Sủng Thiếp Ở Vương Phủ

chương 161: chương 158

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sự tình phát sinh ở trong nháy mắt.

Diễm Ca Nhi thật vất vả lật người đem Tuyên Ca Nhi áp chế dưới thân, khí lực lại không bằng đối phương, bị nó ném qua.

Tuyên Ca Nhi quá mạnh tay, mà Diễm Ca Nhi không đề phòng, té xuống đầu đụng đất.

Cũng trùng hợp , có cục đất nho lên, vừa thấy máu, nha hoàn bị dọa la lên.

Tuyên Ca Nhi cũng sợ , mấy tiểu oa nhi kia cũng sắc mặt trắng bệch, có đứa nhát gan còn khóc lên tiếng.

Khánh Vương thấy là Diễm Ca Nhi bị thương, cũng từ lầu hai nhảy xuống, Lỗ vương cũng đi theo xuống.

Mặt Lỗ vương có chút lúng túng, bước nhanh đến phía trước, lớn tiếng khiển trách Tuyên Ca Nhi: "Nhìn ngươi làm chuyện tốt gì, xuống tay không biết nhẹ nặng ?" Tiểu oa nhi nào biết người lớn cố làm ra vẻ, Tuyên Ca Nhi khóc quá trời.

Bên ngoài huyên náo động tĩnh quá lớn, chúng phụ nhân bên cạnh cũng nhận được tin tức.

Lỗ vương phi đi ra nghe thấy Lỗ vương khiển trách Tuyên Ca Nhi, còn duỗi tay muốn đánh Tuyên Ca Nhi, nàng xông qua ôm nhi tử: " Nó là một đứa nhỏ, thì biết cái gì!" (Soái – Đào Quân Trang ..)

Trong sân một mảnh loạn, An vương phi khuyên Lỗ vương phi, đám người còn lại cũng từ trên lầu đi xuống.

Tấn Vương đi tới nhìn Diễm Ca Nhi trong lòng nha hoàn, Diễm Ca Nhi bị thương không nghiêm trọng lắm, chỉ là đụng rách da, thấy máu chảy nhiều, nhưng cũng không bị thương bên trong.

Mà Diễm Ca Nhi cũng đặc biệt dũng cảm, tuy tất cả mọi người chỉ nó nói có máu , nhưng nó cũng không khóc.

Không khóc dĩ nhiên là không có việc gì, nhưng này sao tiểu hài tử chảy máu cũng không phải chuyện gì lớn.

từ trong lồng ngực Tấn Vương móc ra một cái khăn, bảo nha hoàn giúp Diễm Ca Nhi che miệng vết thương, nhíu lại mi nhìn thoáng qua, nói với Khánh Vương: "Lão Thất, trước tiên hãy ôm hài tử tìm đại phu đến xem một chút đi."

Lòng Khánh Vương tràn đầy bực bội, tuy là hắn bất mãn đối với Diễm Ca Nhi, nhưng đến cùng nó vẫn là con ruột.

Con ruột bị đánh bị thương, hắn lại phải đi khuyên người khác, cái loại tâm tình hỗn hợp một chỗ đó, hắn nói: "Nhìn cái gì , không chết được, không có tiền đồ !"

Mặt Diễm Ca Nhi lúc này mới trắng ngắt, Tấn Vương mím môi, muốn nói cái gì thì Khánh Vương phi đã lao đến.

(Soái – Đào Quân Trang ..)

Khánh Vương phi nghe được câu nói đó, nàng nhìn Khánh Vương bằng ánh mắt đặc biệt lạnh lùng, nàng xông qua không nói hai lời đem Diễm Ca Nhi từ lòng nha hoàn ôm lên, rồi cảm ơn Tấn Vương, liền vội vội vàng vàng mang con đi.

Ngọc Nương không yên lòng, cho Tấn Vương một cái ánh mắt, theo phía sau nàng ấy.

Khánh Vương tất nhiên không xem nhẹ thái độ Khánh Vương phi, cũng ý thức được mình lỡ lời, hắn muốn đi theo giải thích, lại bị Lỗ vương kéo lại.

Lỗ vương không đánh con lại còn tới khuyên hắn: "Lão Thất, ngươi đừng cùng nữ nhân so đo, các nàng đều lòng dạ hẹp hòi.

Nhà ta cũng thế, thôi đừng để ý các nàng, do thói quen ! Đi, đi uống rượu, nữ nhân có tật xấu rất nhiều! Ngày nào đó còn chọc phiền thì thu thập các nàng một phen, sẽ thành thật thôi !" Nói xong còn xem Lỗ vương phi nói , vốn là nàng có nhiều người khuyên, còn nhất quyết không tha.

Vừa nghe xong mới rụt cổ lại, ôm Tuyên Ca Nhi, không dám lên tiếng .

"Tiểu hài tử va chạm , là chuyện thường, các ngươi lại lấy chuyện đánh hài tử dọa nữ nhân.

Lão Ngũ, Diễm Ca Nhi bị thương không nghiêm trọng chứ?" An vương hỏi.

Tấn Vương lắc đầu.

(Soái – Đào Quân Trang ..)

"Nếu đã không nghiêm trọng, liền không có việc gì, đi, đi vào, đừng hỏng hào hứng."

"Đúng vậy, khó có được ngày lão Thất mời khách."

Mấy nam nhân lại đến trong diễn lâu, cũng không chú ý tới các nữ nhân bên cạnh, Hàn trắc phi tuy ở cạnh Lỗ vương phi, cách đó không xa lấy mắt ra hiệu cho một nha đầu.

Châu Châu thấy Diễm Ca Nhi bị thương , liền khóc lên.

Khánh Vương phi vội vã, ôm Diễm Ca Nhi đi , căn bản không nhớ tới nữ nhi.

Châu Châu thấy nương cùng ca ca không quay lại , đầu tiên là đứng ở đó khóc, khóc xong liền chạy đi.

Tiểu Bảo bị Ngọc Thiền ôm trên người khóe mắt nhìn về phía Châu Châu chạy đi, vội vàng đi theo.

Trong sân loạn, không ai nhìn thấy một màn này, Ngọc Thiền muốn cùng đi qua, lại nhớ tới Nguyệt Nguyệt, xoay người ôm lấy Nguyệt Nguyệt đuổi kịp.

Diễn lâu xây ở trong vườn, đá quái cây cao mọc lên như rừng, Ngọc Thiền ra sau liền không thấy Tiểu Bảo cùng Châu Châu.

Bất quá nghĩ tới có Thập Dạ đi theo, nàng cũng không quá lo lắng, dựa vào trong trí nhớ quay về chính viện phía trước .

Châu Châu khóc, tập tễnh đi lên phía trước.

Trong vườn rất yên tĩnh, cách đó không xa có tiếng ồn ào xem diễn lâu, quả thực là trời cùng đất khác biệt.

"Nương, ca ca...!Ô ô ô..." (Soái – Đào Quân Trang ..)

Tiểu Bảo nghe thấy phía trước có tiếng Châu Châu khóc, vội chạy về phía trước, nó lướt qua một ngọn núi giả, thấy Châu Châu ở cạnh cái ao, đang muốn lên tiếng gọi, đột nhiên thấy bên trong xuất hiện một người, ôm lấy Châu Châu ném vào ao.

Tiểu Châu Châu chỉ kịp gọi nửa tiếng, âm thanh liền biến mất trong không khí.

Vừa thấy đắc thủ xong, người kia liền vội vội vàng vàng trở về.

Tim Tiểu Bảo đập mạnh, vô thức hô: " Thập Dạ - - "

Một hắc ảnh trống rỗng xuất hiện, vọt đến ao, vớt lên bờ một bé gái toàn thân ướt nhẹp đã bất tỉnh.

Hắn không dừng lại, đuổi theo người biến mất ở đường mòn.

Tiểu Bảo đã nhào tới, sốt ruột thử mũi Châu Châu, lại dò xét hơi thở bé.

Châu Châu còn hơi thở.

Tiểu Bảo cảm giác không rét mà run, đột nhiên ý thức được kiếp trước Châu Châu có khả năng chết như vậy .

" Người đâu, mau tới đây!" Tiểu Bảo đặc biệt hận, hận những người núp trong bóng tối giống như rắn độc, so với chuột còn dơ bẩn hơn, bởi vì ngươi không thể biết thời điểm nào các nàng lại nhào ra cắn ngươi một ngụm.

Năm đó nó cùng nương cũng thế mà trúng chiêu , thất thẩm cùng Châu Châu cũng thế, nếu nó không theo tới...

"Tiểu công tử, thế nào ?"

Ngọc Thiền nghe được âm thanh, xuất hiện ở cuối đường mòn, vội chạy tới.

"Châu Châu rơi xuống nước , mau gọi người!" (Soái – Đào Quân Trang ..)

Trong diễn lâu đã xếp đặt tiệc, một cái bàn dài bày đầy món ăn quý và lạ.

Món ăn nóng có gân hươu sóc cá, hải sâm ninh anh đào, đuôi dê Cao Ly dê, măng mùa đông nấu ức gà, lưỡi vịt ninh, thịt dê nướng nồi, chân giò hun khói ninh vó khuỷu tay này nọ, món lạnh cũng đa dạng, quả thực khiến người ta nước miếng tràn lan.

Còn có các loại rượu ngon, đa dạng.

Lỗ vương kéo Khánh Vương mời hắn mời rượu, giống như bồi tội.

Trên sân khấu chiêng trống vang trời, náo nhiệt vô cùng , đang hát bát tiên báo tin mừng.

Một nha đầu vội vã vào, đánh tan bàn tiệc náo nhiệt.

Châu Châu rơi xuống nước.

Tin tức này khiến người ta kinh ngạc, nên biết vào đông ngày rét đậm, hài tử sao có thể rơi xuống nước.

Khánh Vương cả kinh giội rượu vào ngực, bất chấp vội vội vàng vàng đi theo nha đầu kia.

Phát sinh chuyện thế này, tiệc cũng không còn .

Đám người An vương cũng muốn đi xem đã có chuyện gì xảy ra, lại bị Tấn Vương ngăn cản.

Mặt Tấn Vương phủ sương, ánh mắt tựa như hàn băng, nhìn mọi người chung quanh một cái.

Lỗ vương bị hắn nhìn thấy, da đầu tê dại, không nhịn được nói: "Ngũ ca, ngươi nhìn chúng ta như vậy làm gì?"

Tấn Vương từ từ nói: " chuyện hôm nay ở phủ lão Thất, tốt nhất không phải là các ngươi ai ra tay, nếu không..." (Soái – Đào Quân Trang ..)

"Ngũ ca, ngươi nói lời vô nghĩa.

Hai đứa bé đánh nhau, ta cũng xin lỗi lão Thất, nhưng Châu nha đầu rơi xuống nước, sao lại cùng chúng ta có quan hệ..."

"Không phải là tốt nhất." Bỏ lại lời này, Tấn Vương liền xoay người rời đi.

Lỗ vương tức giận đến mức nhảy lên ba thước: "Ngươi nói cái này có phải xúi quẩy hay không, đang năm mới nghe Ngũ ca nói thế này, Châu Châu nếu có gì không hay xảy ra, còn đòi chúng ta tính sổ kìa..."

An vương ra mặt khuyên giải: "Lão Lục ngươi cũng đừng nóng giận, lão Ngũ cùng lão Thất từ trước đến nay quan hệ thân cận.

Châu nha đầu lại làm cho người ta yêu thích, chuyện này làm lão Ngũ không thoải mái thôi."

"Hắn không thoải mái, ta thoải mái chắc ! Đi, đi, về sau mời ta, ta cũng không tới !"

Lỗ vương về, An vương tay cũng đi ra cửa, Lỗ vương phi cũng không dám lưu, gấp rút chào hỏi nha hoàn bà tử ôm lấy Tuyên Ca Nhi, theo ở phía sau ra ngoài .

An vương cùng Vĩnh Vương hai mặt nhìn nhau, Đại Vương nói: "Bản vương đi trước một bước."

" Thời điểm này đừng lưu lại tránh hiềm nghi ." (Soái – Đào Quân Trang ..)

Khánh Vương đến chính viện, đã thấy bọn nha hoàn ra ra vào vào.

Đi vào bên trong, Châu Châu đã tỉnh , ôm Khánh Vương phi khóc.

Đầu Diễm Ca Nhi bọc vải trắng ngồi ở bên cạnh, đại phu bộ dáng đang cùng bọn nha đầu nói gì đó.

Châu Châu không muốn rời Khánh Vương phi, bọn nha hoàn chỉ có thể đem thảm bọc trên người bé, Khánh Vương phi ôm nữ nhi, toàn thân đều đang run rẩy.

Ngọc Nương dắt Tiểu Bảo đứng ở bên cạnh, sắc mặt phức tạp.

"Châu Châu..." Khánh Vương sải bước xông tới liền dừng lại, thở phào nhẹ nhõm: "Không có việc gì là ổn, hù chết cha.

Sao con rơi xuống nước , có phải lại bướng bỉnh , mau tới đây cha xem một chút."

Hắn vươn tay, Châu Châu lại không nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn vào lòng Khánh Vương phi.

" Sao lại không thích phụ thân rồi ?" Khánh Vương cười trong sân không có có một người nào tiếp lời, Khánh Vương phi mặt lạnh thấy hắn tự tìm mất mặt.

Khánh Vương chỉ có thể đem sự chú ý tới đại phu, đại phu vốn đã đem điều nên chú ý dặn dò giờ chỉ có thể nói lại với Khánh Vương.

Châu Châu được cứu lên kịp, cũng không có gì đáng ngại, chỉ là hài tử còn nhỏ, lại uống vài ngụm nước, trời lạnh nước lạnh, sợ ban đêm sẽ nóng lên, mặt khác sợ nhiễm hàn khí, bệnh sẽ khó.

" Sao lại rơi xuống nước ? Nha đầu bà tử đâu ? !" (Soái – Đào Quân Trang ..)

Khánh Vương phi không nói gì, Ngọc Nương nhịn không được nói một câu: "Thất đệ, Châu Châu là bị người ta ném xuống nước ."

Ném xuống nước ?????? Khánh Vương thật không dám tin.

Ngọc Nương không có tâm tình nói chuyện, liền bảo Ngọc Thiền đem tình hình lúc đó thuật lại một lần.

Cả bà tử đó cũng bị bắt lại .

"Dẫn người tới."

Rất nhanh, bà tử kia liền bị bắt lên.

Cũng không biết đã trải qua chuyện gì.

Khánh Vương hỏi bà ta liền nói mình đã làm sai chuyện, bị vương phi phạt, nên trong lòng còn oán hận, mới thừa dịp loạn hạ thủ.

Vấn đề này loại chỉ có thể lừa ngốc tử, bị phạt liền hại tiểu chủ tử, đây cũng không phải nhà bình thường, mà là vương phủ, Châu Châu cũng không phải là người bình thường, bé là hoàng tôn nữ, là tiểu Quận chúa.

Chuyện nhỏ này lại dám hại người, lẽ nào không sợ cả nhà bị dính líu đến? Khánh Vương không tin, nhưng bà tử cắn chết chỉ nói vậy.

Khánh Vương cũng sai người đánh, nhưng bà tử bị đánh vẫn như cũ lấy lý do như thế thoái thác.

Châu Châu là tiểu hài tử, bản thân không thể nào cùng người khác kết thù.

Ở Khánh Vương phủ phát sinh chuyện này, không thể nghi ngờ là giữa người lớn với nhau có cừu oán có oán, dính líu đến hài tử.

Nhưng ai có thể cùng Khánh Vương phi có cừu oán có oán? Tựa hồ không cần nói ai cũng biết.

Khánh Vương ngồi ở trên ghế, mày rậm khóa chặt.

Ngoài phòng, bà tử dần dần không còn kêu đau, chỉ nghe thấy tiếng hèo đánh ở trên da thịt pằng pằng.

Nha đầu đi tới bẩm: "Điện hạ, người tắt thở rồi ." Khánh Vương gật đầu một cái, không nói gì.

Trong phòng rất yên tĩnh, tất cả đầy tớ đều cúi thấp đầu.

Ngọc Nương mang Tiểu Bảo ngồi ở bên cạnh, mày liễu nhịn không được nhăn một cái, lại một cái.

(Soái – Đào Quân Trang ..)

Nàng cảm giác mình không thông minh , cũng biết rõ tình huống như thế nên sai người đi thăm dò, chứ không phải là đem bà tử đó đánh chết, đánh chết liền hết.

Vấn đề là tình huống như thế, lại không phải ở trong phủ của mình, nàng chen vào không được.

Lòng tràn đầy cảm giác bi thương, nói không nên lời.

Châu Châu đã không khóc nữa , tựa vào trong lòng nương ngủ.

Khánh Vương phi đặt bé ở trên giường đi xuống, đắp chăn.

Tiểu nữ oa khuôn mặt trắng gần như trong suốt, hai má vì rét mà đỏ bừng.

Khánh Vương phi ngồi quá lâu, thân thể sớm cứng ngắc , lúc nàng đứng lên, lay động một cái, mới đứng vững .

"Kế Nhu..." Là tiếng Ngọc Nương.

Khánh Vương phi từng bước từng bước tiến về phía Khánh Vương.

Khánh Vương nhìn nàng, sắc mặt có chút tái nhợt, môi hé ra muốn nói cái gì, lại bị ánh mắt Khánh Vương phi lạnh lẽo bức trở về.

Pằng một tiếng, một bạt tai trên mặt Khánh Vương.

Tấn Vương nghe được tiếng vang đứng yên.

"Kế Nhu..."

"Ngươi đừng gọi tên ta!" Khánh Vương phi nói từng chữ từng câu: "Ngươi xem ta là ngốc tử, có phải ngươi cảm thấy Châu Châu không có việc gì, nên tính mạng bà tử kia đủ bồithường ? Ngươi muốn thay nàng che lấp, phải không?"

Khánh Vương lắc đầu giải thích: "Không phải đâu , Kế Nhu nàng hiểu lầm rồi.

Không phải là Chỉ nhi làm mà, nàng ấy nhát gan, con chuột còn sợ, sao có thể sẽ làm thế này..."

"Triệu Bảo Kế, ta cho rằng ngươi có thể thay đổi, nhưng ngươi vĩnh viễn không! Với ngoại nhân ngươi hào khí cởi mở, kì thực nội tâm ngươi là người nhu nhược! Ngươi suốt ngày đắm chìm trong buồn bã tự oán, ngươi giả bộ gì cũng không có, kì thực có hay không trong lòng ngươi rất rõ ràng." (Soái – Đào Quân Trang ..)

Khánh Vương phi thê lương cười, lắc đầu: "Không, ta cũng là người nhu nhược.

Ta cho rằng cho ngươi thời gian, ngươi có thể thay đổi, ta để bản thân quan tâm vào chuyện vụn vặt, bỏ mặc không quản, ta chờ xem ngươi như thế nào.

Kỳ thật như thế là làm hại ai? Làm hại chính ta, là hại con ta, mà con rắn , con bò cạp ác độc đó lại cười ta..."

"Kế Nhu!" Khánh Vương phi không quan tâm Khánh Vương.

Lúc này trong sân truyền đến tiếng nữ tử thét chói tai, là Hàn trắc phi bị nha hoàn bà tử vừa lôi vừa kéo đến ..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio