Sủng Thiếp Ở Vương Phủ

chương 180: chương 177

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Hoàng gia gia, tôn nhi cáo lui đây, nương còn ở nhà chờ con, nếu con về muộn , nương nhất định sẽ rất lo lắng."

Hoằng Cảnh Đế phất tay: "Đi đi." (Soái – Đào Quân Trang ..)

Tiểu Bảo ra hình ra dáng dúi dúi cái tay mập, để Lý Đức Toàn dắt ra cửa.

Ngọc Thiền cùng Dạ thập nhất ở bên ngoài, từ tay Lý Đức Toàn tiếp nhận Tiểu Bảo, sau khi tạm biệt, hai người liền dẫn Tiểu Bảo từ Càn Thanh Cung ra ngoài .

Lý Đức Toàn trở lại cạnh Hoằng Cảnh Đế, thấp giọng bẩm: "Bệ hạ, ngự thiện phòng bắt được kia tên tiểu thái giám kia , là Khang tần lệnh hắn ra tay."

Hoằng Cảnh Đế ồ một tiếng, ý vị thâm trường nói: "Khang tần cùng Tấn Vương có quan hệ gì đâu." Sự thật là Khang tần tuy là tần vị, nhiều năm qua cũng liền chỉ sinh một công chúa, trong cung cũng là lão nhân , sao lại cùng một hoàng tử khó xử, hai người căn bản không có xung đột lợi ích.

(Soái – Đào Quân Trang ..)

" Khang tần cùng tiền Hiền phi có quan hệ không tầm thường, như thế có khả năng là tiền Hiền phi xui khiến Khang tần ra tay?"

Tiền Hiền phi sinh An vương, An vương gặp chuyện không may, rõ ràng là do vài hoàng tử trong bóng tối ra tay , tiền Hiền phi giận chó đánh mèo, cũng bình thường.

Lý Đức Toàn chỉ cười xòa.

Không dám tra tiếp, hắn cũng muốn nói dám tiếp.

(Soái – Đào Quân Trang ..)

Một hồi lâu, Hoằng Cảnh Đế mới điểm đầu gối, lầm bầm một câu: " Nững nữ nhân này, nguyên một đám đầu óc so con ong còn quanh co lòng vòng hơn.

Các nàng thế này - -" ngưng một lát, "Đánh chết thái giám kia đi, địa vị Khang tần giáng xuống vừa."

Lý Đức Toàn đồng ý.

Như vậy nếu thật là tiền Hiền phi làm thì coi như là cảnh cáo.

Nếu không phải bà ta sẽ tự đi tra ai hãm hại bà ấy.

Bất quá theo Lý Đức Toàn khả năng tiền Hiền phi ra tay cực thấp.

Như thế rất dễ dàng khiến người ta nghi ngờ, tiền Hiền phi cũng sống trong cung nhiều năm, còn an an ổn ổn dưỡng một hoàng tử một công chúa không thể thiển cận vậy.

(Soái – Đào Quân Trang ..) Đi theo Hoằng Cảnh Đế lâu , Lý Đức Toàn cũng am hiểu phong cách vị quân vương này xử sự, cho ngươi sự sủng ái, không nhất định là sủng ai, phạt ngươi, cũng không nhất định là phạt ngươi.

Một năm, hai năm, năm năm, mười năm, không phải là một sớm một chiều có thể nhìn ra , chỉ mấy hôm nay mới có thể thấy chút gì đó.

Giống với chủ nhân kia, bệ hạ đối với Tấn Vương phủ cùng tiểu hoàng tôn không giống người khác, trừ Sâm công tử thiên tư thông tuệ, một phần lớn là vì tiểu hoàng tôn có khuôn mặt giống vị kia.

Những ý niệm này cũng chỉ lướt qua đầu Lý Đức Toàn một vòng liền chôn ở trong lòng.

Bọn họ trên vị trí này, nên nghĩ hay không nên nghĩ , đều là không nên suy nghĩ, chỉ có thể bệ hạ đăm chiêu, bệ hạ suy nghĩ, thì mới có thể sống lâu.

(Soái – Đào Quân Trang ..)

Ngay cửa Càn Thanh Cung có Diễm Ca Nhi đang đợi Tiểu Bảo.

Khi tan học mỗi hoàng tôn đều về phủ , Diễm Ca Nhi bình thường đều cùng Tiểu Bảo xuất cung về nhà , cho nên chờ nó.

"Ngươi chờ sốt ruột hả?"

Diễm Ca Nhi yên lặng lắc đầu: "Tuyên Ca Nhi nói cũng muốn chờ ngươi, nhưng nó không chịu nổi, nên chạy rồi ." (Soái – Đào Quân Trang ..)

Hai đứa mang cung nữ thái giám đi tới Kiền Thanh môn, một tiểu tử như phóng phong hỏa luân chạy đến, thở hồng hộc : "Ta suy nghĩ một chút thấy vẫn nên chờ các ngươi cùng nhau về.

Ta cắt hai cái đuôi Dụ ca nhi cùng Tỳ ca bỏ rồi , ngươi nói mang ta tới nhà ngươi chơi, ngươi đừng nói chuyện không giữ lời."

Người tới chính là Tuyên Ca Nhi.

Tiểu Bảo bật cười, bất quá nó thuận mồm nói ra, vậy mà Tuyên ca nhi còn nhớ kỹ .

"Vậy được, nhưng nhà ta còn có đệ đệ ngươi không thể quá nghịch ngợm , cũng không được bắt nạt nhị bảo." (Soái – Đào Quân Trang ..)

Tuyên Ca Nhi không kiên nhẫn liếc hắn, "Ngươi nói cứ như tiểu gia ngày ngày bắt nạt người khác không bằng , đi mau đi, ngươi nhìn đi ta lại có hai cái đuôi kìa ."

Hai cái đuôi đó là Tiểu hỉ tử, cùng cung nữ Như Hoa.

Hai người đó thở không ra hơi chạy đến, hai cái mặt mệt đến đáng thương .

Ba đứa cùng nhau bước đi, Tiểu hỉ tử cùng Như Hoa chỉ có thể giữ vững tinh thần đi ở bên cạnh.

Bọn họ sau khi trở về nhất định sẽ bị phạt, nhưng tiểu công tử khuyên mãi không nghe, không chỉ ăn cơm nhà người ta, còn muốn tới phủ người ta chơi.

(Soái – Đào Quân Trang ..)

Tiểu Hỉ tử nghĩ thầm, chờ ra cửa cung cho người đưa tin về phủ, hắn không quản được tiểu tổ tông này .

Ba đứa lên xe ngựa của Tấn Vương phủ, đại khái là lần đầu tiên ngồi xe ngựa nhà người ta, Tuyên Ca Nhi hiếu kỳ tò mò xem bốn phía, Tiểu Bảo dùng cái nệm rất êm êm, nó muốn kéo dậy sờ một cái.

Đáng tiếc Tiểu Bảo cùng Diễm Ca Nhi ngồi ở phía trên không đứng dậy , nó bất đắc dĩ bu lại, ngã mình vào cái đệm cảm thán: "Thật mềm, sau khi ta trở về cũng bảo nương làm cho ta một cái."

Bởi vì Tiểu Bảo nói cái này là nương sai người làm riêng cho nó nên tiểu tử này mới nói như vậy.

Con nít cái gì cũng muốn cùng so sánh một lần, may mắn Tiểu Bảo không nhỏ chứ không lại nháo lên.

(Soái – Đào Quân Trang ..)

Đến Tấn Vương phủ, Tiểu Bảo giữ Diễm Ca Nhi lại, một mình nó ứng phó không nổi Tuyên Ca Nhi.

Diễm Ca Nhi cũng không cự tuyệt, cho người về Khánh Vương phủ truyền lời, nó sẽ cùng Tiểu Bảo, Tuyên Ca Nhi tới Tấn Vương phủ.

Hiện tại hoa hoa không chỉ đón Tấn Vương, nó còn cần đón Tiểu Bảo.

Nó tựa hồ cũng biết khi nào Tiểu Bảo về, nên đã ngồi xổm trước cửa viện ngay trên bậc thang chờ khi Tiểu Bảo vừa tiến vào cửa sân, nó liền dán lên.

"Meo meo."

Đây không phải là tiếng kêu thân mật, mà là Hoa Hoa đang xù lông với người lạ.

"Ô a!" Tuyên Ca Nhi không thừa nhận nó mới bị hù nó đi sau hai bước, mới chỉ hoa hoa hỏi Tiểu Bảo: " Mèo nhà ngươi nhìn thế nào cũng giống con báo con vậy?." (Soái – Đào Quân Trang ..)

Hoa hoa vốn là mèo, nhìn như con báo nhưng thực tế không hề giống.

Cho nên Tuyên Ca Nhi cũng nhìn ra : "Nó không phải là báo mà, ta đã thấy báo con, đoạn thời gian trước cũng có người đưa cho cha ta một con không giống như vậy.

Nhưng con mèo này thật mập!"

Tuyên Ca Nhi lý sự cho lắm, kỳ thật nó vẫn không dám dựa gần, nó đứng thật xa cùng Tiểu Bảo nói chuyện.

Tiểu Bảo, Diễm Ca Nhi buồn cười nhìn.

Lúc này , Ngọc Nương từ trong cửa ra đón.

"Nghe đầy tớ nói con về , sao không đi vào? Tuyên Ca Nhi đến à , mau vào đi, Tiểu Bảo nhắc về con với ta nhiều lắm." (Soái – Đào Quân Trang ..)

Tuyên Ca Nhi không phải là lần đầu tiên gặp Ngọc Nương, bất quá đây lại là lần đầu tiên gặp trong tình huống này.

Là nương của huynh đệ tốt của nó, còn ở tình huống nguy cơ xuất hiện, Tuyên Ca Nhi phá lệ nhu thuận, gấp rút đến chỗ Ngọc Nương, tránh ra bên cạnh vẫn nhìn chằm chằm vào Hoa hoa.

Nó do dự không biết phải gọi thế nào nghe Diễm Ca Nhi gọi Ngũ bá mẫu, thì nó cũng gọi theo.

(Soái – Đào Quân Trang ..)

"Ngũ bá mẫu, chúng ta mau vào thôi." Tuyên Ca Nhi chủ động kéo tay Ngọc Nương.

Ngọc Nương sững sờ một cái, vội vàng gật đầu dẫn Tuyên Ca Nhi đi vào .

Sau lưng, Tiểu Bảo cùng Diễm Ca Nhi thiếu chút nữa cười gập cả lưng.

Tụi nó nhìn ra Tuyên Ca Nhi đang diễn tuồng vì sợ hoa hoa.

Tuyên Ca Nhi thế nhưng sợ mèo, hài tử từ trước đến nay coi trời bằng vung, quả thực có thêm hài hước .

Ba tiểu tử đi tới chính phòng bái kiến Tấn Vương, bởi vì Tấn Vương thật sự là mặt lạnh, có hắn ở đây, tiểu hài nhi cũng không chơi nổi, Tiểu Bảo liền dẫn Tuyên Ca Nhi cùng Diễm Ca Nhi đi tới đông sương.

(Soái – Đào Quân Trang ..)

Diễm Ca Nhi chỗ nào cũng biết, Tuyên Ca Nhi lại là lần đầu tiên đến.

Trong phòng Tiểu Bảo nó đều cảm thấy mới lạ, rõ ràng cũng không có gì kỳ lạ, về sau Tiểu Bảo nghe Tuyên Ca Nhi nói, trong Lỗ vương phủ từ trên xuống dưới đều vô cùng bảo vệ nó.

Nhất là Lỗ vương phi, ăn mặc ngủ nghỉ , mặc kệ là đi chỗ nào đều có rất nhiều nha hoàn bà tử đi theo.

Tiến cung chỉ có hai người hầu, vì chuyện này mà Lỗ vương phi không ít lần cùng Lỗ vương cằn nhằn.

(Soái – Đào Quân Trang ..)

Cho nên khi Tuyên Ca Nhi thấy ở đây không có nha hoàn bà tử vây quanh, họ đem điểm tâm, trái cây bưng lên là tất cả mọi người đi xuống hết , quả thực là chuyện không thể tưởng tượng được.

Nó cũng không biết, Tiểu Bảo cũng không thích người ta vây quanh, có thể được như hiện thời là có rất nhiều cố gắng, khi Ngọc Nương đặc biệt yên tâm với nha hoàn mới được.

Tuyên Ca Nhi cũng không phải là thích cái phòng mà bất quá là nó thích không khí mà thôi.

Diễm Ca Nhi cảm động lây.

Đừng nhìn hai đứa còn nhỏ mà không hiểu chuyện , ai mà thích làm cái gì cũng có người ở bên cạnh hô to gọi nhỏ.

Còn tiểu Hỉ tử đã nhận được tin từ Lỗ vương phủ nên đã không vội vàng nữa, cứ ngồi ở trong phòng cùng gã sai vặt uống trà nói chuyện.

Vương gia nói đúng, tiểu công tử ở Tấn Vương phủ sẽ không có chuyện gì, nếu gặp chuyện không may là trách nhiệm của Tấn Vương phủ.

Trên thực tế Tuyên Ca Nhi ở Tấn Vương phủ so với trong cung an toàn hơn nhiều , Tấn Vương nếu để hài tử ở nhà hắn gặp chuyện không may, đó mới là trò cười.

Lúc dùng bữa tối, Tuyên Ca Nhi được tán dương, vì nó ăn đặc biệt nhiều, so với lúc bình thường bị nha hoàn bà tử đuổi theo ép ăn, nó ăn nhiều gấp bội.

(Soái – Đào Quân Trang ..) Ăn xong bữa tối, ba tiểu tử tiếp tục trở về phòng chơi, mãi cho đến khi Lỗ vương phủ cho người thúc giục, Tuyên Ca Nhi vẫn không muốn về.

Bởi vì trời đã rất tối , Diễm Ca Nhi nghỉ lãi Tấn Vương phủ, không về dù sao cũng không lần đầu tiên nó ngủ lang.

Cũng vì thế Tuyên Ca Nhi cũng không muốn đi, cũng muốn tá túc ở Tấn Vương phủ qua đêm.

(Soái – Đào Quân Trang ..)

Vẻ mặt Tiểu hỉ tử đau khổ: "Tiểu công tử không được, vương phi sẽ không đáp ứng ."

Tuyên Ca Nhi đứng ở trên giường, chống nạnh: "Tiểu gia mặc kệ, dù sao tiểu gia cũng không về."

Lúc này, Như Hoa vội vã từ bên ngoài chạy tới, dỗ Tuyên Ca Nhi với khuôn mặt tươi cười: "Tiểu công tử, điện hạ tự mình đến đón ngài ."

" Cha ta đến ?" Tuyên Ca Nhi bán tín bán nghi, nhìn xung quanh cảm thấy hai người họ không dám lừa nó, mới ngồi xuống cho hai người mang giày cho nó.

"Ta trở về cùng nương nói chuyện, ngày mai ta lại đến."

Vấn đề là nó nguyện ý đến, Tiểu Bảo cũng không muốn chơi cùng nó, vốn hôm nay nó dự định đến Khánh Vương phủ đón Nguyệt Nguyệt về .

Ở Tiền viện vì Lỗ vương tới, Tấn Vương làm ca ca tất nhiên không thể trốn tránh không gặp.

(Soái – Đào Quân Trang ..)

Lỗ vương thấy Tấn Vương sắc mặt liền không tốt, cứ như Tấn Vương thiếu hắn mười vạn lượng bạc không bằng.

Tấn Vương cũng quan tâm, chỉ ngồi uống trà, cũng lười nhiều lời một câu.

Cuối cùng vẫn là Lỗ vương thiếu kiên nhẫn, cười lạnh nói: "Ngũ ca, nhãi con nhà huynh là cái thứ gì, khiến Tuyên Ca Nhi bị dụ dỗ cả ngày lẫn đêm đi theo đằng sau đuôi nó, chưa kể tới hiện tại nhà nó cũng không muốn về!"

Nội tâm Lỗ vương đại khái không vui, nói đều không thở gấp, còn ncó khí phách.

Tấn Vương liếc hắn một cái, " Con ai thì giống người đó."

Câu này chặn miệng Lỗ vương ngay lập tức, không phải là giống hắn sao! Nếu nói trong đời này việc Lỗ vương ức nhất, hối hận nhất, chính là từng theo sau mông Tấn Vương vài năm như người hầu.

(Soái – Đào Quân Trang ..)

Khi đó hắn còn nhỏ, không hiểu chuyện, tâm phản nghịch cũng đặc biệt lớn, rõ ràng mẫu phi Trần tần đã dặn đi dặn lại hắn bớt cùng Tấn Vương chơi đùa.

Cái gì phe phái bất đồng, bị người ghen ghét này nọ hắn đều không nghe thấy, trong miệng hắn đáp lời, kỳ thật thế nào nó cũng cứ như thế không đổi.

Khi đó Lỗ vương đặc biệt sùng bái Tấn Vương, rõ ràng Ngũ ca không lớn hơn hắn bao nhiêu, võ công lại rất lợi hại.

Vì vậy Tấn Vương học võ, hắn cũng học võ, hắn mơ có một ngày có thể đánh bại Tấn Vương, nhưng lúc nào hắn cũng đánh không thắng Tấn Vương.

Không chỉ như thế, Tấn Vương đánh hắn không chùn tay bao giờ, mỗi lần đánh hắn kêu cha gọi mẹ, hồn nhiên không nhớ mình từng Ngũ ca dài Ngũ ca ngắn.

(Soái – Đào Quân Trang ..) rồi ngũ ca đem lão Thất bên người.

Rõ ràng hắn cùng Ngũ ca mới thân cận! Đặc biệt là trước đây bị đánh cũng thôi đi , bất quá là có chút đau thôi, lớn lên vẫn đánh hắn, mặt mũi Lục hoàng tử ở đâu!

Cho nên Lỗ vương cùng Tấn Vương đóng băng tình cảm.

Hiện thời vì Tấn Vương nói một câu, làm Lỗ vương nhớ lại chuyện năm đó, trong nội tâm oán khí càng nặng thêm.

Cũng bởi vì vậy hắn ôm Tuyên Ca Nhi hầm hừ liền đi .

Lỗ vương quyết định về sau quản chặt Tuyên Ca Nhi, cho nó cách xa Tiểu Bảo một chút.

Nhãi con kia tuy nhỏ, là yêu tinh dụ dỗ con nít , còn dụ dỗ được người lớn được.

Già không bỏ, nhỏ không tha, gần đây còn dụ dỗ phụ hoàng ngày ngày triệu nó đến bên cạnh, lão Tứ, lão Bát con mắt đều ghen tị , không chừng sẽ xảy ra chuyện gì, liên lụy nhi tử hắn! (Soái – Đào Quân Trang ..)

Hắn đang định dặn dò hai câu, Tuyên Ca Nhi đột nhiên bắt tà áo hắn, hưng trí bừng bừng nói: "Cha, con nói với cha, ngày mai con lại tới đây, con cùng Tiểu Bảo thương lượng tốt rồi, ngày mai học trong cung về, con sẽ không quay về , buổi tối ngủ tại đây."

Lỗ vương bụng đầy lời muốn nói đều nén trở về, hắn trừng mắt xem thằng nhãi con trước mặt.

Nhãi con này một chút cũng không chột dạ, nói như cây ngay không sợ chết đứng, lời thề son sắt.

Tựa như hắn năm đó.

Lỗ vương đi ra ngoài nên cưỡi ngựa , cho nên Tuyên Ca Nhi ngồi ở trước người hắn.

Hai cha con trên một con ngựa chậm rãi chạy về phía trước , sau lưng có bốn năm thị vệ.

Rất nhanh đã đến Lỗ vương phủ , Lỗ vương đột nhiên dừng ngựa, vẫy vẫy tay.

Một người hộ vệ chạy tới.

Hắn kê miệng vào lỗ tai hộ vệ nói vài câu, hộ vệ kia nghe xong gật đầu, lại đi lại Tấn Vương phủ.

Kỳ thật Lỗ vương không nói gì nhiều, cũng chỉ chút tin tức nho nhỏ truyền tới lỗ tai hắn.

Hắn không quản được nhãi con nhà mình, cho nên nhãi con kia vẫn phải an an ổn ổn, ngàn vạn lần chớ liên lụy tới độc đinh nhà hắn.

Đúng, chính là như vậy, hắn không phải hảo tâm!

Tấn Vương nhận được tin Lỗ vương đưa tới, bật cười lớn.

Kỳ thật chuyện này hắn đã sớm biết.

Bất quá là nhân tình, thiệt thòi hắn năm đó không ít lần bị hắn đánh!.

..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio