Sủng Thiếp Ở Vương Phủ

chương 170: chương 167

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sáng ngày kế, Tiểu Bảo cùng Nguyệt Nguyệt ăn mặc chỉnh tề được Ngọc Nương đưa ra cửa.

Tấn Vương hôm nay đi làm trễ, bởi vì hắn muốn đưa hai đứa nhỏ tiến cung.

Một đường ngồi trên xe ngựa nhập cung, Tấn Vương dẫn hai đứa đi chưa tới thượng thư phòng, liền thấy Ngô vương dẫn mấy hài tử cũng trên đường vào cung.

Không chỉ đứa trẻ vừa độ tuổi là Kỳ ca nhi , còn có Tỳ ca nhi không đến bốn tuổi cùng Dụ ca nhi không đến ba tuổi đều đến .

Ngô vương dừng chân chào hỏi Tấn Vương: "Ngũ ca."

Tấn Vương gật đầu, nhìn thoáng qua Tỳ ca nhi cùng Dụ ca nhi.

Ngô vương cười nói: " Phụ hoàng nói để Sâm ca nhi đến thượng thư phòng, ta nghĩ trong nhà còn hai tên tiểu tử suốt ngày da dày đến mức dám leo nóc phòng bóc ngói, nên cũng đưa tới, dù sao có tiên sinh quản, cũng có thể khá hơn một chút."

Tấn Vương im miệng không nói gì.

Đừng nghe Ngô vương nói hay như hát, trên thực tế hắn đánh chủ ý gì, Tấn Vương quá rõ ràng, Tiểu Bảo cũng rõ ràng.

Tiểu Bảo cũng biết nhất định sẽ phát sinh việc này, hôm qua mới chịu đáp ứng dẫn Nguyệt Nguyệt tiến cung.

"Ngũ ca, sao lại dẫn theo nữ oa oa?"

Không đợi Tấn Vương nói chuyện, Tiểu Bảo liền dắt tay Nguyệt Nguyệt tay: " Con cùng Nguyệt Nguyệt ở một chỗ."

Ngô vương mỉm cười, tiểu oa nhi chính là tiểu oa nhi, biểu hiện lại yêu nghiệt, bản chất nó vẫn là tiểu oa nhi.

Hắn không khỏi suy nghĩ mình không để ý việc thê thiếp ngăn trở, nhất định đem hai đứa nhỏ mang vào cung, đến cùng phải dư thừa hay không?

Bất quá loại ý nghĩ này cũng không duy trì quá lâu, Vĩnh Vương gia dắt Thiện ca nhi, Đại Vương gia có Hàm ca nhi, An vương gia thì Hạo ca nhi, còn Lỗ vương gia thì Tuyên Ca Nhi, mấy hài tử còn không đến bốn tuổi đều đến , Ngô vương lập tức không còn nghĩ như thế.

(Soái – Đào Quân Trang ..)

Hoằng Cảnh Đế mới vừa hạ triều, vốn định triệu vài đại thần nghị sự, vừa thấy tình hình này, liền để các đại thần chờ , đem nhóm bọn người triệu vào.

Lỗ vương tích cực nhất, đi vào liền nói: "Phụ hoàng, ngài xem nhi thần có Tuyên Ca Nhi , tiểu tử này ngài cũng biết nó coi trời bằng vung.

Nhi thần liền nghĩ, dù sao nó cũng không lệch tuổi bao nhiêu, không bằng đưa tới để các sư phụ trong cung quản giáo."

Vừa nói ra là Vĩnh Vương, Ngô vương đều ào ào phụ họa.

Hoằng Cảnh Đế ngồi trên ngai vàng không hiện rõ thái độ, liếc Tấn Vương một cái, nhìn Nguyệt Nguyệt: "Ngươi là?"

Tấn Vương không lên tiếng, ngược lại Tiểu Bảo lật đật nói : "Hoàng gia gia, Nguyệt Nguyệt muốn cùng con đến thượng thư phòng học bài."

