Chương
Tác giả: Quyết Tuyệt
Edit: Kaorurits
Tuy Ngôn Cảnh Tắc đối với việc học cưỡi ngựa không có chấp niệm, nhưng hắn rất thông minh, ở thôn trang mấy ngày cũng đã có thể cưỡi đại mã, cùng Sở Đình Tu chạy vòng quanh thôn trang.
Hắn còn bớt thời giờ trò chuyện với tướng sĩ Trấn Bắc quân tướng sĩ trò chuyện, nói chuyện sinh hoạt của dân chúng.
Hắn trước kia chưa bao giờ ra ngoài cung, đối với chuyện ngoài cung hoàn toàn không biết gì cả, mà muốn làm một hoàng đế tốt, không thể cái gì cũng không biết.
Ngày này, Ngôn Cảnh Tắc thay đổi quần áo dễ vận động, lại cùng Sở Đình Tu cưỡi ngựa vòng quanh thôn trang vài vòng, chạy xong hắn còn đi đào một ít đồ ăn với Sở Đình Tu.
"Cơm trưa hôm nay tự chúng ta làm nhé?" Ngôn Cảnh Tắc nhìn về phía Sở Đình Tu, hắn đối với cái gì cũng đều cảm thấy hứng thú, hai ngày trước đã đi riêng xuống phòng bếp xem người ta nấu cơm, còn hôm nay, hắn nóng lòng muốn thử tự mình làm lấy.
“Được.” Sở Đình Tu đáp ứng.
“Đến lúc đó ta bộc lộ tài năng cho ngươi xem!" Ngôn Cảnh Tắc nói, hắn đã xem ngự trù làm vài bữa cơm, cảm thấy bằng kĩ năng đã gặp qua là không quên được của mình, nhất định có thế nấu được đồ ăn.
Đôi mắt Sở Đình Tu phảng phất như có anh sáng lấp lánh: "Bệ hạ, ta nhóm lửa cho ngươi!"
“Ừ!” Ngôn Cảnh Tắc đáp ứng.
Bọn họ cùng nhau hái được đồ ăn trong thôn trang, lại cho người bắt một con gà, liền vào phòng bếp.
Nghe nói Ngôn Cảnh Tắc muốn xuống bếp, những ngự trù đó đều ngốc: “Bệ hạ……” Đều nói quân tử xa nhà bếp, nam nhân ngoại trừ làm đầu bếp, còn ai lại tiến vào bếp chứ? Bệ hạ vậy mà còn phải làm cơm...
“Các ngươi không cần phải xen vào chuyện chúng ta.” Ngôn Cảnh Tắc trực tiếp đem ngự trù đuổi qua một bên, lại nhìn về phía Sở Đình Tu: “Đình Tu, ngươi xem ta này!”
Ngôn Cảnh Tắc ấn theo hai ngày trước mình thấy, tuyển nguyên liệu nấu ăn giống ngự trù, chiếu theo bước đi của ngự trù, nhanh chóng đã làm ra vài món.
Ngự trù từ đầu đã luôn nơm nớp lo sợ, vân luôn lo lắng Ngôn Cảnh Tắc bị thương, lúc này đều xem đến ngây người!
Động tác này của bệ hạ giống bọn họ như đúc, đồ ăn làm ra tuy bọn họ chưa được nếm thử, nhưng xem cách bệ hạ dùng gia vị, hương vị chắc chắn không khác mấy so với bọn họ.
Chẳng sợ có khác biệt, vấn đề chỉ ở độ lửa lớn hay nhỏ thôi -- bản lĩnh nhóm lửa của Sở tướng quân so ra vẫn kém thái giám chuyên nhóm lửa.
Bệ hạ bọn họ thật sự là thiên túng chi tài, mới chỉ nhìn vài lần, động tác nấu ăn thế mà thuần thục so được với đồ đệ bọn họ đã dạy rất lâu…
Ngự trù kính nể mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc, lại kính nể mà nhìn Sở Đình Tu —— Sở tướng quân cũng rất lợi hại, thế nhưng có thể làm bệ hạ vì y rửa tay nấu canh thang!
Ngôn Cảnh Tắc mang ra ngoài cung đều là thân tín, mà quan hệ của hắn và Sở Đình Tu là không dối gạt những thân tín này, cũng không thể gạt được.
Thời điểm những người này vừa biết chuyện, đều bị kinh hách lớn, thậm chí lo lắng cho tính mạng người thân gia đình mình.
Sở tướng quân không dễ chọc, bệ hạ bọn họ thế lại đè Sở tướng quân…… Hắn không sợ Sở tướng quân phản sao?
Nhưng thời gian dài, nhìn thấy Sở Đình Tu đối với Ngôn Cảnh Tắc phi thường ôn nhu, bọn họ không lo lắng như vậy nữa, chỉ cảm thấy bệ hạ bọn họ thật sự có bản lĩnh, thế nhưng có thể làm Sở tướng quân mê mẩn thành như vậy!
Còn hiện tại… Kỳ thật Sở tướng quân cũng rất có bản lĩnh.
“Đình Tu, ta đúng là một thiên tài.” Ngôn Cảnh Tắc nhìn vài món ăn mình đã làm, khen khen bản thân, đột nhiên lại nhớ tới một sự kiện: “Đúng rồi, ngươi đã nói ngươi thích ăn thịt gà kho tàu…… Ta à cho ngươi một đĩa!"
Đã nhiều ngày Ngôn Cảnh Tắc nói chuyện phiếm với Sở Đình Tu, nói về chuyện khi Sở Đình Tu còn nhỏ.
Bắc địa vật tư không phong phú, Sở Đình Tu tuy là thế từ Hầu, ăn cũng hoàn toàn không quá tốt.
Tỷ như dê bò thịt gà thịt heo gì đó tuy rằng không thiếu, nhưng cá tôm gì đó khi còn nhỏ y chưa từng được ăn qua.
Mà trong những thứ thịt đó, thịt gà hiếm được ăn, nhưng Sở Đình Tu thích món đó nhất.
Y nhắc tới, khi đó y thích nhất là đầu bếp nữ làm món thịt gà kho tàu, mỗi lần ăn đều dùng màn thầu ăn kem, ăn sạch không thừa một mảnh.
Ngôn Cảnh Tắc chưa thấy ngự trù làm qua món này, nhưng hắn bây giờ tự tin bành trướng, cảm thấy mình nhất định có thể làm tốt.
Ngôn Cảnh Tắc hỏi ngự trù đồ ăn phải làm như thế nào, liền trực tiếp động thủ.
Chỉ là, dù sao cũng chưa nhìn qua người ta làm, hắn đối với liều lượng gia vị nắm không được chuẩn.
Nhưng cũng chẳng sao.
Nhạt quá thì thêm chút nước tương, mặn quá lại thêm chút nước… Tốt xấu gì nấu chín rồi, khẳng định có thể ăn!
Dù sao Sở Đình Tu ăn thật sự vừa lòng, cuối cùng còn dư lại nước thịt, cũng trộn cơm vào ăn sạch.
Đây chính là đồ ăn bệ hạ làm cho y!
Tuy y cả gan làm loạn như vậy, cuối cùng kết cục nhất định sẽ không tốt, nhưng có thể sống mỗi ngày như vầy dù chỉ trong một đoạn thời gian, y cũng cảm thấy mỹ mãn lắm rồi.
Còn thật xin lỗi liệt tổ liệt tông Sở gia… Bệ hạ đáp ứng đem hài tử của muội muội quá kế đến Sở gia, y cũng không cần lo lắng nữa.
Ăn cơm xong, Sở Đình Tu cười nhìn về phía bệ hạ nhà mình: “Cảnh Tắc, ngươi muốn ngủ trưa không?”
Bọn họ cũng không có thói quen ngủ trưa, hơn nữa nhìn bộ dáng Sở Đình Tu liền biết y nói ngủ trưa, nhất định không chỉ là ngủ trưa đơn thuần.
Ngôn Cảnh Tắc nuốt một ngụm nước miếng, đáp ứng.
Cuối cùng quả nhiên không phải ngủ trưa đơn thuần……
Gần đây vẫn luôn kiên trì rèn luyện, thân thể Ngôn Cảnh Tắc càng ngày càng tốt, người dẫn đầu bại trận liền trở thành Sở Đình Tu.
Còn Ngôn Cảnh Tắc lại rất tinh thần, thật nhanh liền tắm gội thay quần áo: “Đình Tu, ta cho người đi bắt mấy con cá, buổi tối hầm canh cá cho ngươi uống!”
“Bệ hạ, ta và ngươi cùng làm.” Sở Đình Tu bò lên, thời gian cùng Ngôn Cảnh Tắc ở chung, y một khắc cũng không muốn lãng phí.
"Ngươi tắm rồi nghỉ ngơi trong chốc lát đi?" Ngôn Cảnh Tắc hỏi.
“Ta muốn cùng bệ hạ ở bên nhau.”
“Ngươi thật là dính người.” Ngôn Cảnh Tắc cười nói, miệng lại cong lên, thò lại gần hôn Sở Đình Tu một ngụm.
Sở Đình Tu hôn lại Ngôn Cảnh Tắc: “Ta quá yêu bệ hạ, không muốn tách khỏi bệ hạ.”
Chỉ cần nghĩ đến những ngày cùng Ngôn Cảnh Tắc ở bên nhau, qua một ngày liền ít đi một ngày, y cái gì cũng dám nói.
Ngôn Cảnh Tắc hận không thể cởi quần áo quay lại giường ngay và luôn…… Tướng quân nhà hắn quá biết trêu người!
Hắn thật là tìm được một bảo bối!
Cuộc sống của Ngôn Cảnh Tắc và Sở Đình Tu trong thôn trang như một đôi phu thê bình thường. Chỉ là thời gian chớp mắt trôi qua, thêm một ngày nữa bọn họ sẽ phải hồi kinh.
Ngôn Cảnh Tắc mấy ngày nay yêu thích cưỡi ngựa, một ngày cuối cùng này, cũng không nấu cơm, lôi kéo Sở Đình Tu giục ngựa chạy như điên……
Cùng lúc đó, mấy chiếc xe ngựa chậm rãi hướng tới thôn trang. Cấm vệ quân thủ thôn trang ngăn cản mấy chiếc xe ngựa này, theo lệ thường đề ra nghi vấn.
Trong mấy chiếc xe ngựa này, đứng đầu là xe ngựa của Thôi thừa tướng. Mấy ngày trước đây, Thôi thừa tướng từng cho người đưa tới một ít tấu chương, mà hôm nay ông tự mình lại đây, tính toán nói mấy câu với Ngôn Cảnh Tắc về mấy chuyện lớn bé trong triều mấy ngày trước, ngày mai lại cùng Ngôn Cảnh Tắc hồi kinh.
Còn trong mấy chiếc xe ngựa khác, có các đại thần khác cùng đường với Thôi thừa tướng, còn có…… Sở Đình Lan.
Thôi thừa tướng nói: “Chúng ta trên đường lại đây gặp được Sở tiểu thư, nên cùng lên đường.”
Thôi thừa tướng cảm thấy, Sở gia tiểu thư này như là cố ý ở nơi đó chờ bọn họ.
Ông mơ hồ nghe nói Sở gia tiểu thư này rất muốn tiến cung, hiện tại cố tình lại đây, hẳn là cũng là muốn gặp vị bệ hạ kia.
Các đại thần khác ý tưởng cũng giống Thôi thừa tướng như đúc, nghĩ đến tình huống gần đây trên triều đình…… Bọn họ đối với Sở Đình Lan không nhiệt tình, nhưng cũng cho Sở Đình Lan đi theo.
Ngôn Cảnh Tắc đã công đạo qua, Thôi thừa tướng bọn họ tới thì trực tiếp cho người vào là được, còn Sở Đình Lan……
Hiện giờ cấm vệ quân trước đó đều là Trấn Bắc quân, bọn họ đối với Sở Đình Lan có hảo cảm tự nhiên, sau khi cười chào hỏi Sở Đình Lan, liền phái người đi thông báo.
Ngôn Cảnh Tắc và Sở Đình Tu đang cưỡi ngựa, Vương Trung nghe thông báo như thế, cho người thả Sở Đình Lan tiến vào.
Vương Trung đối với Sở Đình Tu rất có hảo cảm, thậm chí có điểm đồng tình, dù gì chuyện trước đó… Đều do bệ hạ nhà mình cường thủ hào đoạt!
Nhưng dù vậy, ông vẫn hy vọng bệ hạ có thể lập hậu, có thể sinh một tiểu hoàng tử.
Nếu muốn lập hậu, lựa chọn tốt nhất đó là Sở Đình Lan. Đây là muội muội Sở tướng quân, nghĩ đến bệ hạ cũng sẽ muốn một người có huyết mạch Sở gia, lại có hoàng thất huyết mạch hài tử.
Sở Đình Lan cùng đám người Thôi thừa tướng một đường vào thôn trang.
Thời tiết sớm đã chuyển ấm, trong thôn trang xanh um tươi tốt tràn đầy sắc xanh. Nơi này không có Ngự Hoa Viên hoa trùng điệp, nhưng bởi vì trống trải nên làm người ta thấy vui vẻ thoải mái.
Thôi thừa tướng xem như minh bạch bệ hạ vì sao lại muốn ra khỏi cung.Các đại thần khác càng khen không dứt miệng thôn trang này. Đây là thôn trang của bệ hạ, khen thôn trang này chính là khen bệ hạ!
Trong thôn trang có không ít phòng ốc, mọi người xuống xe ngựa, lúc đi đến trước những phòng đó, liền nhìn thấy hai người giục ngựa mà đến.
Hai người này tuổi đều rất trẻ, phấn chấn oai hùng, trong đó chạy phía trước là Sở Đình Tu.
Thôi thừa tướng đối với Sở Đình Tu cũng không xa lạ, nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng Sở Đình Tu khí phách hăng hái như vậy, làm cả người y thoạt nhìn phá lệ anh tuấn.
Đi chậm hơn một chút, chính là Ngôn Cảnh Tắc.
Ngôn Cảnh Tắc tướng mạo so với Sở Đình Tu càng xuất sắc hơn, hắn mày kiếm tà phi, môi mỏng nhẹ nhấp, lúc nhìn quanh khí thế mười phần, toàn bộ thiên hạ đều phảng phất ở dưới chân hắn.
Cũng đúng là ở dưới chân hắn thật..
Đây chính là Hoàng đế bệ hạ!
Sở Đình Tu cưỡi ngựa, cũng dám chạy trước hoàng đế, thật sự là càng ngày càng không đàng hoàng.
Thôi thừa tướng thấy một màn như vậy, âm thầm thở dài.
Trước đó ông còn nghĩ nếu Sở Đình Tu đem muội muội gả cho hoàng đế, nói không chừng còn có thể có một đường sinh cơ, nhưng hiện tại……
Sở Đình Tu không đem bệ hạ để vào mắt như vậy, còn có thể có sinh cơ gì nữa?
Bên cạnh giường, há có thể dung người khác ngủ ngáy?
Đám người Thôi thừa tưởng nghĩ như vậy, Sở Đình Lan nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc, lại ngẩn người.
Trước kia bất kể là Lý quân sư hay là Sở Đình Tu đều đã nói qua với nàng, nói bệ hạ cũng không đơn giản, hùng tài đại lược.
Nhưng nàng cũng không tin tưởng.
Nàng trước kia đi theo mẫu thân tiến cung, đã gặp qua bệ hạ, đó chính là một gia hỏa nhỏ gầy, sợ hãi rụt rè!
Nàng từ trước đến nay không thích nam nhân không bản lĩnh như vậy, cũng căn bản không để bệ hạ vào mắt.
Nhưng giờ này khắc này……
Thanh niên ngồi trên lưng ngựa kia cùng với bệ hạ trong trí nhớ của nàng hoàn toàn bất đồng.
Sở Đình Lan nhìn đến ngây người.
Mà lúc này, Sở Đình Tu và Ngôn Cảnh Tắc đã song song xoay người xuống từ trên lưng ngựa.
Kĩ thuật cưỡi ngựa của Ngôn Cảnh Tắc so ra còn kém Sở Đình Tu, nhưng tư thế xuống ngựa cũng tuyệt đối tiêu sái, sáng láng, khiến cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Đám người Thôi thừa tướng nhìn thấy, càng thêm cảm thấy vị bệ hạ này lợi hại, còn Sở Đình Lan, tim nàng đột nhiên ngừng đập mấy nhịp.
Tiên đế là do một thị nữ được đưa cho Thái tổ hoàng đế sinh ra, mà một nữ nhân được đưa lên như thế, tất nhiên là dung mạo xuất chúng, tiên đế cũng lớn lên cực kỳ xuất sắc.
Mẫu thân Ngôn Cảnh Tắc đồng dạng là xuất thân thị nữ, nhưng cũng diện mạo tú khí.
Ngôn Cảnh Tắc tất nhiên dung mạo không tầm thường!
Kỳ thật diện mạo của Bình Vương cũng không tệ, nhưng Bình Vương…… có hơi béo.
Lúc này người ta thích béo một chút, Bình Vương ngày thường luôn là cười hì hì, thoạt nhìn càng là ôn hòa, rất có lực tương tác, nhưng bộ dáng của gã thực dễ dàng mờ nhạt trong biển người, nhưng Ngôn Cảnh Tắc lại khí chất sắc bén như đao, làm người ta liếc mắt một cái là có thể chú ý đến.
“Đình Lan, sao ngươi lại tới đây?” Sở Đình Tu nhìn thấy muội muội, lập tức hỏi.
Sở Đình Lan đột nhiên lấy lại tinh thần: “Đại ca, ta ra ngoài chơi, liền tới đây nhìn xem……”
Sở Đình Tu ẩn ẩn cảm thấy có điểm không thích hợp, nhưng vào lúc này, thị vệ nha hoàn bên người Sở Đình Lan thoạt nhìn không chút nào thu hút, tất cả đều bạo khởi, nhằm về phía Ngôn Cảnh Tắc.
“Có thích khách!” tiếng nói sắc nhọn của Vương Trung cắt qua không trung, tất cả thị vệ xung quanh cũng phản ứng lại, sôi nổi xông lên hộ giá.
Nhưng đã không còn kịp rồi!
Sở Đình Tu và Ngôn Cảnh Tắc trước đó cùng cưỡi ngựa, những thị vệ đó không đi theo sau bọn họ, tất nhiên không ngăn cản kịp.
Mắt thấy những người đó đã tới phụ cận Ngôn Cảnh Tắc, Sở Đình Tu nhanh chóng phi đến trước người Ngôn Cảnh Tắc, một chân đạp một nha hoàn ra ngoài.
Nhưng thích khách có chừng bốn người!
Sở Đình Tu không chỉ lẻ loi một mình, còn không có vũ khí, căn bản cản không nổi nhiều người như vậy, trong đó có một thích khách giả làm nha hoàn lướt qua Sở Đình Tu, chủy thủ liền hướng về phía Ngôn Cảnh Tắc chém tới.
Ngôn Cảnh Tắc tập võ bất quá chỉ hơn một tháng, chưa bao giờ đối chiến với người khác, biết chạy trốn đằng nào?
Thích khách đột nhiên xuất hiện, Thôi thừa tướng và các đại thần cũng đã bị dọa ngây người.
Sở Đình Lan thế nhưng đưa thích khách tới thôn trang!
Đây là…… Sở Đình Tu muốn giết bệ hạ, mưu đồ bí mật tạo phản?
Lại nói tiếp, lần này bệ hạ muốn xuất cung, bọn họ mới đầu còn cảm thấy, nói không chừng là bệ hạ muốn nhân cơ hội này thu thập Sở Đình Tu, kết quả bệ hạ tìm Trấn Bắc quân bảo hộ an nguy của hắn……
Biết được việc này, bọn họ ngược lại cảm thấy có thể là Sở Đình Tu muốn động thủ……
Hiện tại xem ra, quả nhiên là Sở Đình Tu!
Từ từ, này cũng không đúng, Sở Đình Tu dù có muốn động thủ với bệ hạ, cùng không nên kéo muội muội mình vào chứ...
Trong chớp nhoáng, các vị đại thần đã suy nghĩ rất nhiều chuyện, nhưng giờ này khắc này, Sở Đình Tu chỉ có một ý tưởng, đó là nhất định không thể để Ngôn Cảnh Tắc xảy ra chuyện.
Mắt thấy cung nữ kia sắp chém trúng Ngôn Cảnh Tắc, y không rảnh lo đến dao nhỏ của kẻ đối chiến với y đã ở ngay trước mắt, liền chuyển hướng