Sủng Thiếp Ở Vương Phủ

chương 193: chương 190

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một năm mới mọi chuyện mới.

Nguyên ngày đầu tiên triều thần cùng các mệnh phụ vào cung thỉnh an.

Mùng hai đến mùng năm đi bốn phía chúc tết.

Đến mùng sáu, các phủ khai ấn, nên vào triều thì vào triều, nên đi giờ mão thì đi giờ mão.

Bất quá tháng giêng không có việc gì, đi làm chỉ cỡi ngựa xem hoa thôi.

Đến mùng mười bắt đầu chuẩn bị hoa đăng cho nguyên tiêu,lòng vòng cũng hết tháng giêng mới xong.

( Soái- Đào Quân Trang //)

Vào tháng hai năm Hoằng cảnh ba mươi bốn khá hỗn loạn.

Không biết từ khi nào thì trên triều người dâng tấu lập thái tử càng ngày càng nhiều, càng lúc càng lớn.

Cho đến khi thành một tiếng gầm, tạo nước lũ cuốn triều đình phong vân .

Ban đầu Hoằng Cảnh Đế không quan tâm, nói tạm thời không vội, đáng tiếc lũ cuốn triều thần như người uống máu gà, chỉ kém là xách dép đuổi theo Hoằng Cảnh Đế góp lời.

Trên triều mỗi ngày bầu không khí rất khẩn trương, Hoằng Cảnh Đế càng ngày càng bốc hỏa, có mấy danh quan viên bị thưởng hèo, trong lúc nhất thời triều đình và dân gian nghị luận ào ào.

( Soái- Đào Quân Trang //)

Sự tình càng ngày càng nghiêm trọng, có một ngày mấy cựu thần đương triều cởi mũ quan liều chết khuyên can.

Hoằng Cảnh Đế cuối cùng không thể không thấy chuyện này .

Ông để các đại thần phát biểu ý kiến của mình, cứ tiến cử một người phẩm đức đủ để làm thái tử, từ đó lại thêm hỗn loạn.

Hiện thời trên triều người tiến cử Đại Vương là vang dội nhất, Đại Vương là người trung cung, lại phù hợp tuổi tác nhất trong các vị hoàng tử.

Nhưng rất rõ ràng là Đại Vương không đủ thu phục lòng người Luận hiền đức, hắn không bằng An vương; luận học rộng tài cao, hắn không bằng Vĩnh Vương; luận văn võ toàn tài, xử sự quyết đoán, hắn không bằng Tấn Vương; thậm chí ngay cả Lỗ vương cũng có sở trường, chỉ Đại Vương cái gì cũng không nổi bậc.

Bởi vì thế trên triều người phản đối cũng nhiều.

( Soái- Đào Quân Trang //)

Mà đúng lúc này, có diễn vài vở tuồng, đầu tiên là An vương không ngừng khóc lóc hướng về cung nói nhớ phụ hoàng, thỉnh cầu được vào cung xem phụ hoàng.

Hoằng Cảnh Đế niệm tình phụ tử, triệu An vương tiến cung, phụ tử hai người ở Càn Thanh Cung nói chuyện một phen, An vương bởi vì chuyện này được bỏ lệnh cấm.

Không bao lâu sau Vĩnh Vương cũng học theo, đại khái Vĩnh Vương cũng rõ ràng nếu không ra tay độc ác, Hoằng Cảnh Đế sẽ không thả ra , liền bệnh nguy kịch, cuối cùng cũng nhận được lệnh hủy cấm.

Vốn là An vương cùng Vĩnh Vương sớm đã nhập cuộc, chỉ là hai người bị cấm, cho nên người ủng hộ hai người lác đác lơ thơ.

Hiện thời hai người hao hết tâm tư ra ngoài, tất nhiên chỉnh lại tất cả thế lực, bắt đầu cùng Đại Vương tranh giành.

Kỳ thật tiền triều hậu cung đều rõ ràng ý Hoằng Cảnh Đế chính là muốn nhìn các con đấu đá để xem thực lực thôi.

Nhưng hôm nay đã không còn mấy người có thể ngồi yên, nếu thật là Đại Vương thực hiện được ước nguyện, đời đời con cháu phía sau phải quỳ xuống.

Thậm chí ngay cả Lỗ vương cùng Ngô vương cũng xen vào, người duy nhất có thể ngồi yên cũng chỉ có Tấn Vương, cái quái thai này.

( Soái- Đào Quân Trang //)

Trên triều đình người tiến cử Tấn Vương cũng không phải là không có, thậm chí không ít người.

