Nghe được tiếng của nàng, lưng Quân Mặc Ảnh cứng đờ, trên khuôn mặt đạm mạc như nước cũng nổi lên một tia gợn sóng rất nhỏ.
Phản ứng này?!
Quân Hàn Tiêu kinh ngạc nhíu mày, hoàng huynh làm sao vậy, đột nhiên lạnh nhạt với tiểu hoàng tẩu như thế.
Chẳng lẽ là bởi vì vừa rồi Nam Cung Triệt cứu tiểu hoàng tẩu?!
Không đúng!
Có thể ở dưới tình huống nguy cấp cứu tiểu hoàng tẩu, bất luận là ai, hoàng huynh đều cảm kích, làm sao còn tính toán đối tượng là ai.
Đoán như vậy, tầm mắt của Quân Hàn Tiêu không khỏi dừng ở trên tay áo bào đã nhiễm đầy máu.
Còn nhớ rõ lúc vừa mới nhìn thấy hoàng huynh, hắn vừa mở miệng đã bị hoàng huynh lạnh lùng liếc mắt một cái, cho hắn ba chữ: “Nói chính sự."
Tuy rằng lo lắng, nhưng tính tình hoàng huynh hắn biết, cũng không dám nói nhiều nữa, vẫn tha đến bây giờ.
Phượng Thiển chạy đến đứng trước mặt người nào đó: “Quân Mặc Ảnh, ta gọi ngươi, sao ngươi không để ý tới ta?"
Quân Hàn Tiêu xấu hổ gật đầu với nàng ý bảo một chút, tiện đà nói với Quân Mặc Ảnh: “Hoàng huynh, nếu tiểu hoàng tẩu đến đây, thần đệ trước hết…"
"Đi trở về." Ba chữ này còn chưa kịp nói ra, đã bị nam nhân nhạt nhẽo chặn lại: “Chuyện của Mạc Thiếu Uyên còn chưa xử lý xong, ngươi muốn nói cái gì?"
Chuyện của Mạc Thiếu Uyên!
Tầm mắt Phượng Thiển khẽ chuyển, làm nàng chú ý tới cỗ thi thể hoàn toàn không nhìn ra cách đó không xa, sắc mặt bỗng dưng trắng bêhcj, thân mình cũng không tự chủ được lùi ra sau hai bước.
Đây là…
Tim đập nhanh hơn không ít, nếu không phải nhìn thấy xiêm y kia, Phượng Thiển hoàn toàn không nhận ra người nọ là ai.
Hai ngày trước nam nhân kỳ quái kia còn nói nói chuyện với nàng, hiện tại thế nhưng…
Phượng Thiển mấp mé môi, trong lòng không nhịn được phát lạnh.
Quân Mặc Ảnh chú ý tới biến hóa của nàng, sắc mặt khẽ biến, trong lòng hiện lên một tia đau lòng và cảm giác ảo não.
Hắn dịch thân mình, ngăn cản tầm mắt của nàng, không cho nàng nhìn thấy cỗ thi thể kia.
Nhưng lời an ủi đến bên miệng lại không nói nên lời.
"Trẫm còn có chuyện, nàng đi về trước đi."
Khẩu khí thản nhiên giống hệt lúc hắn nói với người khác, Phượng Thiển đang suy nghĩ bị hắn kéo trở về, sợ run hai giây, ức chế nỗi sợ hãi trong lòng, thấp giọng nói: “Vết thương trên cánh tay ngươi còn chưa xử lý, có chuyện gì cũng không thể nóng lòng nhất thời, để Thái y nhìn xem trước đã."
Quân Mặc Ảnh không động, tầm mắt đặt ở khung cảnh phía sau lưng nàng, thản nhiên nói: “Xử lý xong chính sự, trẫm tự nhiên sẽ để Thái y xem."
Không khí này…
Thật là càng ngày càng quỷ dị.
Quân Hàn Tiêu nhìn bốn phía, thần ơi, mau tới mang hắn đi, hắn không cần ở chỗ khó xử như thế này.
Nhưng vừa rồi đã bị hoàng huynh khinh bỉ một hồi, hắn cũng không dám động vào mấu chốt rồi lại bị mắng một lần nữa, cho nên tuy trong lòng còn muốn đi, cũng không dám tùy mở miệng, chỉ có thể trông mong tiểu hoàng tẩu đến thu phục hoàng huynh.
Phượng Thiển thấp giọng hừ một tiếng: “Đoan vương gia, ngươi nói đi, thân thể Hoàng Thượng quan trọng, hay là chính sự hiện tại các người thảo luận quan trọng."
Không nhìn ánh mắt sắc bén của đế vương, Quân Hàn Tiêu lập tức tỏ thái độ nghiêm túc nói: “Việc gì cũng không quan trọng bằng thân thể của hoàng huynh."
"Biết là tốt rồi." Phượng Thiển trừng mắt nhìn hắn một cái, dùng giọng điệu đầy nhịp điệu nói: "Thời gian dài như vậy nhưng lại nhìn vết thương trên người Hoàng Thượng như không thấy, phải bị tội gì?"
"Thần đệ đáng chết."
Quân Mặc Ảnh bị trao đổi quỷ dị giữa hai người khiến cho tức giận đến mi tâm nhíu chặt: “Phượng Thiển!"