Phượng Thiển thu mắt, rút bỏ biểu tình không đứng đắn, nhíu mi tâm, như là tự hỏi trả lời hắn như thế nào.
Thật lâu sau, mới nói: “Nam Cung Triệt, ngươi có biết hay không, kỳ thật trước khi ngươi gặp ta, ta vừa mới mất trí nhớ không bao lâu."
Nàng vừa dứt lời, trên mặt Nam Cung Triệt liền xẹt qua một tia kinh ngạc.
"Cái loại không biết ai, cảm giác cảm thấy bất kỳ ai xung quanh đều có khả năng gây bất lợi cho ngươi, ngươi có thể hiểu không?"
Phượng Thiển chưa từng nói với ai mấy lời này, cho dù là với Quân Mặc Ảnh cũng không có.
Có lẽ là không khí hiện tại cho phép, mới khiến nàng nói ra những lời chôn sâu đáy lòng.
Quân Mặc Ảnh cũng không phải người đầu tiên nàng thấy sau khi tỉnh lại, nhưng lại là người thứ nhất lấy tư thái ôn nhu mà cường ngạnh tiến vào cuộc sống của nàng. Có lẽ vừa mới bắt đầu nàng cảm thấy sợ hãi với tất cả mọi thứ quanh mình, cho nên muốn tìm một chỗ dựa vào, nhưng trải qua thời gian dài như vậy, nàng cũng đã quen có hắn.
Nam nhân kia dùng phương thức đơn giản nhất, nhưng cũng là phương thức không dễ dàng bị quên nhất, từng giọt từng giọt hòa vào cuộc sống của nàng.
Hắn che chở nàng khắp nơi, dung túng nàng, sủng nàng không ai bì nổi, làm cho nàng biết rõ chính mình đang ở phong kiến cổ đại, còn dám đối nghịch với người không vừa mắt, tất cả mọi thứ này, chỉ là vì có hắn.
Nếu không có….
Nàng không phải nữ chính trong chuyện xuyên không nữ cười, cũng không có bàn tay vàng nghịch tập, nếu không có Quân Mặc Ảnh, nàng sợ là sớm đã bị nữ nhân trong cung này cắn đến xương cũng không còn.
"Vào lúc đó, ta chỉ có hắn." Phượng Thiển ngưng mắt, giọng điệu chắc chắn chưa từng có trước đây.
Cho nên đối với nàng mà nói, Quân Mặc Ảnh là một đặc thù tồn tại, không thể thay thế.
Sở dĩ nàng ở lại, là vì cảm kích Nam Cung Triệt vừa cứu nàng, về phương diện khác, cũng là vì có thể giải thích rõ ràng.
Lúc Quân Mặc Ảnh nghe được "Có việc lớn xảy ra", chỉ biết khẳng định việc này không đơn giản, nếu không Hàn Tiêu sẽ không cố ý sai người ta đến mời hắn.
Nhưng hắn chẳng thể nghĩ tới, cái gọi là việc lớn thế nhưng sẽ là như thế này.
Mạc Thiếu Uyên đã chết.
Một đối tượng làm cho Cố Thuyên hao hết tâm lực muốn chỉnh chết, liền khinh địch mà chết như vậy, còn bị chết thê thảm như thế, ngay cả thi thể cũng không lưu lại.
Nếu không phải y phục, phục sức trên người hắn đều không thay đổi, thật sự không nhận ra được là cùng một người.
"Hoàng huynh, này…" Quân Hàn Tiêu nhíu mi nhìn cỗ thi thể trước mắt này, sắc mặt ngưng trọng vô cùng: "Sẽ là ai muốn giết hắn?"
"Trận này nổ mạnh bất ngờ như vậy, cũng không phải nhằm vào một mình hắn." Quân Mặc Ảnh trầm giọng nói: "Mạc Thiếu Uyên có võ công, trừ phi người an bài trận nổ này là muốn giết tất cả mọi người ở đây, nếu không tuyệt không sẽ lựa chọn dùng phương thức mạo hiểm như vậy."
Đột nhiên Quân Hàn Tiêu kinh ngạc: “Ý của hoàng huynh là…"
"Cỗ thi thể này, trừ bỏ thân hình có vài phần tương tự với Mạc Thiếu Uyên, y phục trên người cũng giống với Mạc Thiếu Uyên, còn có điểm nào có thể chứng minh thân phận của hắn?!" Ánh mắt Quân Mặc Ảnh thật sâu.
Hô hấp của Quân Hàn Tiêu bị ngưng trệ: “Này không phải Mạc Thiếu Uyên…"
"Trẫm chỉ đoán, tạm thời còn không thể xác định." Quân Mặc Ảnh lạnh nhạt nói: "Nhưng mà, nếu trẫm đoán không sai, Mạc Thiếu Uyên dùng chiêu kim thiền thoát xác rời đi, ngươi cảm thấy là vì sao?"
Quân Hàn Tiêu ngạc nhiên lúc này mới bị hắn kéo trở về, suy nghĩ thật lâu, mới lắc đầu: “Thần đệ không biết."
Lần đầu tiên trong đời, Quân Hàn Tiêu cảm thấy chỉ số thông minh của mình thấp như vậy.
"Trẫm cũng không biết." Người nào đó lạnh lẽo nói tiếp một câu.
"Quân Mặc Ảnh." Nhưng vào lúc này, Phượng Thiển đã thở hồng hộc chạy tới.