Đáng tiếc họ căn bản không được bao lâu liền chìm ngập xuống.

Thời tiết dần dần nóng lên, lại tiến đến mùa hạ, mà hiện thời triều đình cũng như nồi dầu sôi, không biết thời điểm nào sẽ nổ oanh như bom đạn.

Hoằng Cảnh Đế chóng mặt, chỉ có thể tạm nghỉ, các hoàng tử lần lượt đến Càn Thanh Cung hầu bệnh.

Kỳ thật cái gọi là hầu bệnh, bất quá chính là cạnh xem bọn thái giám cung nữ hầu hạ uống thuốc, hỏi han ân cần vài tiếng.

Cạnh Hoằng Cảnh Đế có rất nhiều người, cũng không cần phải hầu hạ gì.

Tiểu Bảo mỗi ngày đến thăm, có đôi khi là lúc giờ ngọ nghỉ ngơi, có đôi khi là sau khi đến thư phòng.

Hiện thời nó xuất nhập Càn Thanh Cung như hậu viện nhà mình, đặc biệt là tuổi nó còn nhỏ, có đôi khi không cần thông báo thì đi vào .

"Hoàng gia gia, không được xem tấu chương, phải nghỉ ngơi thật tốt.

Tấu chương không xem, cũng không chạy được ." ( Soái- Đào Quân Trang //)

Tiểu Bảo đi tới đã thấy Hoằng Cảnh Đế ngồi ở trên giường đất, trên đùi đắp một cái chăn màu vàng sáng bằng sa tanh, tựa lưng xem tấu chương.

Trước mặt ông đặt cái bàn đất, trên mặt bàn có một xấp tấu chương, cùng bút son nghiên mực này nọ, thỉnh thoảng còn chấp bút phê duyệt .

" Tiểu Bảo mới tới à , ăn trưa chưa ?" Hoằng Cảnh Đế hỏi một đằng, trả lời một nẻo.

"Tôn nhi ở thượng thư phòng đã dùng qua , hoàng gia gia ăn chưa?"

"Trẫm không có khẩu vị..."

Tiếng chưa dứt Tiểu Bảo liền bò lên giường, đem toàn bộ tấu chương của Hoằng Cảnh Đế ôm vào trong ngực.

Đúng lúc Lý Đức Toàn đến gần cởi giày cho Tiểu Bảo, thuận thế nó liền đem tấu chương đưa cho Lý Đức Toàn .

"Hoàng gia gia, vẫn nên dùng cơm trưa trước, tấu chương từ từ đọc ." vừa nói, nó còn đem bút mực của Hoằng Cảnh Đế lấy đi hết, bàn đất chẳng mấy chốc bị nó thu thập sạch sẽ.

Lý Đức Toàn cũng có nhãn lực, rất nhanh liền cho người bưng trà cùng điểm tâm tới, chiếm hết bàn đất.

Hoằng Cảnh Đế chỉ đành bất đắc dĩ cười mắng: "Ngươi theo ở phía sau rất nhanh ."

"Lão nô cũng đau lòng bệ hạ, giống Sâm công tử, tấu chương có thể một ngày hai ngày không nhìn, cũng không có chân chạy trốn.

Dù gì cũng còn có điện Văn Hoa có bọn họ xem thì triều đình cũng không sinh nhiễu loạn gì, bệ hạ hiện thời vẫn phải dưỡng tốt long thể mới được."

" Thôi, đừng đi theo trẫm nhắc mãi.

Đi cho người mang đồ ăn lên, Tiểu Bảo cùng trẫm dùng chút ít." ( Soái- Đào Quân Trang //)

Ngự thiện rất nhanh liền đến , hiện thời Hoằng Cảnh Đế bệnh nhẹ, thức ăn thanh đạm là chính, đồ mặn, dầu mỡ không được phép ăn.

Nhưng Hoằng Cảnh Đế không thịt không vui , chưa ăn được vài ngụm, liền đặt đũa.

"Bệ hạ, ngài lại dùng thêm ít đi."

Hoằng Cảnh Đế chỉ lắc đầu, Tiểu Bảo vốn đã ăn rất no, lại ăn thêm vài miếng, cho nên ngự thiện cơ hồ không động bao nhiêu, liền bị nâng xuống.

" Cha ngươi đang bận à, không thấy hắn tiến cung."

"Hoàng gia gia đã quên, Cha con trùng tu tây uyển a."

Hoằng Cảnh Đế mới nhớ tới việc này, Tấn Vương hiện thời dẫn người trùng tu tây uyển.

Nhắc tới Tây Uyển phải nói một chút về nơi đây, chính là nơi hoàng thất nghỉ ngơi mùa hè, dùng du ngoạn nó có từ tiền triều.