"Nó là nữ oa oa..."

"Nữ oa oa cũng có thể học bài a, cha mỗi lần đều ở nhà dạy nương học."

Tất cả mọi người nhìn lại, không nghĩ tới người lạnh lùng đứng đắn như Tấn Vương còn hiểu được tình thú.

(Soái – Đào Quân Trang ..)

Cho dù da mặt có dày như sắt Tấn Vương cũng có chút ít thẹn thùng.

Hắn nhịn không được nhẹ ho một tiếng, lại nhẹ ho một tiếng, trách mắng: "Không cho nói bậy."

Tiểu Bảo không nói thêm gì nữa, nhưng trên khuôn mặt béo ú tràn ngập ủy khuất, rõ ràng là bị người lớn cường thế cưỡng bức mới chịu thiệt .

Hoằng Cảnh Đế phát hiện, đứa cháu này vẻ mặt thật phong phú, giống tiểu oa nhi hồ đồ lờ mờ , ngây thơ rực rỡ, cũng cơ trí, thông minh , còn biết xem sắc mặt.

Mà dù thông minh thì vẫn là tiểu oa nhi.

Hoằng Cảnh Đế nhìn Nguyệt Nguyệt, trong lòng thầm than một tiếng, ngẫm lại Tiểu Bảo mới bao nhiêu tuổi, tôn nhi nếu thật xóa đi tính trẻ con Hoằng Cảnh Đế sẽ nghi vấn lúc trước là người lớn dạy, nhưng nó vẫn còn trẻ con thì thoải mái hơn, thì Hoằng Cảnh Đế thở phào nhẹ nhõm.

Hoằng Cảnh Đế vuốt thái dương: "Nếu đã thế vậy thì học đi.

Quy củ thượng thư phòng các ngươi cũng biết rõ, không thể chịu khổ, thì sớm lĩnh về."

Lỗ vương gấp rút cười nói: "Phụ hoàng, nhất định không thế ." Nhà người khác đều có mấy đứa, nhà hắn chỉ có một đứa, dù thế nào cũng phải lưu lại.

Không nói nhiều lời Tấn Vương đem con nhà mình ra ngoài, dặn dò vài câu, lại lệnh đầy tớ xem nó.

Không thể không nói Vĩnh Vương chuẩn bị thật sự là đầy đủ, một tiểu oa nhi có hai người hầu, một gã thái giám, một cung nữ, đã đủ dùng.

(Soái – Đào Quân Trang ..)

Tiểu Bảo cũng có người là Ngọc Thiền cùng Dạ thập nhất.

Vốn là Dạ thập bảo vệ nó , nhưng tướng mạo nó quá thô lỗ, không giả làm thái giám được, chỉ có thể đổi Dạ thập đến.

Mấy vương gia đi rồi, Lý Đức Toàn phụng mệnh dẫn mấy tiểu hoàng tôn đến thượng thư phòng.

Thượng thư phòng ở trong cửa Kiền Thanh phía đông nam, năm gian cực kỳ rộng rãi.

Lúc đám Tiểu Bảo đến, vài hài tử lớn hơn chút đã học bên trong.

Lý Đức Toàn gọi tổng sư phụ từ bên trong đến, truyền khẩu dụ của Hoằng Cảnh Đế là đem vài tiểu oa nhi tách riêng một chỗ, để một vị tiên sinh dạy.

Tổng sư phụ gọi Tông Mục, chính là học sĩ Hàn Lâm Viện, đồng thời lại kiêm học sĩ nội các điện Văn Hoa Đại, coi như là người đức cao vọng trọng, kiến thức uyên bác.

Hắn nhận khẩu dụ của Hoằng Cảnh Đế , liền bảo thái giám dọn một gian, ở bên trong kê bàn ghế, rồi dẫn Tiểu Bảo cùng nhóm hài tử chân chưa tới bàn đi vào .

Hắn cũng không tự mình dạy, mà chọn Hồng Ngu của Hàn Lâm Viện tới dạy.

(Soái – Đào Quân Trang ..) Hồng Ngu thập phần nghiêm túc, cũng biết dạy các tiểu hoàng tôn học là việc không thể khinh thường, thứ nhất là hỏi mấy đứa trẻ học vỡ lòng thế nào mới biết được trừ Tiểu Bảo đã vỡ lòng, tất cả còn chưa ai học, chỉ có thể cười khổ không thôi.

Hồng Ngu bắt đầu từ Tam tự kinh.

Còn Tiểu Bảo, thì hắn dạy Thiên gia thơ này nọ.

Thời điểm học bài là cực kỳ buồn tẻ nhàm chán , đều là học thuộc lòng.

Tiên sinh niệm một lần, tiểu hoàng tôn cũng niệm theo một lần, một lần lại một lần dần dần dài hơn, rồi sau đó để tiểu hoàng tôn tự đọc.

Có thể học thuộc lòng rồi , sẽ dạy phía dưới .

Học nửa canh giờ, mấy tiểu hoàng tôn đã có người ngồi không yên , Hồng Ngu liền cho nghỉ ngơi một lát.

Từng thái giám cung nữ vào trong cho điểm tâm rồi uống nước.

Nghỉ ngơi khoảng phút lại tiếp tục bắt đầu.

Bất quá so với lúc trước còn nghiêm túc, vài tiểu hoàng tôn đã không còn thừa bao nhiêu nhẫn nại , nguyên một đám mông vẫn ngồi trên ghế nhưng thỉnh thoảng sẽ phải động một cái, còn không ngừng nhìn ra bên ngoài.

Kỳ thật cũng có thể nghĩ đến, mấy đứa nhỏ đang tuổi ham chơi.

Trước có thể nhịn xuống, thứ nhất là phụ thân mới vừa dặn dò, thứ hai là mới bắt đầu nên còn cao hứng.

(Soái – Đào Quân Trang ..)

Hiện thời hứng thú không còn , tự nhiên ngồi không yên.

Hồng Ngu đứng ở phía trên nhìn chung quanh cũng chỉ thấy hoàng tôn nhà Tấn Vương cùng tiểu nữ oa kia còn xem như nghiêm túc.

Suy nghĩ một chút lời Đại học sĩ nói cùng mình, Hồng Ngu cũng thoải mái, biết mình nên nghiêm túc dạy nhất là con Tấn Vương, mấy hoàng tôn kia bất quá là bồi thái tử đọc sách.

Vừa học một lát, liền có đứa đòi đi chơi.

Không để cho đi liền nháo, cung nữ thái giám dỗ cũng không được, chỉ có thể mặc cho nó ra ngoài.

Đi một đứa, tự nhiên còn có đứa tiếp theo , thậm chí có đứa còn gọi bằng hữu.

Vì vậy tổng cộng có bảy người, cộng thêm Nguyệt Nguyệt là tám, hiện nay chỉ còn lại bốn đứa là Tiểu Bảo với Nguyệt Nguyệt, Thiện ca nhi Vĩnh Vương phủ cùng Hàm ca nhi Đại Vương gia.

(Soái – Đào Quân Trang ..)

Học nửa canh giờ, nghỉ ngơi mười phút đồng hồ, mãi cho đến buổi trưa tới lúc dùng bữa, Hồng Ngu mới tuyên bố kết thúc.

Bất quá các tiểu hoàng tôn không thể về nhà, dùng xong ăn trưa có thể nghỉ ngơi nửa canh giờ, buổi chiều học tiếp.

Chờ đến lúc xế chiều, trừ Tiểu Bảo cùng Thiện ca nhi Vĩnh Vương phủ còn học những người khác đã chạy ra ngoài chơi.

Nguyệt Nguyệt không đi, bất quá Nguyệt Nguyệt bé vẫn ngồi ở chỗ này, mà không phải học hành gì.

Giữa giờ Thân từng người xuất cung trở về nhà, bởi vì hôm nay là lần đầu tiên Tiểu Bảo tiến cung đọc sách, Ngọc Nương tự mình đến cửa cung đón.

"Đã học xong? Có người bắt nạt con không? Nếu như có ai bắt nạt con , con cứ nói với nương, nương nói lại cho cha con."

Tiểu Bảo thầm nghĩ, như thế quá phiền toái, vậy còn không bằng nó nói với hoàng gia gia.

(Soái – Đào Quân Trang ..)

Trên mặt chắc chắn nó sẽ không biểu hiện thế, mà là ngoan ngoãn nói không có ai bắt nạt, nói sư phụ rất tốt, buổi trưa ăn cũng ngon, không phiền hà, nương cứ an tâm các loại .

Cũng gần tới giờ Tấn Vương đi làm về , Ngọc Nương dứt khoát cho xe ngựa chạy tới công bộ, định đón Tấn Vương cùng hồi phủ.

Vì vậy cuối cùng sau nhiều ngày, Tấn Vương lại được trải nghiệm đãi ngộ được đón đưa.

Trên đường trở về, Tiểu Bảo nhắc tới Diễm Ca Nhi, hỏi hôm nay sao nó không đi học.

Đề tài này cũng có chút trầm trọng , Tấn Vương lẽ nào nói với Tiểu Bảo, bởi vì cha nó không ở đây, cho nên không có ai giúp nó tranh thủ, mà Hoằng Cảnh Đế không để bụng, nên Diễm Ca Nhi bị xem nhẹ.

Diễm Ca Nhi cũng hơn bốn tuổi , theo lý là có thể đến thượng thư phòng học bài .

Tấn Vương nhìn Ngọc Nương một cái, Ngọc Nương ngầm hiểu gật đầu, dự định sáng mai đến Khánh Vương phủ đi.

Mà cùng lúc đó, trong mấy vương phủ kia cũng đều đã biết tình hình hài tử nhà mình ở thượng thư phòng biểu hiện ra sao.

Hài tử lớn chút thì bản thân đã hiểu chuyện, tự nhiên biết khắc chế bản thân.

Còn nhỏ , không thích đọc sách, muốn đi ra ngoài chơi đùa , đều bị phạt.

Đặc biệt là Tuyên Ca Nhi phạt nặng nhất, bởi vì nó ở thượng thư phòng hô bằng gọi hữu ra ngoài chơi , tự nhiên tính sổ ở trên người nó.

Lỗ vương xưa nay tính tình nóng nảy, hôm nay lại động thủ đánh mông Tuyên Ca Nhi dù bình thường rất nuông chiều nó.

Nếu không phải Lỗ vương phi ngăn nói đánh hỏng rồi ngày mai con không thể đến thượng thư phòng chắc Tuyên Ca Nhi no đòn.

Ngày kế, cha đều không có tới, từng vương phủ đứa lớn dẫn đứa nhỏ ngồi xe ngựa đến .

Hôm nay khác hôm qua, ngày hôm qua là ngày đầu tiên, bắt đầu từ hôm nay nhóm hoàng tôn nhất định phải đến đây ở giờ Thìn.

Đây là bởi vì hoàng tôn không ở trong hoàng cung, trên đường khó tránh khỏi làm trễ nãi, giống như trước đây các hoàng tử đến thượng thư phòng, đều là giờ dần dậy, giờ Mẹo đi tới thượng thư phòng, lúc ấy trời còn chưa sáng.

Tuyên Ca Nhi hôm nay đặc biệt không vui, Tiểu Bảo cũng có thể nhìn ra, mấy đứa khác cũng đều ỉu xìu ão não .

Nó tò mò liền hỏi Tuyên Ca Nhi.

Tuyên Ca Nhi nhịn không được nội tâm bi thương, vân vê con mắt thút tha thút thít lên tiếng bằng ngôn ngữ quật cường: "Ngươi quản tiểu gia sao ? Tiểu gia bị đánh, tiểu gia còn phải nói cho ngươi!".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio