Chương
Tác giả: Quyết Tuyệt
Edit: Kaorurits
Thấy Ngôn Cảnh Tắc cao hứng, Sở Đình Tu cũng cao hứng.
Nếu bệ hạ thích y như vậy, về sau y ở trên triều có thể vẫn luôn đứng về phía bệ hạ.
Mặc kệ Ngôn Cảnh Tắc làm như vậy rốt cuộc là vì cái gì, y luôn muốn làm cho Ngôn Cảnh Tắc cao hứng: “Bệ hạ, ta sẽ luôn đứng bên cạnh ngươi.”
“Được.” Ngôn Cảnh Tắc hôn Sở Đình Tu một ngụm: “Để khen thưởng, chờ thêm mấy ngày nữa ta mang ngươi đi thôn trang ngoại thành chơi.”
“Mang ta đi chơi?” Sở Đình Tu có chút kinh ngạc.
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Không mang ngươi đi chơi, ta đi thôn trang ngoại thành kia làm cái gì? Thôn trang đó rất lớn, đến lúc đó ngươi có thể mang theo ngựa của ngươi, hảo hảo chạy vài vòng.”
Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy Sở Đình Tu nhất định sẽ thích, Sở Đình Tu xác thật cũng rất thích, hoàng cung này chung quy cứ cho y một loại cảm giác áp lực, đi ra thôn trang ngoại thành sung sướng mấy ngày cũng được.
Đi du lịch với bệ hạ, tuyệt đối sẽ là hồi ức vô cùng tốt đẹp.
“Đa tạ bệ hạ.” Sở Đình Tu cũng hôn Ngôn Cảnh Tắc một ngụm.
Còn chưa xuất phát tướng quân nhà mình cũng đã cao hứng như vậy nhiệt tình như vậy, chờ tới thôn trang rồi……
Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên cảm thấy phải qua mấy ngày nữa mới có thể đi, có hơi quá chậm.
Sau khi Sở Đình Tu cùng Ngôn Cảnh Tắc nói trong chốc lát, liền tỏ vẻ mình muốn xuất cung một chuyến.
“Ngươi đi đi, buổi tối nhớ trở về, bằng không ta sẽ cô chẩm nan miên, thương tâm muốn chết.” Ngôn Cảnh Tắc há mồm liền nói.
Sở Đình Tu nhịn không được cười rộ lên: “Ta sẽ.”
Y nguyện ý tin tưởng đây hết thảy là sự thật, bệ hạ thật sự rất yêu y, tâm tâm niệm niệm đều là y.
Sở Đình Tu sau khi ra khỏi cung, liền trở về nhà, đi gặp muội muội.
Lần trước sau khi cùng muội muội tan rã trong không vui, y mới đầu có chút buồn bực, chậm rãi, chỉ còn lại áy náy đối với muội muội.
Muội muội y còn nhỏ, bị Bình Vương lừa gạt cũng bình thường, nhưng thật ra y, trước kia chỉ lo chuyện tình cảm của mình, thế mà không chú ý đến muội muội khác thường.
Kể từ đó, y liền có điểm không dám đi gặp muội muội…… Đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt sau khi xong việc.
Sở Đình Tu ở sân trước của muội muội ngừng trong chốc lát, lúc này mới cho người mở cửa viện đi vào.
Nàng ở trong phòng, nhưng nghe thấy động tĩnh bên ngoài liền đi ra.
Hồi lâu đã không gặp, Sở Đình Tu phát hiện muội muội mình gầy đi rất nhiều, cả người nhìn đặc biệt tiều tụy, nhìn thấy y, càng đỏ hốc mắt: “Đại ca, ta biết sai rồi.”
“Ngươi biết sai rồi thì tốt.” Sở Đình Tu nói: “Bình Vương lúc trước là muốn mượn sức Sở gia, cố ý tiếp cận ngươi, không có ý tốt.”
Sở Đình Lan cúi đầu, mang theo tiếng khóc nức nở. Bình Vương đã đủ thảm, ca ca nàng hiện tại còn muốn bôi đen hắn……
Trong lòng Sở Đình Lan lúc này tràn đầy phẫn hận.
Nàng cũng không phải tự mình nguyện ý nhận sai, chỉ là…… Nếu không nhận sai, Sở Đình Tu dự tính vẫn luôn nhốt nàng lại!
Nàng muốn ra ngoài.
Còn Bình Vương không có ý tốt với nàng… Nàng tin tưởng Bình Vương không phải là người như vậy.
Mặc dù Bình Vương thật sự đối với nàng không có ý tốt, muốn thông qua cưới nàng để tiếp cận đến ca ca nàng…… Vậy ca ca nàng vì sao không thể giúp Bình Vương? Ca ca nàng nếu nguyện ý giúp Bình Vương, hiện tại người trên ngôi vị hoàng đế chính là Bình Vương!
“Ngươi nghỉ ngơi cho khỏe, có muốn cái gì đều có thể tìm quản gia.” Sở Đình Tu lại nói, y gần đây đều ở trong cung, quản không được muội muội mình quá nhiều.
“Ừm……” Sở Đình Lan ngẩng đầu lên, nhìn về phía Sở Đình Tu: “Đại ca, hôn sự của ta……”
Sở Đình Tu nói: “Ta sẽ giúp ngươi tuyển một nơi.” Y cũng hy vọng muội muội mình có thể nhanh chóng xuất giá.
Người ta nói, họa không đến nữ xuất giá, nếu tương lai y xảy ra chuyện gì, chỉ cần muội muội đã gả ra ngoài thì sẽ không có việc gì.
Bệ hạ thật nhân từ, rốt cuộc cũng có chút tình cảm với y, chẳng sợ vì đế nhịn không được y, cũng không đến mức giận chó đánh mèo với muội muội.
“Cảm ơn đại ca…… Đại ca, ngươi bồi ta ăn bữa cơm đi.” Sở Đình Lan nhìn về phía ca ca mình.
Sở Đình Tu đáp ứng.
Giữa trưa bày cơm, hai người cùng nhau ăn, trong lúc đó, Sở Đình Lan cũng hỏi chút chuyện bên ngoài.
Sở Đình Tu nhất nhất trả lời.
Sở Đình Lan đột nhiên hỏi: “Đại ca, ngươi vì sao không muốn để ta gả cho bệ hạ?”
Nghe Sở Đình Lan hỏi như vậy, Sở Đình Tu nhăn mày lại.
Sau khi biết được chuyện của muội muội mình và Bình Vương, Sở Đình Tu liền đoán được, sở dĩ lúc trước muội muội muốn tiến cung sợ là có ý tưởng khác, thậm chí dưới sự cổ động của Bình Vương, gây bất lợi cho bệ hạ.
Bởi vậy, hiện tại nghe muội muội nhắc tới việc này, y không khỏi cảnh giác.
Bất quá này cũng có thể là do muội muội y đơn thuần vì tò mò mới hỏi.
“Bệ hạ cũng không thích ngươi, hơn nữa ngày nào đó ta xảy ra chuyện, ngươi ở trong cung có thể có kết cục tốt sao?” Sở Đình Tu cũng coi như là nói lời từ đáy lòng.
“Đại ca?” Sở Đình Lan cả kinh.
Sở Đình Tu ngược lại bắt đầu nói sang chuyện khác.
Sở Đình Lan cũng không tiếp tục truy vấn, hai người nói linh tinh cũng không tồi.
Lúc Sở Đình Tu rời đi, Sở Đình Lan hỏi hắn, ngày mai có về nhà hay không.
Sở Đình Tu nghĩ nghĩ nói: “Ngày mai giữa trưa ta trở về bồi ngươi ăn cơm.”
Sở Đình Lan cao hứng mà đáp ứng.
Từ trong nhà rời đi, Sở Đình Tu trước tiên đi một chuyến đến đại doanh cấm vệ quân.
Hiện giờ người trong đại doanh này đều đã từng là Trấn Bắc quân.
Bắc địa khổ hàn, kinh thành lại phi thường phồn hoa, sau khi trở thành cấm vệ quân, bọn họ không chỉ có phòng ốc ấm áp có thể ở, mỗi ngày còn có thể mở rộng bụng ăn no, thường thường còn có thể ăn thịt, tướng sĩ Trấn Bắc quân đều thật vừa lòng.
“Đây đều là ân đức của bệ hạ.” Sở Đình Tu nói.
Những tướng lãnh đó sôi nổi gật đầu.
Sở Đình Tu ở chỗ này trong chốc lát, liền hồi cung.
Thời điểm y trở về, Ngôn Cảnh Tắc đã xử lý xong chính sự hôm nay, nhìn thấy y, Ngôn Cảnh Tắc ngẩng đầu lên, cười nói: “Ngươi đã trở lại?”
“Ưm.” Sở Đình Tu đi lên liền hôn hôn Ngôn Cảnh Tắc.
Bộ dạng này của bệ hạ nhà y như là đang đợi y trở về vậy, làm trong lòng y tràn đầy vui sướng.
“Hôm nay ngươi đã đi đâu?” Ngôn Cảnh Tắc lại hỏi.
“Đi gặp muội muội ta, lại đi cấm vệ quân bên kia.” Sở Đình Tu nói.
"Muội muội hiện tại còn ổn chứ?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi một câu.
Sở Đình Tu đem đối thoại hôm nay với muội muội tất cả đều kể lại.
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Ta cũng cho người nhìn một chút, nhất định tìm cho nàng một hảo hôn phu.” Tuy nói trên quỹ đạo lịch sử quỹ nguyên bản, nữ nhân này độc chết nguyên chủ, nhưng hắn thật ra một chút cũng không hận nàng.
Hắn kỳ thật cũng muốn độc chết nguyên chủ.
Huống chi đây dù sao cũng là muội muội Sở Đình Tu…… Ngôn Cảnh Tắc tính toán tìm cho nàng một hôn sự tốt, chờ tương lai nàng sinh hài tử, lại quá kế cho Sở gia.
Dù sao đời này của Sở Đình Tu, đừng nghĩ có hài tử!
Chính hắn cũng đồng dạng sẽ không có hài tử…… Ngôn Cảnh Tắc gần đây đang theo dõi Dung Vương, từ khi Bình Vương xảy ra chuyện đến nay vẫn luôn mang bộ dáng chim cút.
Qua mấy năm Dung Vương trưởng thành, khiến cho nó sinh hài tử nhiều chút, tương lai từ bên trong tuyển một đứa làm người thừa kế thật tốt!
Đúng rồi, hắn thậm chí có thể không cần con trai Dung Vương, mà là chờ cháu trai Dung Vương lớn lên…… Hắn mỗi ngày tập võ, bảo trọng thân thể, khẳng định có thể cùng Sở Đình Tu sống lâu trăm tuổi!
“Đa tạ bệ hạ.” Sở Đình Tu nói lời cảm tạ, y không nghĩ tới Ngôn Cảnh Tắc thế nhưng còn tính toán giúp muội muội y tuyển hôn phu…… Nhưng đây cũng là chuyện tốt, muội muội y nếu được thánh thượng tứ hôn, khẳng định có thể thêm nhiều bảo đảm.
Ngôn Cảnh Tắc liền hỏi Sở Đình Tu có yêu cầu gì.
Sở Đình Tu không có yêu cầu gì, chỉ hy vọng người nam kia đối với muội muội của mình tốt là được.
"Vậy có thể chọn một nhà gia thế tốt, tìm ấu tử con thứ, đến lúc đó còn có thể cho bọn họ quá kế một hài tử đến Sở gia.” Ngôn Cảnh Tắc nói ra tính toán của mình, hắn không nói quá kế cho Sở Đình Tu, nói thẳng quá kế đến Sở gia.
Dù sao hắn cũng không vui khi Sở Đình Tu có hài tử.
Có rảnh đương nhiên muốn y bồi hắn!
Sở Đình Tu càng thêm kinh hỉ.
Ngôn Cảnh Tắc bị y dùng ánh mắt chuyên chú mà nhìn, ngo ngoe rục rịch: “Ngươi có muốn hối lộ ta một chút không? Như vậy thì ta nhất định giúp ngươi tìm một muội phu tốt nhất!”
Sở Đình Tu hôn lên.
Vương Trung nguyên bản muốn tới hỏi mang cơm chiều lên được chưa: “……” Bệ hạ lại đi lăn lộn Sở tướng quân, cơm chiều khẳng định phải đợi rồi. Hầy, vì để Sở tướng quân có thể kiên nhẫn một chút với bệ hạ, ông có rảnh lại nhắc đi nhắc lại Sở tướng một chút rằng bệ hạ nhà ông trước kia chịu khổ nhiều quá.
Thống lĩnh thị vệ: “……” Lại nữa kìa! Bệ hạ không thể ngừng nghỉ dù chỉ một ngày sao? Hắn gần đây mỗi ngày nhìn bệ hạ và Sở tướng quân triền miên, nghẹn một bụng hỏa, ngẫu nhiên về nhà đều đem tức phụ nhi lăn lộn không rời giường được.
Hồ thái y: “……” Ha hả, bệ hạ thuốc dán ngài dùng nhiều vậy sao còn chưa bị Sở tướng quân đánh?! (Ý ổng là Ngôn Cảnh Tắc cứ dán vô Sở Đình Tu á)
Ngôn Cảnh Tắc cũng không biết ý tưởng của những người nay, nếu mà biết, hắn nhất định sẽ kêu oan.
Hắn kỳ thật rất nhiều lúc hắn cũng không nghĩ đến, thật sự là tướng quân nhà hắn quá nhiệt tình.
Đương nhiên hắn cũng thích thú là được!
Ngôn Cảnh Tắc muốn xuất cung còn rất phiền toái, phải làm không ít chuẩn bị, tỷ như trước tiên tìm người rửa sạch toàn bộ thôn trang một lần, đem người nguyên bản sống ở thôn trang đưa tới nơi khác ở —— đến lúc đó bên cạnh hắn, khẳng định chỉ có thể lưu lại người hắn tín nhiệm nhất hầu hạ.
Cho nên ngày thứ hai, thống lĩnh thị vệ liền bận việc rời đi, cũng may mấy ngày nay, Ngôn Cảnh Tắc đã từ các thuộc hạ chọn ra một vài người, cũng không đến mức không có ai để dùng.
Cũng vào ngày này, Sở Đình Tu lại trở về nhà.
Đang cân nhắc có nên đem lời Ngôn Cảnh Tắc hôm qua nói cho muội muội hay không, Sở Đình Tu liền nghe được muội muội hỏi: “Đại ca, nghe nói bệ hạ muốn xuất cung?”
“Đúng vậy.” Sở Đình Tu nói.
“Đại ca, ngươi sẽ cùng đi sao?” Sở Đình Lan lại hỏi.
Sở Đình Tu gật gật đầu: “Sẽ đi theo.”
“Ta có thể cùng đi theo không?” Sở Đình Lan mặt đầy mong đợi.
Sở Đình Tu không chút do dự cự tuyệt: “Không được.” y và bệ hạ hai người đi chơi, sao có thể mang theo muội muội được?
Sở Đình Lan: “……” Nàng lấy lòng ca ca như vậy, ca nàng thế mà còn không muốn mang nàng đi gặp bệ hạ!
Sở Đình Lan rất buồn bực, cũng không có biện pháp nào.
Sở Đình Tu chú ý tới nàng có điểm không thích hợp, mày nhăn lại: “Hôn sự của ngươi ta đã đề cập với bệ hạ, ngươi yên tâm, bệ hạ sẽ tuyển cho ngươi một trượng phu thích hợp.”
Sở Đình Lan chỉ có thể miễn cưỡng cười vui.
Mấy ngày công phu chớp mắt liền trôi qua.
Mấy ngày sau, Ngôn Cảnh Tắc liền mang theo tướng quân nhà mình ra ngoài cung.
Đội ngũ mênh mông cuồn cuộn rời khỏi kinh thành, một đường đi ra ngoài thành, lại tiến vào một thôn trang.
Thôn trang này đã được cấm vệ quân bảo vệ chặt chẽ.
Cấm vệ quân từng là tướng sĩ Trấn Bắc quân, một đám thần thái sáng láng, nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc, bọn họ đều nhịp quỳ xuống hành lễ.
Ngôn Cảnh Tắc miễn lễ, mang theo Sở Đình Tu liền đi về hướng thôn trang.
“Ta lần đầu tiên ra khỏi cung, lần đầu tiên biết bên ngoài hóa ra là như thế này.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
Sở Đình Tu nghe vậy, đau lòng một trận.
Bệ hạ nhà y tuy là hoàng đế nhưng sống cũng thật sự không tốt.
Vương Trung đại khái là tuổi lớn, thích nói với người ta chuyện trước kia, liền nói với y không ít chuyện của bệ hạ khi còn nhỏ.
Bệ hạ nhà y dưới mắt thuộc hạ của Thái Hoàng Thái Hậu, ăn no cũng khó, mỗi năm đến ngày giỗ hai nhi tử của bà, Thái Hoàng Thái Hậu càng sẽ đè nặng bệ hạ, buộc hắn niệm kinh mấy ngày mấy đêm……
Bệ hạ nhà y rõ ràng thông minh như vậy, lại bị áp bách như vậy… Sở Đình Tu không khỏi đau lòng, cùng hy vọng bệ hạ nhà mình về sau có thể tự do tự tại.
“Đình Tu, muốn cưỡi ngựa không?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi Sở Đình Tu.
Thu thập đồ vật linh tinh không cần bọn họ đi làm, bọn họ có thể bắt đầu chơi.
Sở Đình Tu nói: “Được.”
Ngựa cuảbSở Đình Tu đã sớm được mang đến nơi này, y xoay người lên ngựa, liền xông ra ngoài.
Ngôn Cảnh Tắc nhìn bóng dáng Sở Đình Tu, trong lúc nhất thời tim đập nhanh hơn.
Tướng quân nhà hắn thật sự quá soái!
Bộ dáng trương dương này càng mê người hơn!
Tương lai nếu hắn rảnh, nhất định phải mang tướng quân nhà hắn ra ngoài nhiều nhiều, cũng có thể xem bộ dáng tướng quân như vậy thật nhiều.
Nghĩ như vậy, Ngôn Cảnh Tắc cũng có tâm tư muốn cưỡi ngựa.
Đáng tiếc…… Nguyên chủ sẽ không cưỡi ngựa.
Ngôn Cảnh Tắc nhìn chằm chằm một con ngựa cao lớn thần khí trong chốc lát, xoay người bảo thống lĩnh thị vệ tuyển cho mình một con ngựa mẹ nhỏ nhắn dịu ngoan.
Hắn vẫn nên làm đến nơi đến chốn một chút tương đối tốt hơn.
Ngôn Cảnh Tắc bất kệ học cái gì đều học rất nhanh, cưỡi ngựa tất nhiên cũng thật nhanh đã học xong.
Nhưng chỉ là học được mà thôi…… Muốn giục ngựa chạy như điên vẫn không có khả năng.
Không, cũng không phải không có khả năng……
Chờ Sở Đình Tu cưỡi một vòng trở về, Ngôn Cảnh Tắc lập tức nói: “Đình Tu! Ngươi cưỡi ngựa chở ta chạy một vòng đi!”
Ôm tướng quân nhà mình cùng nhau cưỡi ngựa, đây mới là hưởng thụ!
Ngôn Cảnh Tắc ngồi ở phía sau Sở Đình Tu, ôm eo Sở Đình Tu, đột nhiên cảm thấy không biết cưỡi ngựa cũng khá tốt.
Đáng tiếc, vì vấn đề an toàn, hắn không dám làm động tác nhỏ nào……
Hết chương .
---