Gần Tử Cấm thành, rất lộng lẫy, lâm viên quang cảnh gọi chung Thái Dịch trì.

Ở Thái Dịch trì xây dựng doanh đài, là tiểu Bồng Lai.

Dọc theo bờ xây dựng lầu các đình đài cung điện, núi đá hoa cỏ tuyệt vời ông mặt trời, trời nước một màu mê người, xanh vàng rực rỡ, tiên cảnh nhân gian.

Hoằng Cảnh Đế lúc trẻ tuổi rất là thích tới tây uyển nghỉ hè, về sau lớn tuổi, tinh lực không thịnh mới ít đi.

Tây uyển nói thì cũng vài chục năm không trùng tu qua , cũng nói muốn tu sửa, nhưng mãi không thấy động tĩnh, đầu năm nay Hoằng Cảnh Đế nói một câu, lúc này Tấn Vương mới nhận nhiệm vụ.

( Soái- Đào Quân Trang //)

Cho nên trong khoảng thời gian này, bên ngoài vì tranh trữ hừng hực khí thế, mà Tấn Vương lại ở tiểu Bồng Lai sống cuộc sống thế ngoại đào viên.

" Để hắn tu sửa đi, yên lặng sống, không rộn lòng."

Nghe Hoằng Cảnh Đế nói thế, ánh mắt Tiểu Bảo sáng loe lóe, cười híp mắt nói: "Cha nói , tiểu Bồng Lai rất nhanh sẽ tu sửa xong, đến thời điểm đó hoàng gia gia có thể đến đó dưỡng bệnh."

Hoằng Cảnh Đế cười tủm tỉm , " Đến thời điểm đó hoàng gia gia mang Tiểu Bảo cùng đi chơi một thời gian."

" Hoàng gia gia nói phải giữ lời, tôn nhi còn chưa thấy Bồng Lai thế nào đâu ."

"Hoàng gia gia tất nhiên giữ lời rồi." ( Soái- Đào Quân Trang //)

Đáng tiếc cuối cùng Hoằng Cảnh Đế lỡ lời.

Đều cho rằng tràng bệnh này dưỡng mấy ngày là khỏi, dù sao Hoằng Cảnh Đế chóng mặt cũng không phải một ngày hai ngày, đột nhiên Hoằng Cảnh Đế đổ bệnh.

Trong cung truyền lời nói Hoằng Cảnh Đế đổ bệnh, Tiểu Bảo còn không tin, bởi vì hôm qua nó mới thấy hoàng gia gia, mặc dù tinh thần kém chút, nhưng khí sắc nhưng không tệ, sao lại đột nhiên đổ bệnh , đến cùng là bệnh gì?

Tấn Vương không kịp hỏi nhiều, vội vội vàng vàng mang Ngọc Nương cùng Tiểu Bảo tiến cung.

Nhị bảo hiện thời còn nhỏ, tiến cung cũng không tiện.

Lúc cả nhà Tấn Vương đến, Càn Thanh Cung một bầu trời mưa dầm giăng đầy.

Không chỉ Ngụy hoàng hậu ở đây, mấy phi tần địa vị cao cũng đều ở đây.

Mà các vương phủ cũng nhận được tin tức ào ào tìm đến, Càn Thanh Cung ngập trong biển người.

Thái y viện đã ở đây, Từ Viện Sử thái y đang bắt mạch cho Hoằng Cảnh Đế.

Tiền Hiền phi khóc như mít ướt: "Bệ hạ sao lại đột nhiên ngã xuống , trước đó rõ ràng thật tốt mà ..."

" Hôm qua rõ ràng Tuệ công chúa gặp bệ hạ, bệ hạ khí sắc vẫn rất tốt, còn nói qua hai ngày nữa sẽ đến." Khang tần cũng khóc nước mắt như mưa, thậm chí nhìn rất thống khổ.

Tuệ công chúa là do Khang tần sinh, từ lúc Hoằng Cảnh Đế long thể bệnh nhẹ, hoàng tử công chúa cơ hồ mỗi ngày đều đến Càn Thanh Cung.

Tuệ công chúa rất được Hoằng Cảnh Đế sủng ái, cho nên chuyện gì cũng đều biết.

"Tần thiếp cùng Lệ quý nhân, Dĩnh quý nhân ở Trữ Tú cung, hôm qua lúc thắp đèn, Lệ quý nhân cùng Dĩnh quý nhân có đến Càn Thanh Cung, mãi cho đến canh hai mới trở về..." Đào quý nhân bên cạnh nhỏ giọng nói.

Thanh âm mặc dù nhỏ cũng có thể có người nghe.

Khang tần sau khi nghe thấy, vẻ mặt khiếp sợ: "Đào quý nhân ngươi nói cái gì? Lệ quý nhân cùng Dĩnh quý nhân tối hôm qua đến qua Càn Thanh Cung?" ( Soái- Đào Quân Trang //)

Đào quý nhân bị Khang tần hù co ro cúm rúm nói: "Tần thiếp sở dĩ biết, cũng là do nghe bọn nô tỳ nói ..."

"Nói gì đó?"

Lệ quý nhân cùng Dĩnh quý nhân vừa nghe thấy có dính líu tới mình, gấp rút nói: "Đào quý nhân ngươi đừng ngậm máu phun người, ăn nói bừa bãi!"

Lệ quý nhân cùng Dĩnh quý nhân là song sinh, lớn lên là xinh đẹp dễ thương, tỷ muội hai người như từ một cái khuôn mẫu khắc ra, nếu bình thường là phân không rõ ai là tỷ tỷ ai là muội muội.

Hai người chính là tân sủng của Hoằng Cảnh Đế gần một năm qua, trong cung thập phần có thể diện.

( Soái- Đào Quân Trang //)

Trong hậu cung từ xưa giờ đã như vậy, người khác được sủng ái , tự nhiên mình bị sủng ái ít.

Đặc biệt là Hoằng Cảnh Đế lớn tuổi, cũng không như khi trẻ tuổi, cho nên sau lưng không có ít người mắng Lệ quý nhân cùng Dĩnh quý nhân là hồ ly, hút hết long khí cùa bệ hạ.

Mắng thì mắng ai biểu ngươi không được bệ hạ sủng.

Đặc biệt là Lệ quý nhân cùng Dĩnh quý nhân giỏi nịnh bợ, Ngụy hoàng hậu cũng coi trọng hai người, nên trong hậu cung danh tiếng họ khá tốt.

Bất quá biết Hoằng Cảnh Đế bệnh nhẹ còn dám có kỹ thuật câu dẫn bệ hạ, đó chính là có ý đồ làm loạn xã tắc, cho nên Khang tần mới tức giận.

Khang tần nhìn tiền Hiền phi một cái, cả giận nói: "Hai người các ngươi nói một chút, các ngươi khi nào vào Càn Thanh Cung, lúc nào về Trữ tú cung ."

Tỷ muội hai người liếc mắt nhìn nhau, tỷ tỷ Lệ quý nhân nói: " Khang tần tỷ tỷ minh giám, ngàn vạn chớ nghe người ta giội nước bẩn, tỷ muội hai ta tối hôm qua có đến qua Càn Thanh Cung nhưng chỉ cùng bệ hạ nói vài câu thôi, tuyệt đối không có ở đến canh hai mới về."

Dĩnh quý nhân cũng nói: "Có vài người lâu rồi không được gặp mặt rồng, liền ghen ghét người khác được sủng ái.

Trong ngày lén lút nói chút chuyện đã đành, giờ còn giội nước bẩn, chúng ta thương nàng cô đơn lâu , đầu óc sinh bệnh, không cùng nàng so đo, thì nàng càng ngông cuồng." ( Soái- Đào Quân Trang //)

Dĩnh quý nhân cũng là người cay nghiệt, chỉ cây dâu mắng cây hòe ra ngoài, Đào quý nhân đỏ mặt.

Kỳ thật Dĩnh quý nhân nói không sai, cùng ở một cung điện hai người thịnh sủng độc nhất vô nhị, một người nhiều năm không được mưa móc, ghen tỵ cũng là bình thường.

"Ta ghen tị hai người các ngươi được sủng ái cũng không đem loại chuyện này nói lung tung, hôm qua Tú Phương tận mắt nhìn thấy hai người các ngươi lén lén lút lút từ bên ngoài trở về.

Các ngươi nói không phải ở Càn Thanh Cung thì ở nơi nào? Sẽ không phải là cùng thị vệ hẹn hò chứ ?"

Dĩnh quý nhân chột dạ, trách mắng: "Nha đầu kia nói gặp hai ta từ bên ngoài lén lén lút lút trở về, ta cũng gặp qua ngươi khuya khoắt lén lén lút lút trở về..."

Tiền Hiền phi đột nhiên hạ lệnh cắt đứt câu chuyện.

"Đào quý nhân cũng là lão nhân, tự nhiên phân được nặng nhẹ, cái gì có thể nói, cái gì không thể nói phải biết.

