thái Hoàng Thái Hậu giữ đạo hiếu ba năm!" Ngôn Cảnh Tắc nói.
Theo sát, Sở Đình Tu mấy ngày nay ở trên triều đình không nói chuyện bao giờ, cũng mở miệng: "Bệ hạ đã quyết định, không chấp nhận được các ngươi nghi ngờ!"
Gần đây mỗi ngày cùng bệ hạ ăn cơm ngủ rèn luyện, sinh hoạt thật sự quá mức tốt đẹp...... Sở Đình Tu một chút đều không muốn bị chuyện lập hậu ảnh hưởng đến tâm tình.
Trừng mắt quan viên kia, sắc mặt của y thực sự khó coi.
Thái Hoàng Thái Hậu và Bình Vương đều là ngã xuống dưới tay Sở Đình Tu, quan viên kia bị Sở Đình Tu trừng, thật đúng là sợ, rồi lại nhịn không được chửi thầm —— Sở Đình Tu ỷ vào bình định có công như vậy, không đem bệ hạ để vào mắt, sớm hay muộn cũng bị bệ hạ ghét bỏ!
Trong triều lấy Thừa tướng cầm đầu, các quan viên khác nhìn thấy một màn này cũng có chút lo lắng, càng cảm thấy Sở Đình Tu kiêu ngạo không được lâu lắm.
Y bừa bãi như vậy, sớm hay muộn cũng bị bệ hạ trừ bỏ!
Còn những võ quan không được Sở Đình Tu mang theo đến, cũng cảm thấy Sở Đình Tu muốn chết, cũng bởi vậy có chút đắc ý —— chờ Sở Đình Tu không còn nữa, bọn họ nói không chừng có thể thăng cấp.
Cũng cũng chỉ có tướng sĩ Trấn Bắc quân vừa tới kinh thành, đối với loanh quanh lòng vòng này nọ không rõ ràng cho lắm, còn có điểm ngốc.
Bọn họ một phương diện cảm thấy những đại thần đó ngay cả hoàng đế có vợ hay không cũng phải quản, hình như quản quá nhiều, một phương diện lại cảm thấy tướng quân bọn họ đối chọi với các đại thần khác như vậy, hình như không tốt lắm.
Tính tình tướng quân bọn họ có phải hơi lớn quá rồi không?
Cũng chỉ có Ngôn Cảnh Tắc đặc biệt cao hứng!
Bộ dáng tướng quân nhà hắn ghen, thật sự quá đáng yêu!
Với lại, hắn thích nhất bộ dáng kiêu ngạo này của tướng quân nhà hắn!
Bọn họ hai nam nhân ở bên nhau, tương lai tất nhiên sẽ gặp phải rất nhiều vấn đề, cũng sẽ có rất nhiều người phản đối, phải có khí thế như tướng quân nhà hắn vậy, mới chịu đựng được!
"Ái khanh nói đúng, trẫm quyết định, không chấp nhận các ngươi nghi ngờ trẫm!" Ngôn Cảnh Tắc nói.
Chúng đại thần: "......" Kệ đi, Hoàng Thượng muốn phủng sát, bọn họ không ngăn cản.
Nhân cơ hội này, Ngôn Cảnh Tắc lại nói chuyện mấy ngày nữa, hắn muốn đi thôn trang ngoại thành ở vài ngày.
Những đại thần đó đều sửng sốt, sôi nổi mở miệng khuyên bảo.
Mấy năm nay, Đại Tề đủ loại chuyện xảy ra, bệ hạ bọn họ ở trong hoàng cung tương đối an toàn, nếu đi thôn trang ngoại thành......
Không nói phản quân, nếu Sở Đình Tu mang theo Trấn Bắc quân của y, đem hoàng đế trói lại, bọn họ phải làm sao bây giờ?
Tóm lại, các đại thần đều không đồng ý, còn có người quỳ xuống đất khuyên nhủ.
Lúc này, Sở Đình Tu lần thứ hai mở miệng: "Bệ hạ muốn ra ngoài cung, không chấp nhận các ngươi phản đối." y tất nhiên là phải đứng bên cạnh bệ hạ nhà y.
Những quan viên đó đều kinh ngạc, Sở tướng quân sẽ không có ý niệm đại nghịch bất đạo gì chứ?
Bọn họ nghĩ như vậy, liền ngẩng đầu đi nhìn Ngôn Cảnh Tắc, kết quả nhìn thấy bệ hạ đang cười tủm tỉm mà nhìn Sở Đình Tu, bộ dáng một chút tức giận cũng không có.
Bệ hạ bọn họ chỉ sợ sớm đã có đối sách, nói không chừng lần này ra ngoài cung, không phải Sở tướng quân đối phó bệ hạ, mà là bệ hạ đối phó Sở tướng quân.
Các đại thần không nói nữa.
Triều hội rốt cuộc kết thúc, Sở Đình Tu muốn đi theo Ngôn Cảnh Tắc rời đi, nhưng trước khi triều hội kết thúc Lý quân sư nhìn y vài lần, tựa hồ có chuyện muốn nói, y liền ở lại.
"Tướng quân!" Lý quân sư hiện tại đã thăng quan phát tài, có thể tham gia triều hội. Lúc này đi đến trước mặt Sở Đình Tu liền nói: "Tướng quân, ta có lời nói với ngươi."
"Ngươi muốn nói gì?" Sở Đình Tu hỏi.
"Những quan văn đó xuất thân khoa cử muốn nhìn chúng ta đứng dậy không nổi, tướng quân ngài về sau phải cẩn thận, tốt nhất không nên đắc tội bọn họ." Lý quân sư nói.
Bệ hạ không muốn lập hậu, muốn ra cung chơi, để bệ hạ đi nói là được, tướng quân nhà hắn không cần thiết vì bệ hạ mà đối chọi với những quan văn đó.
Sở Đình Tu biết Lý quân sư là vì tốt cho mình, nhưng y cười cười nói: "Ta không sợ bọn họ." Y hiện tại đang ở một loại trạng thái không sợ hãi điều gì.
Lý quân sư nghĩ nghĩ, cảm thấy tướng quân xác thật không cần sợ những người đó, nhưng thật ra không khuyên, lại nói: "Đúng rồi tướng quân, còn có một chuyện...... Tiểu thư đã biết sai rồi."
Sở Đình Tu trước đó cho người đem Sở Đình Lan nhốt lại, rồi khiến cho Lý quân sư đi nói chuyện với nàng.
Lý quân sư tài ăn nói không tồi, y tin tưởng Lý quân sư hẳn là có thể làm cho muội muội biết Bình Vương không phải người tốt.
Đáng tiếc muội muội y rất bướng bỉnh, cũng không nghe lời, mới đầu những ngày ấy vẫn luôn đại sảo đại nháo, làm cho Lý quân sư sứt đầu mẻ trán...... Hiện tại nàng biết sai rồi?
"Tiểu thư nói muốn nhìn thấy tướng quân, nhận sai với tướng quân." Lý quân sư nói.
Lúc hắn mới đi gặp Sở Đình Lan, đều bị những lời đại nghịch bất đạo của Sở Đình Lan dọa tới!
Hắn cũng không dám tin tưởng, tướng quân trung quân ái quốc thế nhưng có một muội muội như vậy.
Cũng may trải qua việc hắn kiên trì không ngừng giảng đạo lý, hiện tại vị đại tiểu thư này đã bình tĩnh lại.
"Ta chờ lát sẽ đi gặp nàng." Sở Đình Tu nói.
Lý quân sư muốn nói cũng chỉ nhiêu đó, nói xong liền rời đi, Sở Đình Tu lúc này mới đi tìm Ngôn Cảnh Tắc.
Ngôn Cảnh Tắc đang xử lý chính sự, nhìn thấy Sở Đình Tu lại đây, lập tức cười nói: "Đình Tu, ngươi hôm nay biểu hiện rất khá!"
Sở Đình Tu là Vương gia, lại có quân quyền, nên có loại khí độ không đem người để vào mắt này!
Như vậy về sau khẳng định không ai dám nói xấu y nữa.
Hết chương .