Hàn trắc phi mặc áo dài màu hồng cánh sen thêu cành mai, váy màu tím nhạt , mép váy còn khảm một vòng trân châu nhỏ.
Chải tóc mây, chỉ cắm một cây trâm, nói không hết bao nhiêu nhu hòa, giống như một đóa phong lan trong u cốc.
Nghiêm túc mà nói, Hàn trắc phi kỳ thật lớn lên tốt, ngũ quan tuy không có gì khiến người ta kinh diễm.
Nhưng thắng ở khí chất xuất chúng, chợt nhìn thì không ra, càng xem càng dễ chịu.
(Soái – Đào Quân Trang ..)
Giờ Hàn trắc phi hết sức điềm đạm đáng yêu, búi tóc lộn xộn rớt một chút xuống, rủ ngay gương mặt càng lộ vẻ vô tội nhu nhược.
Ngọc Nương nhịn không được nhìn Khánh Vương một cái, quả nhiên Khánh Vương nhìn Hàn trắc phi bằng ánh mắt phức tạp.
Nàng lại nhìn Tấn Vương, Tấn Vương mặc dù nhìn Hàn trắc phi, nhưng trong mắt lại có lãnh ý.
"Kế Nhu, ngươi..." Khánh Vương chần chờ nói.
Khánh Vương phi xem hắn, khóe môi nói giọng mỉa mai: "Ta đã nói với ngươi, mạng bà tử kia mua không được mạng Châu Châu.
Hôm nay nếu không phải có Tiểu Bảo cùng Ngũ ca, Châu Châu hiện tại đã không còn.
Ngươi làm cha vì mê nữ sắc, nhưng còn ta là nương ở đây, việc này ngươi không truy cứu, ta truy cứu!"
Theo tiếng nói chuyện Hàn trắc phi cũng đã bị mang vào.
Nàng ta khóc nước mắt nhiều như mưa, vừa thấy Khánh Vương liền nhào tới, lại bị một bà tử kéo lấy.
Bà tử này mặt mũi tràn đầy dữ tợn, vừa nhìn chính là người không dễ chung đụng.
Bà ấy cười tủm tỉm kéo Hàn trắc phi: "Trắc phi nương nương, chủ tử không lên tiếng, ngài muốn đi chỗ nào vậy? Có phải vương phi bình thường hậu đãi ngươi, ngươi liền không nhớ quy củ ? Ngài có biết không thân phận đặt trong hoàng thất ngài là trắc phi, nhưng bên ngoài thì chỉ là thiếp, biết thiếp là gì không? Chính là không phải nhân, chủ tử ngồi, ngươi phải đứng, chủ tử bảo không nhúc nhích, ngài tốt nhất nên thành thật ngoan ngoãn đừng động."
Người nói chuyện họ Tiếu, nhân xưng là Tiếu mụ mụ.
Cùng họ với Khánh Vương phi , là vì Tiếu mụ mụ cũng người Tiếu thị bộ tộc, bên nhà mẹ đẻ Khánh Vương phi thân thích xa.
Đồng thời cũng là nhũ nương của Khánh Vương phi, hai tầng quan hệ cộng lại, Tiếu mụ mụ ở cạnh Khánh Vương phi rất có mặt mũi, được tin cậy.
(Soái – Đào Quân Trang ..)
Tiếu mụ mụ sớm đã không ưa Hàn trắc phi , nếu không phải không muốn làm hư tình cảm vương phi cùng vương gia, một tay bà có thể bóp chết nàng ta.
Tiếu mụ mụ nói lời khó nghe, Hàn trắc phi không khỏi nhìn Khánh Vương, Khánh Vương lại không nhìn nàng, mà là đang xem Khánh Vương phi tính làm cái gì.
Khánh Vương phi không nhìn hắn, mà là nhìn Hàn trắc phi: "Ngươi có thai ?"
Hàn trắc phi không có đoán được nàng sẽ như vậy hỏi, ánh mắt lóe lên một cái, vẻ mặt muốn khóc: "Vương phi, thiếp thân..."
"Ngươi ngàn vạn đừng khóc, ta nhớ bình thường ngươi rất lớn lối đắc ý.
Có hắn ngươi có khuôn mặt khác, vơi ta lại là khuôn mặt khác, ngươi nói xem suốt ngày khoác hai khuôn mặt đến cùng có mệt hay không?"
"Vương phi nói gì, thiếp thân không hiểu." Hàn trắc phi cúi đầu xuống, bấm bụng bấm dạ chịu oan khuất lắm.
"Ngươi không hiểu cũng không cần gấp gáp, giờ nhận thức là vừa , bà tử ngoài kia ngươi có nhận biết?"
Lòng Hàn trắc phi nhảy dựng: "Vương phi ngài nói bà tử nào?"
Khánh Vương phi không nói gì, Tiếu mụ mụ không cần phân phó như bóp con gà , đem Hàn trắc phi kéo ra ngoài, kéo đến cái xác bị đánh chết.
Bà tử đó sớm đã là một mảnh huyết nhục mơ hồ, nửa người dưới thấm đẫm máu tươi, nằm sấp ở trên ghế, sớm không còn một tiếng động.
Tiếu mụ mụ không khách khí chút nào, đè đầu Hàn trắc phi làm cho nàng ta để sát mặt vào xem, Hàn trắc phi dùng sức giãy giụa lấy, liều mạng nhìn về phía Khánh Vương: "Biểu ca, cứu ta, cứu ta a..." (Soái – Đào Quân Trang ..)
"Kế Nhu..." Khánh Vương tràn đầy bất đắc dĩ cùng cầu xin.
Khánh Vương phi không hề bị lay động, Tiếu mụ mụ vừa mới chịu trách nhiệm đánh bà tử kia , bà ấy quay đầu người chết một cái, khuôn mặt cực kỳ đáng sợ lập tức lộ ở trước mắt mọi người.
Đầu lưỡi bà ta đều phun ra, trên mặt một mảnh huyết nhục mơ hồ, lại vì đau đớn quá mức, cứng rắn cắn đứt đầu lưỡi.
Con mắt trợn tròn, bảy lỗ chảy máu, người nhát gan thấy khuôn mặt này sợ là sẽ bị hù chết.
Hàn trắc phi nhúc nhích một chút, căn bản không có biện pháp phản kháng Tiếu mụ mụ.
Nàng ta rõ ràng là kinh hãi đến tận cùng.
Ngọc Nương đang nhìn trong nháy mắt, liền che mắt Tiểu Bảo, Ngọc Thiền che mắt Nguyệt Nguyệt.
Ngọc Nương không thể che, chỉ có thể nghiêng mặt đi.
"Kế Nhu, ngươi nếu giận, hãy phát vào ta.
Nàng ấy dù sao mang hài tử, ngươi không nể mặt thầy tu thì cũng hãy nể mặt phật tổ được không?" Khánh Vương cuối cùng tìm lại thanh âm mệt mỏi cùng vô lực.
(Soái – Đào Quân Trang ..)
Khánh Vương phi cười: "Nàng ta ra tay với Châu Châu sao không nể mặt thầy tu thì cũng phải nể mặt phật tổ đi? Ta lúc trước nể phật cho nên mới ăn khó chịu thiệt thòi.
Đúng nàng có hài tử, theo lý thuyết thai phụ chịu không nổi kinh hãi, ta thấy nàng ngược lại rất tốt." Tiếng nói còn chưa ra hết, Hàn trắc phi liền nôn khan, vừa che bụng kêu đau.
"Tiếu Kế Nhu! Ngươi..."
Khánh Vương phi ngước mắt nhìn Khánh Vương, cười lạnh: " Hai ta thành hôn nhiều năm, là lần thứ hai ngươi gọi tên ta đầy đủ, lần đầu tiên đêm động phòng hoa chúc hôm đó..."
Vừa nghe đến này, Khánh Vương thống khổ, sắc mặt cũng mềm nhũn ra: "Kế Nhu..."
"Năm đó ...!thôi , hiện thời người và vật đã không còn.
Ta nói nàng bụng dạ khó lường, ngươi không tin.
Ta nói nàng lòng dạ rắn rết, ngươi không tin.
Ta đã từng hy vọng ngươi có thể tin, ta hiện tại không còn nghĩ vấn đề này nữa.
Trước ta liền nói với ngươi , Châu Châu của ta không phải một bà tử có thể bồi thường , ngươi căng thẳng vì nàng ta có thai phải không? Trong bụng của nàng ta là tính mạng, lẽ nào Châu Châu không phải ? Ngươi đừng quên , một trả một, ai cũng đừng oán trách chi ai..."
Khánh Vương phi càng ngày nói nhỏ, bỗng nhiên hét lớn một tiếng: "Tiếu mụ mụ."
" Vâng!" Tiếu mụ mụ vang dội trả lời.
Người ta không biết hai chủ tớ ý bọn hò, Tếu mụ mụ đem nhấc chân giẫm vào bụng Hàn trắc phi.
Thậm chí còn cười: "Hàn trắc phi, ngươi ngàn vạn đừng oán trách, ngươi cho vương phi đã ăn bao nhiêu khó chịu thiệt thòi, sẽ phải có một ngày lật thuyền trong mương." (Soái – Đào Quân Trang ..) Khánh Vương muốn ngăn cản cũng không kịp, trơ mắt nhìn Tiếu mụ mụ hai chân đạp xuống.
Tấn Vương dù đứng gần lại không động đậy.
Ngọc Nương vô thức bụm miệng.
Tiếu mụ mụ chân nghiền xuống, thậm chí còn nghiền hai cái.
Trên mặt bà ấy tràn ngập khoái ý, rõ ràng là triệt để phát tiết uất khí ra.
Hàn trắc phi kêu thảm thiết, Khánh Vương xông tới, lại bị Tấn Vương đưa tay ngăn trở .
"Ngũ ca!"
Tấn Vương cũng không nói lời nào, chỉ nhìn Khánh Vương phi.
"Lẽ nào huynh cũng cảm thấy nàng ấy đúng , nàng không phải là người tốt? Ngũ ca đến cùng ta có phải là đệ đệ ngươi, nàng là ngươi bảo ta cưới , ngươi bao che cho nàng? !" (Soái – Đào Quân Trang ..)
Khánh Vương rõ ràng nói không lựa lời , hắn nói câu này rõ ràng liền là phủ định tình cảm của Tấn Vương , kể cả tình cảm vợ chồng giữ hắn cùng Khánh Vương phi nhiều năm.
Hắn cùng với Khánh Vương phi năm đó là Hoằng Cảnh Đế chỉ hôn mới thành phu thê , nhưng năm đó Tấn Vương đã sớm an bài cho Khánh Vương phi để hai người gặp mặt một lần.
Khánh Vương đồng ý, Tấn Vương mới đi để Hoằng Cảnh Đế chỉ hôn.
Mà chỉ một câu nói kia, hoàn toàn chối bỏ tất cả.
Thậm chí chối bỏ lời hứa cùng với Khánh Vương phi khi mới gặp gỡ.
Khánh Vương phi liên tục suy nghĩ, nàng phải thế nào mới có thể chết tâm.
Một khắc này nàng nghe được thanh âm khiên tâm này chết.
Nàng không khóc ngược lại còn cười: "Hôm nay ta liền để cho ngươi biết cái gì gọi là bụng dạ khó lường.
Nàng không phải là hoài thai sao? Bị hành hạ kiểu này, nhất định phải sẩy thai rồi.
Tiếu mụ mụ, đại phu còn chưa đi xa, bảo đại phu đến bắt mạch." (Soái – Đào Quân Trang ..)
Thân thể Hàn trắc phi cứng ngắc, tất cả mọi người đều chú ý nàng, tự nhiên mọi người đều thấy.
Miệng nàng thống khổ gọi Khánh Vương: "Biểu ca, biểu ca...!Ta phải đi về...!Không ở chỗ này nữa , nơi này đều là ác quỷ..."
"Ngươi muốn về đâu? Không sợ nói cho ngươi, muốn đi, đợi đại phu chẩn mạch.
Một đại phu không đủ, ta cho người thỉnh thái y đến bắt mạch, ta muốn nhìn một chút ngươi còn có thể diễn bao lâu.
Lần đó ta để ngươi đứng trong chốc lát, ngươi sau khi trở về liền sẩy thai.
Bởi vì chuyện này, trong miệng hắn không nói gì, nhưng trong nội tâm liên tục đổ lỗi cho ta.
Như vậy một hồi, ngươi lấy được bao nhiêu chỗ tốt ta không nói , lẽ nào ngươi nghĩ rằng ta lại để ngươi làm thêm một lần nữa?"
Khánh Vương mặt cứng ngắc, không dám tin nhìn Hàn trắc phi.
Hàn trắc phi bất chấp bắt lấy tay Khánh Vương , khóc ròng nói: "Điện hạ, thiếp lần đó sẩy thai thật, vương phi là vu hãm thiếp, nàng ấy nhìn thiếp không vừa mắt..."
Khánh Vương phi cắt đứt lời nàng: "Hắn sẽ tin tưởng ngươi , ngươi không cần đóng vai bi, lần này nhất định sẽ sẩy thai phải không?"
Hàn trắc phi nuốt một ngụm khí, chặn ở trong cổ họng, đúng lúc này đại phu đã đến bắt mạch cho Hàn trắc phi.
Hàn trắc phi giãy giụa không cho đại phu bắt mạch, Tiếu mụ mụ lại tới ngăn nàng.
Khánh Vương cũng không biết xuất phát từ loại tâm tư nào, lại không giúp đỡ nàng.
(Soái – Đào Quân Trang ..) Ngọc Nương thấy cảnh này thật quái dị bệnh nhân lại bị áp chế trên mặt đất để bắt mạch .
Đại phu bẩm: "Nữ tử này cũng không có thai, tựa hồ vừa mới hành kinh."
Hàn trắc phi thét to: "Ngươi nói dối, nói dối! Ngươi là người của vương phi, tất nhiên là bị nàng ta thu mua ..."
" Cho người vào cung thỉnh thái y." Khánh Vương phi nói.
Khánh Vương đứng lên, "Không cần ."
"Biểu ca..." (Soái – Đào Quân Trang ..)
Khánh Vương phi cười nói: "Xác thực không cần , ta cũng cảm thấy không cần.
Ngươi tin hay không cùng ta còn có quan hệ gì đâu?"
"Không, không phải như vậy.
Kế Nhu, ta tin ngươi."
Khánh Vương phi nhắm hai mắt, mỗi lần xảy ra chuyện hắn đều nói như vậy, nhưng mỗi lần đều sẽ dao động.
Bởi vì quá quen thuộc, quen thuộc đến mỗi một ánh mắt cũng có thể nhìn thấu, hắn chần chừ, do dự, thậm chí là đi tới đi lui, đều rất rõ ràng.
Hắn kỳ thật không thật tâm tín nhiệm nàng, bất quá chỉ là muốn trấn an nàng mà thôi.
Khánh Vương phi mở mắt ra, trong lòng một mảnh thanh minh: "Chúng ta cùng cách đi."
Chuyện hôm nay phát sinh quá ngoài dự liệu, Ngọc Nương ngồi trên xe ngựa, tâm tình vẫn không thể bình tĩnh.
Bi thương đến chết tâm, Khánh Vương phi là thật hết hy vọng , bỏ lại lời muốn hòa ly, liền cho người thu dọn đồ đạc về nhà mẹ đẻ.
Mang cả Diễm Ca Nhi cùng Châu Châu , Khánh Vương cản không lại.Mả Khánh Vương muốn ngăn cũng không được, bởi vì Hàn trắc phi khóe miệng thổ huyết, gắt gao ôm chân Khánh Vương kêu đau.
Ngọc Nương tức không nhẹ, đồ không biết xấu hổ , cũng tức Khánh Vương.
Khánh Vương phi đi rồi, nàng thở phì phì liền kéo Tấn Vương về , không muốn để ý tới cái đồ hồ đồ đó.
(Soái – Đào Quân Trang ..)
"Điện hạ, Kế Nhu có thể cùng Thất đệ hòa ly sao?"
Tấn Vương yên lặng nhìn Ngọc Nương, ánh mắt này làm nàng có cảm giác mình là người ngu.
Rõ ràng không thể hòa ly, các triều đại đã qua chưa nghe ai nói qua hoàng tử phi dám cùng hoàng tử hòa ly.
Lời khó nghe là chỉ có hoàng tử không cần hoàng tử phi, cho dù có một ngày hắn chết trước , thì ngươi cả đời phải sống thủ tiết.
" Không thể vãn hồi sao?" Ngọc Nương lẩm bẩm nói.
Cũng bởi BIẾT nhiều khó, Ngọc Nương mới nói như vậy.
Lại không không biết có thành công hòa ly, nếu thật hòa ly , Khánh Vương khẳng định là tái hôn.
Châu Châu làm sao bây giờ? Diễm Ca Nhi làm sao bây giờ? Có mẹ kế như có bố dượng, lại càng không cần phải nói Hàn trắc phi còn ở bên trong, về sau hai hài nhi tử biến thành cái gì.
Kế Nhu nên làm cái gì bây giờ? Bị hoàng thất bỏ nữ nhân, ai dám cưới.
Ngọc Nương nghĩ đến là đầu đau, nổi giận nói: "Ngươi nói sao có người vô sỉ như thế, nàng ta không sợ lương tâm bất an?" (Soái – Đào Quân Trang ..)
Lương tâm nàng ta chắc chắn sẽ không bất an, bởi vì nếu có đã không làm.
Không gì bằng lòng dạ đàn bà Tấn Vương đã chứng kiến.
Các nàng thậm chí so với nam nhân còn thành đại sự, bởi vì các nàng có thể đặt mình trong bụi bậm, để đạt mục đích, mà nam nhân có đôi khi còn trở ngại tôn nghiêm và mặt mũi.
, "Trước đó có Kiều Tú Lệ, sau có Hàn Chỉ nhi, xác thật đáng sợ, núp trong bóng tối như loài rắn độc, bất cứ lúc nào cũng có thể cắn ngươi một ngụm.
Vì sao không nói với Khánh Vương, hắn không phải là nghe chàng nhất à ..."
Ngọc Nương thao thao bất tuyệt lải nhải, nói năng lộn xộn, hiển nhiên là trong lòng loạn cực.
Tấn Vương bắt lấy tay nàng , đặt ở trong lòng bàn tay vuốt vuốt: "Thôi , đừng quản nhà người ta." Ngọc Nương nhìn Tấn Vương mới nhớ tới lời Khánh Vương nói đã đả thương hắn.
Nàng có một cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cũng không biết Khánh Vương đến cùng đang suy nghĩ gì.
"Sự tình phát sinh quá đột ngột, hai người đều cần yên lặng một chút."
Ngọc Nương chần chờ nói: "Nếu Kế Nhu kiên trì muốn hòa ly thì làm sao bây giờ?"
Tấn Vương trầm ngâm một cái: "Lúc trước là bản vương tác hợp , nàng ấy nếu thật lòng muốn hòa ly, ta giúp nàng ấy hòa ly.".