Bệ hạ đột nhiên bệnh nặng, vì phủi bỏ hiềm khích hai vị quý nhân vẫn nên đàng hoàng nói rõ ràng.

Nếu bản phi trách lầm hai người các ngươi, tất nhiên sẽ bồi tội, nếu không phải..."

Một đám thái giám cung nữ đồng loạt xông lên, kéo Dĩnh quý nhân cùng Lệ quý nhân ra ngoài, hai người họ mặt mày thất sắc, cũng bất chấp đấu miệng, một người khóc lóc kêu oan, một người mắng Đào quý nhân mưu hại, còn kêu Hoàng hậu nương nương.

Ngụy hoàng hậu mang thái y từ bên trong đi ra, trách mắng: "Nháo cái gì, bệ hạ như vậy , còn làm ầm ĩ!"

Dĩnh quý nhân thoát khỏi tay thái giám, khóc như mưa nhào vào chân hoàng hậu: "Hoàng hậu nương nương cứu mạng a, Đào quý nhân vu tội ta cùng tỷ tỷ, Hiền phi nương nương muốn bắt chúng ta tra hỏi.

chúng tần thiếp oan uổng, Hoàng hậu nương nương cứu mạng!" ( Soái- Đào Quân Trang //)

Ngụy hoàng hậu nhìn về phía tiền Hiền phi, ấn đường cau lại: "Hiền phi làm gì thế, hiện thời đã đủ loạn rồi.

Dĩnh quý nhân cùng Lệ quý nhân rất được bệ hạ sủng ái, bệ hạ còn không nói thế nào, sao lại động đến hai vị quý nhân chi."

Mũ này hơi lớn, Ngụy hoàng hậu rõ ràng là có ý riêng, nói tiền Hiền phi đố kỵ tỷ muội hai người họ, nhân cơ hội diệt trừ.

Hậu cung từ trước đến nay lấy hoàng hậu là chủ, tuyệt đối không tới phiên Hiền phi đến khoa tay múa chân.

Tiền Hiền phi cắn răng, đang muốn nói cái gì, An vương đi ra.

"Theo lý thuyết, chuyện hậu cung của phụ hoàng không tới phiên các con nói xen vào.

Nhưng phụ hoàng bệnh khá kỳ quặc, đã có nghi ngờ thì phải hỏi rõ ràng.

Long thể phụ hoàng quan hệ đến giang sơn xã tắc, nếu có người gieo họa đến long thể, các con tất nhiên không thể giả câm vờ điếc." ( Soái- Đào Quân Trang //)

Huệ vương mở đôi mắt đục ngầu, ở bên cạnh nói: "Ngươi là cái thá gì, ý ngươi là nói mẫu hậu bao che hai quý nhân sao?"

An vương cười mà như không: "Bản vương cũng không dám nói bừa, bất quá có nghi hoặc thì hãy hỏi rõ ràng."

Huệ vương lại muốn nói, An vương nhìn Vĩnh Vương, Tấn Vương, Lỗ vương: "Chắc hẳn vài đệ đệ đều muốn rõ nghi vấn chứ."

Kỳ thật tình huống đặc biệt rõ ràng, tiền Hiền phi cùng An vương là mẫu tử, hoài nghi có người ngầm động tay chân, làm cho Hoằng Cảnh Đế đột nhiên bệnh nặng.

Nếu không có tỷ muội Lệ quý nhân cũng liền xong, nếu đã phát sinh việc này, tự nhiên muốn mượn cơ hội phát tác một phen.

Tuy là Lệ quý nhân, Dĩnh quý nhân nhìn như không phụ thuộc ai, nhưng ai dám nói sau lưng họ không có người.

Đặc biệt là ngày thường hoàng hậu cũng cho hai người thể diện, nếu thật họ nghe theo hoàng hậu, làm ra chuyện gì ai cũng không dám nói.

Ngụy hoàng hậu tức giận kinh khủng, nhìn chung quanh mọi người.

Mặc dù trước mắt chỉ là hai mẹ con tiền Hiền phi nói nhưng gặp tình hình này, rõ ràng nghi vấn không dừng lại ở hai người tiền Hiền phi thôi.

Hoàng hậu thở dài một tiếng, " Vốn là Bản cung không nghĩ làm lớn việc này, chỉ muốn âm thầm xử trí , dù sao chuyện này có quan hệ tới danh tiếng phụ hoàng các ngươi.

Đúng lúc có Tiêu viện sử cùng vài vị thái y ở đây vậy cứ nói cho rõ ràng, cũng đỡ phải làm Bản cung thinh không lưng đeo tiếng xấu.".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio