Sủng Thiếp Ở Vương Phủ

chương 192: chương 189

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thật tiễn Tiếu Kế Nhu về, lòng Ngọc Nương lại như kiến bò trên chảo nóng, đứng ngồi không yên.

Đừng nghe nàng an ủi Tiếu Kế Nhu hay ho lắm kì thực trong lòng cũng rất sợ .

Thường ngày không cảm thấy thời gian trôi chậm, hôm nay mới biết cảm giác một ngày bằng một năm, cuối cùng Tấn Vương trở về, hỏi qua mới biết được chuyện này Tấn Vương đã sớm biết.

Hắn không có nói cho Ngọc Nương vì theo hắn chuyện này cũng không có gì Ngọc Nương nên ăn thì ăn, nên uống thì uống không cần để trong lòng.

Thật không sao? Ngọc Nương hoài nghi.

Vì nàng chẳng hề hay biết Tấn Vương đã gặp Phó tổng quản Lô Hải.

Lô Hải cũng không có biện pháp hay hơn mới đến tìm Tấn Vương, Lô Hải không biết ai đào tử hố cho ông ta.

Nhưng Lô Hải cần làm gấp một chuyện, đó chính phải giải thích rõ ràng cho Tấn Vương.

Chuyện này thật ra không phải là Lô Hải làm , bệ hạ sai người đến phân phó, ăn tim gấu mật hổ ong ta mới dám không xử lý , nghiêng đầu đã nghe có tin tức lọt ra ngoài.

Đây không phải là gan lớn, mà đó là ngu xuẩn, thấy mình chưa có chết, nên muốn sớm tiến vào quan tài.

Cho nên nghe thấy bên ngoài truyền ra càng ngày càng không đúng sự thật, Lô Hải đứng ngồi không yên , vụng trộm xuất cung ngồi trong xe ngựa, canh giữ ở cửa công bộ cả buổi chiều, mới thấy Tấn Vương.

Thật vất vả mời Tấn Vương đến trà lâu, Lô Hải từ trước đến giờ đều được người ta tôn trọng, lại quỳ xuống, thỉnh cầu Tấn Vương cứu mệnh ông ta.

Tấn Vương vốn không nghĩ để ý đến lão thái giám này nhưng Lô Hải không biết xấu hổ, ôm chân Tấn Vương không buông, khóc nước mũi, nước mắt tùm lum, tiện đường còn tưởng nhớ chuyện Tấn Vương trước đây.

( Soái- Đào Quân Trang //)

Cuối cùng Tấn Vương nói một câu có sức sống lãng phí trên người hắn không bằng hướng tới phụ hoàng hắn đi, có thể làm ông hết ba phần giận, thì có thể an ninh không lo .

Tấn Vương nói xong thì đi , Lô Hải suy nghĩ hồi lâu mới vỗ một cái ót, vội vội vàng vàng vào cung .

" Nếu chuyện không có gì lớn vậy chàng cho Lô Hải chủ ý làm gì? Thiếp không hiểu."

"Nàng không hiểu cũng không cần gấp gáp, Lô Hải có thể nghe hiểu là được rồi."

Cùng lúc đó, trước cửa Càn Thanh Cung trình diễn một vở tuồng.

Ngoài trời bão tuyết Phó tổng quản Lô Hải lại quỳ ở trước cửa Càn Thanh Cung .

Lô Hải muốn làm gì? ( Soái- Đào Quân Trang //)

Trừ muốn Hoằng Cảnh Đế tha mạng, thì ông còn khóc lóc nói oan uổng, nói có người cố ý hại ông ta.

Ông ta chân trước vừa xử lý việc đó thì chân sau đã có người thả tin tức như vậy, đây rõ ràng là không muốn ông ta sống tốt, muốn gài bẫy hắn mà.

Lô Hải hầu hạ bên cạnh Hoằng Cảnh Đế nhiều năm tất nhiên cũng không ngu xuẩn.

Lô Hải không nói tới Tiểu Bảo, nhưng mấy ngày gần đây tin tức kia truyền đi sôi sục, người nào không biết Lô Hải làm vậy chắc chắn là cùng chuyện này có quan hệ.

Người đến Càn Thanh Cung không nhiều nên mới một lát toàn bộ cung đã biết có người cố ý can thiệp muốn khơi mào cho nội vụ phủ cùng Tấn Vương phủ đấu đá nhau, muốn đem con trai Tấn Vương làm cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt cho người khác.

Quả thực là tâm cơ thâm trầm, dụng tâm hiểm ác!

Bên trong Hoằng Cảnh Đế nói với Lý Đức Toàn: "Đi gọi Lô Hải vào, tuổi cũng không nhỏ nhân, quỳ ở trong tuyết thật kỳ cục." ( Soái- Đào Quân Trang //)

Lý Đức Toàn có thể cùng Lô Hải đối đầu vài thập niên.

Bệ hạ nếu muốn cho Lô Hải mặt mũi thì còn thế sao, Lý Đức Toàn cảm thán toàn bộ là vì ngài muốn thế mà? Thật lòng đau thương, thì không phải đã sớm kêu vào sao , phải khiến người ta ở bên ngoài đó khóc một hồi, khóc đến khi trong cung trên dưới ai cũng biết mới nhớ tới lòng từ bi gọi vào.

Qúa nham hiểm ...

Bất quá lời này hắn không dám nói, vội vội vàng vàng ra ngoài gọi Lô Hải vào.

Lô hải tiến vào đông phòng, lập tức đã cảm thấy lò sưởi làm toàn thân đều ấm áp hẳn .

Tuy là dự định diễn trò thôi đáng tiếc tuổi tác không buông tha ai.

Lô Hải quỳ trên mặt đất, khóc nước mắt nước mũi tùm lum xem ra hết sức đáng thương.

Hoằng Cảnh Đế mắng: "Nếu đã biết sai, về sau làm việc cơ trí chút đi."

Lô Hải chao ôi đáp lời, từ trên mặt đất bò dậy, cẩn thận nói với Hoằng Cảnh Đế vài lời i, mới từ Càn Thanh Cung rời đi.

Cuối cùng Lô Hải có thể bỏ xuống nổi lo trong lòng, oán hận tăng lên.

Thái giám đều không có tử tôn , niệm tưởng cũng không có , một chuyện nhỏ cũng có thể làm cho bọn họ ghi hận rất lâu, huống chi lần này thiếu chút là muốn mạng già của ông ta, lòng Lô Hải thật hận kẻ lần này lừa gạt ông ta.

( Soái- Đào Quân Trang //)

Lô hải có thể ở trong cung lâu năm như thế cũng là lão nhân tinh, bên trong cung có cái gì nhiều nhất, tất nhiên là thái giám rồi.

Làm thái giám là tổ tông của đám tiểu thái giám , Lô Hải biết lần này ai lừa gạt ông ta trong lòng ông ta cũng rõ.

Giống như hiện nay trừ trung cung nhất mạch thì còn có thể là ai.

( Soái- Đào Quân Trang //)

Hai vị kia thật sự là chủ tử quý báu, Lô Hải tuy hầu hạ người khác, là nô tài, nhưng nô tài này hầu lão đại trong Tử Cấm Thành, trừ đương kim thánh thượng, lão thật không sợ ai!

Lão sẽ chờ !

Vì vậy, có người cố ý khơi mào để nội vụ phủ cùng Tấn Vương phủ mâu thuẫn không yên tĩnh, bên kia liền bắt đầu sôi sục lưu truyền.

Lần này người thêu dệt chuyện này là Đại Vương.

Còn sao lại là Đại Vương, còn không phải bởi vì hiện tại xếp theo thứ tự tương đối cao trong các hoàng tử, là Tam hoàng tử, Đại Vương cùng Ngũ hoàng tử Tấn Vương.

Mà Tấn Vương lại có đứa con tốt, nhưng Đại Vương không có.

Đại Vương sẽ ghen tức rồi .

...

Trong nội đường Đại Vương phủ vang lên Pằng một tiếng.

Đại Vương tức giận kinh hoàng.

Giận không chỉ vì hắn sinh trước mà không được gì, mà lại vì câu nói Con cái không phát triển .

( Soái- Đào Quân Trang //)

Đại công tử Đại Vương phủ Triệu Diệp là trưởng tử, cũng là hoàng trưởng tôn.

Triệu Diệp giống tướng mạo của cha, mặt chữ điền, mũi to, môi dày, trời sinh bộ dáng thật thà phúc hậu, trầm mặc ít nói, cũng bởi vì Triệu Tộ không phải là hoàng trưởng tôn, lại cướp được vị trí đó.

Triệu diệp đã đại hôn sinh con, hiện thời nhi tử cũng có , Đại Vương cũng đã là ông nội.

Đại Vương phủ ở xếp thứ tự lớn nhất, trừ Đại Vương là vương gia, thì nhi tử là hoàng trưởng tôn , tôn tử cũng lớn nhất.

Nếu là nhà khác sẽ phong quang đắc ý, đáng tiếc Đại Vương phủ không thế.

Đại Vương trước kia thích mình an phận, nhưng giờ hắn chán ghét nhất là việc an phận, an phận tựa hồ thành ký hiệu của Đại Vương, dính vào thân một đời không bỏ.

"Phụ vương bớt giận, chuyện này rõ ràng là Tấn Vương phủ trả thù, ngài không cần tức giận thế." ( Soái- Đào Quân Trang //)

Đại Vương dồn mắt trên người trưởng tử, ánh mắt giống như con dao nhỏ, mang một loại nghiêm khắc sắc bén, trong mơ hồ còn có sự chán ghét.

Triệu Diệp phảng phất như bị kim châm.

Đồ vô dụng! Nếu không phải ông ta chịu thua kém, thì làm sao đến mức bị đè trên đầu mấy chục năm.

Chính mình bị áp chế ông ta đành chịu nhưng hắn rõ ràng là trường tử có đích tôn, hết lần này tới lần khác lại không thắng Triệu Tộ, hiện thời mấy đứa nhỏ cũng thế.

Lúc trước phụ hoàng bởi vì coi trọng Triệu Tộ, cho nên bảo vệ thái tử vị, hiện thời lại coi trọng con trai Tấn Vương như thế, phụ hoàng sẽ không vì đứa nhỏ này, mà lập Tấn Vương làm thái tử.

Nếu không có đó thì khi các đại thần viết tấu chương đề xuất thái tử, sao phụ hoàng lại liên tục tránh.

( Soái- Đào Quân Trang //)

Nghĩ đến những thứ này, Đại Vương lại đứng ngồi không yên, xem ra ông ta cần thêm chút sức đem sự kiện này làm ổn thỏa.

Cũng do Quảng Tây có chút sự tình trùng hợp ở thời điểm này là náo loạn một hồi.

Đồng thời Đại Vương lại nghĩ tới những hao tổn ở Quảng Tây, những người đó đều do ông ta nhiều năm qua thiết kế nằm vùng , lại không ngờ chỉ một lần là một lưới bắt hết .

Không còn sớm để bố trí lại, nói không chừng lại đem mình dính líu vào.

"Đi xuống đi, ngươi không chịu thua kém, thì đem Triệu Triệt dạy dỗ cho tốt".

Triệt nhi là con trai Triệu Diệp, cũng là trưởng tôn của Đại Vương.

" Vâng." ( Soái- Đào Quân Trang //)

Lại một bữa gia yến đêm giao thừa, không như năm ngoái, năm nay gia yến vắng lạnh không ít.

An vương, Vĩnh Vương đang bị cấm túc, Khánh Vương bị phái đi thủ hoàng lăng, tám vị hoàng tử trưởng thành chỉ còn lại năm người.

Thiếu ba người nên trên gia yến vắng lạnh rất nhiều.

Cho dù Lỗ vương cùng Ngô vương hai người đã cố hết sức điều hòa không khí nhưng Hoằng Cảnh Đế vẫn thấy hiu quạnh.

Gần đây trên triều đình có quá nhiều chuyện, tới gần cuối năm đều không yên ổn, Quảng Tây càng tra càng khiến người ta lo lắng, rõ ràng đã phong tỳ, hôm nay Hoằng Cảnh Đế còn ở Càn Thanh Cung phát giận.

Trong đó liên luỵ bao nhiêu người không nói, bởi vì Quảng Tây mà cả triều bất an, mà Hoằng Cảnh Đế cuối cùng lớn tuổi, rõ ràng cảnh tượng gia yến năm ngoái còn ngay trước mắt, mới một năm đầu tóc hắn lại bạc rất nhiều, lưng cũng càng ngày càng gù.

Tính tình càng thêm bạo lực.

Ăn gia yến trong kinh hoàng khiếp sợ cũng xong.

Từng người vội vàng xuất cung hồi phủ,

Ngày mai là một năm mới.

.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio