《Hãy cùng tạo ra những món quà chứa chan đầy tình cảm để đáp lễ cho những viên socola ngọt ngào mà người ấy đã làm tặng chúng ta.》
Ngày valentine trắng sắp đến, vào ngày này, có vô số cô gái chàng trai sẽ tất bật chuẩn bị những món quà đáp lễ cho người thương của mình.
Ngày mười bốn tháng hai họ đã nhận được những viên socola ngọt ngào từ một nửa kia của mình rồi, ngày mười bốn tháng ba chính là ngày để họ đáp lại những tình cảm cất chứa trong socola mà một nửa kia dành cho bản thân.
Quà cho valentine trắng thì không nhất định phải là socola như valentine, nó muôn màu muôn dạng, có thể là bánh kẹo, cũng có thể là một thứ gì đó đi mua hoặc tự tay làm.
Nhưng thường thì mọi người sẽ lựa chọn tự làm, vì những món quà do chính tay mình tự làm ra là có ý nghĩa nhất, dù nó có xấu đến mấy hay có bao nhiêu khuyết điểm thì món quà này cũng chứa đựng nhiều tình cảm nhất.
Tinh Lan, Tinh Tà, Lancelot, Lucia, Eclairerous, Lucas, Sylvie và Lucius giờ đây đang ngồi họp trong nhà của Tinh Tà để bàn về việc tổ chức valentine trắng cho người yêu của mình.
“Vậy những ai biết nấu ăn nào? Cũng không thể bảo đầu bếp nấu cho vào cái ngày này chứ.” Tinh Tà hỏi.
Hắn thì tất nhiên là biết rồi.
Phải biết là ba bữa mỗi ngày của Ngôi Sao Nhỏ đều là do hắn một tay lo liệu, bây giờ cả nhà đoàn tụ rồi thì sẽ chia ngày nấu, hôm nay hắn nấu thì mai Cây Nhỏ sẽ nấu, nhưng đa phần vẫn là hắn nấu, vì Cây Nhỏ phần lớn thời gian đều ở Artemis.
Tinh Tà thật sự không dám để Blake vào bếp, lần đầu tiên hắn thấy Ngôi Sao Nhỏ vào bếp thì đó cũng là lần cuối cùng hắn để người yêu đặt chân vào căn bếp trong nhà, vì lần đó, phòng bếp của nhà Tinh Tà đã bị hủy hoàn toàn, khói đen bốc lên mù mịt.
Nếu không phải do nhà của Tinh Tà xây ở nơi vắng người thì có khi hàng xóm đã gọi ngay xe cứu hỏa tới vì tưởng nhà hắn cháy rồi.
Lần đó thật sự quá kinh khủng, Tinh Tà nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được tại sao lại có người có thể phá được bếp.
Nấu ăn chẳng phải rất đơn giản sao?
Thân là một người có trình độ nấu ăn đẳng cấp, lần đầu vào bếp cũng chỉ luống cuống tay chân một chút nhưng sau đó vẫn cho ra được thành phẩm khá là ổn, Tinh Tà thật sự không thể hiểu được thế giới của những sát thủ nhà bếp.
Cũng may là Cây Nhỏ không kế thừa khả năng nấu ăn siêu đẳng của Ngôi Sao Nhỏ, nếu không mười ngày thì hết chín ngày căn nhà đáng thương của mình sẽ bốc lên khói đen.
Tinh Tà không cấm tưởng tưởng đến cái cảnh nhà của mình ngày nào cũng bốc lên khói đen mù mịt, không khỏi tái mặt.
Nghĩ thôi cũng thấy sợ rồi!
Lúc nhận được socola valentine từ Blake, suy nghĩ đầu tiên của Tinh Tà chính là khả năng rất cao Ngôi Sao Nhỏ nhà hắn đi mua từ bên ngoài hoặc nhờ Cây Nhỏ làm hộ.
Nhưng Blake lại nói socola này là do y tự làm, điều này khiến Tinh Tà cực kì ngạc nhiên.
Socola này khá là đẹp mắt, chẳng lẽ Ngôi Sao Nhỏ đã biết nấu ăn rồi?
Mang theo hy vọng như vậy, Tinh Tà cắn một miếng socola.
Đêm hôm đó, hắn đã oanh oanh liệt liệt tới bệnh viện báo danh vì bị ngộ độc thực phẩm.
Nằm trên giường bệnh, Tinh Tà lần nữa cảm nhận được sự đáng sợ của sát thủ nhà bếp, dù có được tận tay chỉ dạy thì vẫn không tài nào làm ra được một món ăn có thể nuốt được mà không bị sao cả.
Lancelot giơ tay: “Cháu không biết nấu ăn.”
“Thế cơm ba bữa cháu và Đêm Đêm lo liệu kiểu gì, đi ra ngoài ăn à?” Tinh Tà hỏi.
Yến Mạc Thù cũng là sát thủ nhà bếp, điều này Tinh Tà tất nhiên biết, trình độ phá bếp của thằng nhóc này không hề thua kém so với Ngôi Sao Nhỏ nhà hắn.
Ngày mười bốn tháng hai vừa rồi Lancelot cũng đã phải tới bệnh viện báo danh cùng hắn vì bị ngộ độc thực phẩm.
Lancelot nói: “Nhà cháu có nhiều đầu bếp lắm.”
Tinh Tà: “…”
Ừ nhỉ, quên mất nhà thằng oắt này rõ là giàu, thiếu gì đầu bếp.
Nếu nhà nó không giàu, không có đầu bếp riêng thì có lẽ hôm nào hai đứa chúng nó cũng phải ra ngoài ăn hoặc đi ăn chực nhà người khác rồi.
Dù sao cả hai đứa cũng không biết nấu ăn, một thằng thì chuyên đi phá bếp, thằng còn lại thì nấu ra đồ ăn cho người ngoài hành tinh, có khi người ngoài hành tinh còn chê không thèm ăn ấy chứ.
“Con biết nấu.” Tinh Lan nói.
Lucia nói: “Cháu cũng biết.”
Tinh Tà gật đầu, nhìn những người còn lại: “Vậy còn mấy đứa?”
Những người còn lại nói: “Tụi cháu đều không biết.”
Tinh Tà: “…”
Phế thế, nấu ăn không phải việc rất đơn giản sao.
Sylvie nói: “Chú à, đối với những người có thiên phú về khoản này như chú thì rất dễ, nhưng đối với những người trời sinh là khắc tinh của phòng bếp như chúng cháu thì rất khó đó.”
Những người khác gật đầu tán thành.
Tinh Tà: “…”
Tinh Lan: “…”
Lucia: “…”
Thế giới của sát thủ nhà bếp bọn họ thật sự không hiểu.
Tinh Tà thở dài: “Thôi được rồi, việc nấu ăn để chú, Tinh Lan và Lucia lo, việc trang trí thì mấy đứa lo nhé.”
Những sát thủ nhà bếp nói: “Vâng.”
“Chúng ta sẽ tổ chức ở Artemis, nhớ là phải làm việc cho hẳn hoi đấy, bày bừa ra đó là Cây Nhỏ sẽ cho mỗi người một kiếm đấy.”
“Chúng cháu nhớ mà.”
“Mà mấy đứa định tặng quà gì?” Tinh Tà hỏi.
“Chú định làm socola trắng.”
Tinh Lan nói: “Con sẽ lo liệu hết mọi công việc hôm đó cho Cây Nhỏ.
Cây Nhỏ chỉ thích làm cá mặn thôi, vậy nên công việc của em ấy hôm đó con sẽ lo hết, để em ấy có thể làm cá mặn thỏa thích.”
Chắc chắn nhóc ấy sẽ rất vừa lòng với món quà này.
Những người khác nghĩ.
Đối với một kẻ có lý tưởng làm cá mặn lười biếng thảnh thơi sống qua ngày như Tinh Mạc Già mà nói thì có người sẵn sàng làm hết mọi công việc cho mình để có thể ăn chơi ngủ nghỉ sả láng là món quà có ý nghĩa nhất.
Lucia mặt vô biểu cảm hộc ra hai chữ: “Hiến thân.”
Những người khác: “… Hả?”
Phát ngôn gì gây sốc vậy?
“Đối với người như Katya thì đây là món quà cô ấy vừa ý nhất.” Lucia nói.
Mọi người ngẫm lại tính tình của Ekaterina, gật gù cảm thán những gì Lucia nói là quá đúng.
Ekaterina rất thích mấy món quà kiểu này.
Lancelot: “Cháu giống Tinh Lan, Đêm Đêm không thích tăng ca, em ấy nếu có thể lười biếng lúc nào thì sẽ tận dụng triệt để lúc đó.”
Mọi người: “…”
Không hổ là anh trai của tiểu tổ tông Tinh Mạc Già.
Sylvie và Lucius nói: “Các loại thảo dược, thiên tài địa bảo, trân kỳ dị bảo.”
Những người khác gật đầu, muốn tặng quà cho Severus và Isaac thì cứ chuẩn bị mấy loại thuốc đông y này là tốt nhất.
Thiên phú thứ hai của hai người này là Ma Dược, họ còn có biệt danh là Phù Thủy Hắc Ám nữa.
“Cháu thì sẽ móc tặng Vivi một con rắn, chính là hình thái tiến hóa của anh ấy.
Lúc đầu cháu định đan khăn nhưng đã tháng ba rồi, thời tiết cũng phải quá lạnh nữa nên cháu quyết định đổi sang móc một thứ gì đó, khăn thì để giáng sinh tặng.” Eclairerous nói.
Lucas nói với vẻ mặt tiếc hận: “Nếu có thể thì cháu cũng muốn hiến thân như Lucia, nhưng Dinny chắc chắn sẽ ngay lập tức đá bay cháu đi nên đành thôi.”
Chả đá bay thì không à.
Những người khác nghĩ.
“Vậy nên cháu sẽ tự tay làm tặng em ấy một chiếc nhẫn kim cương.
Nhân cơ hội này cháu muốn cầu hôn Dinny.”
Mọi người ồ lên.
Cầu hôn sao, sau đó chính là đám cưới, đến cả Tinh Tà cũng chưa thể kết hôn với Blake được kìa.
Những người còn lại lẳng lặng thêm nhẫn vào danh sách quà tặng.
Họ cũng muốn kết hôn!
Vậy nên, vào ngày mười bốn tháng ba, Tinh Mạc Già đang chuẩn bị vật lộn với đống công việc của hôm nay thì phát hiện Tinh Lan đã và đang làm rồi, y định đi dọn nhà thì thấy nhà sạch bóng, không một hạt bụi, rèm cửa và chăn ga gối đệm đã được đem đi giặt và thay mới toàn bộ, quần áo giặt máy hôm qua đã được phơi, đồ cần giặt tay cũng đã được giặt, cây cối hoa lá ngoài vườn đã được tưới nước và được cắt tỉa cẩn thận, bữa sáng nóng hôi hổi đã có sẵn trên bàn.
Tinh Mạc Già ngẩn người, sau đó bật cười.
Là quà valentine trắng sao?
Y vươn vai, vậy là hôm nay rảnh rồi.
Sau đó y quay người về phòng, trèo lên giường chùm chăn, tiếp tục đọc tiểu thuyết chơi game rồi ngủ lúc nào không hay.
Tinh Lan mở hé cửa thư phòng ra, thấy Tinh Mạc Già không ăn sáng mà quay về phòng ngủ luôn, hắn rất có xúc động muốn xông vào lôi người yêu nhỏ dậy bắt y ăn cho xong bữa sáng đi đã rồi muốn làm gì thì làm, nhưng sau đó lại thôi.
Kệ đi, hôm nay để Cây Nhỏ muốn làm gì thì làm, tất cả đều theo ý em ấy.
Yến Mạc Thù cũng rất ngạc nhiên trước cảnh Lancelot chạy ngược chạy xuôi để lo các án kiện và công việc hôm nay của anh, sau đó, nghĩ tới gì đó, anh bật cười.
Vậy là hôm nay rảnh rồi, hay rủ Cây Nhỏ đi chơi nhỉ?
Nhưng sau đó Yến Mạc Thù đã gạch bỏ suy nghĩ này rồi leo lên giường ngủ tiếp.
Quà valentine trắng của Cây Nhỏ chắc chắn cũng giống anh, và chắc chắn giờ này thằng bé đã leo lên giường nằm đọc tiểu thuyết rồi ngủ gật luôn rồi.
Vineveil vừa ngủ dậy đã thấy một hộp quà được gói bằng giấy bọc quà in hình bầu trời và buộc nơ bằng ruy băng trắng.
Anh mở hộp quà ra, thấy bên trong là một con rắn nhỏ màu đen, trên sống lưng có một đôi cánh nhỏ được móc bằng len.
Đây là một Vũ Xà Thần bản thu nhỏ, cũng chính là hình thái tiến hóa thu nhỏ của Vineveil.
Hôm nay là mười bốn tháng ba, không cần nghĩ cũng biết quà này do ai tặng.
Vineveil mỉm cười hạnh phúc, cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán rắn nhỏ.
Severus và Isaac vừa ngủ dậy đã thấy hai hộp quà to ngang người trưởng thành đặt trong phòng, vị trí bên cạnh đã trống không, sờ thì thấy đã lạnh, hẳn người bên cạnh đã dậy từ lâu rồi.
Hai người chân trần bước xuống giường, đi tới bên hộp quà, mở nó ra.
Nắp hộp vừa được nhấc lên, mùi thảo dược thơm ngát xộc vào khoang mũi.
Nhìn đống thảo dược đủ loại được xếp gọn gàng và phân loại rõ ràng trong hộp, lại xem lịch thấy hôm nay là mười bốn tháng ba, Severus và Isaac cảm thấy nên đối xử với người yêu tốt hơn một chút.
Ekaterina ngáp ngắn ngáp dài bước xuống tầng, thấy có một hộp quà cao hơn cả cô được bọc bằng giấy gói quà màu đỏ, buộc nơ ruy băng vàng chói lọi đặt chình ình giữa phòng khách, cô tò mò đi tới mở hộp quà ra, sau đó, Lucia từ bên trong nhô ra, hai tay giang rộng, miệng cười tươi rói.
“Suprise!”
Lucia hiện không mặc quần áo, toàn thân lõa lồ trong không khí, quấn một dải lụa đỏ từ đầu xuống dưới chân, buộc một cái nơ to tướng trước ngực.
Ekaterina: “…”
Mèo con nhà cô thật là hiểu cô mà! Quà valentine trắng này cô cực kì vừa ý!
Vladimir sáng dậy đã lục lọi khắp nhà, sau đó vừa lòng tìm được hộp quà được gói chỉn chu cẩn thận đặt trên bàn uống nước.
Tốt, tên thái kia không quên hôm nay là valentine trắng.
Vladimir vừa lòng gật đầu.
Anh mở hộp quà, thấy bên trong là một chiến nhẫn có gắn một viên đá ruby to như một viên sỏi.
“Đây chẳng phải là…” Vladimir ngạc nhiên.
Đây chẳng phải chính là chìa khóa kho tàng của nhà Gosselin sao?!
Tặng đồ quý như vậy?!
Vladimir ôm hộp quà nhảy cẫng lên.
Oa, yêu tên biến th… à, yêu Luke quá đi à!
Blake ngồi dậy trên giường, lấy tay dụi đôi mắt vẫn còn nhập nhèm buồn ngủ.
Một mùi hương ngọt ngào xông vào khoang mũi y, Blake xuống giường, lờ đờ đi theo mùi hương đó vào bếp thì thấy đặt trên bàn chính là socola trắng hình y đang dựa vào lòng Tinh Tà, đằng sau còn có một viên socola trắng hình trái tim to tướng.
Valentine trắng nên tặng socola trắng sao? Blake còn chưa đánh răng đã bẻ một miếng socola cho vào miệng.
Ừm, ngọt mà không ngấy, tài nấu nướng của Tinh Tà lại tăng lên rồi.
Vừa sáng sớm đã nhận được quà valentine trắng khiến tâm trạng của nhóm Tinh Mạc Già rất phấn khích, đúng là không uổng công họ dành ra chút ít thời gian làm socola tặng người yêu vào valentine mà.
Nhưng đến tối họ còn phấn khích hơn.
Tinh Mạc Già ngủ nguyên một buổi sáng, trưa dậy ăn chút gì đó, sau đó lại leo lên giường nằm chơi rồi ngủ tiếp đến trời tối mịt mới chịu bò dậy.
Y ngáp ngắn ngáp dài ra khỏi phòng, nhìn quanh thì chẳng thấy bóng dáng Tinh Lan đâu cả.
Không lẽ vẫn đang làm việc? Công việc hôm nay nhiều thế sao?
Lúc này, chuông cửa vang lên, Tinh Mạc Già cào cào mái tóc trắng rối bù của mình cho nó chỉn chu lại, sau đó đi mở cửa.
“Cha, Đêm Đêm, Sevevus, Isaac, Katya, Vivi, Dinny, sao mọi người lại tới đây?” Tinh Mạc Già ngạc nhiên hỏi.
Blake nhún vai: “Cha cũng chả biết, Tinh Tà bảo tối tới Artemis.”
Những người còn lại gật đầu, tỏ vẻ người yêu họ cũng bảo họ tối tới Artemis.
Tinh Mạc Già khó hiểu, sao lại bảo tới Artemis?
Tiếng động sau vườn cắt đứt mạch suy nghĩ của y.
Tinh Mạc Già và những người khác nối đuôi nhau đi tới sau vườn, đập vào mắt họ chính là tám bàn ăn với những món ăn vẫn còn bốc khói và tỏa ra mùi hương thơm nức mũi, trên mỗi bàn đều có một giá nến và một bình hoa hồng đỏ rực, lơ lửng xung quanh là những chiếc đèn hoa đăng đã được thắp sáng.
Bầu không khí cực kì lãng mãn.
Những người vừa đến ngạc nhiên: “Đây…”
“Valentine trắng vui vẻ!” Đột nhiên, cả cơ thể của họ sa vào cái ôm ấm áp và lồng vững chắc của người yêu.
“Có ngạc nhiên không?” Tinh Lan cười hỏi.
Tinh Mạc Già hơi ngạc nhiên vì cái ôm đột ngột này, sau đó mỉm cười gật đầu: “Rất ngạc nhiên.”
Y tưởng chỉ có quà thôi chứ, không ngờ còn có thêm một bữa tối đầy bất ngờ và lãng mạn này.
“Còn có một bất ngờ nữa đó.” Tinh Lan cười.
Những người khác cũng cười, sau đó họ buông người yêu ra, mỗi người lấy ra từ trong túi áo một chiếc hộp nhung đủ màu sắc.
Nắp hộp được mở ra, bên trong là hai chiếc nhẫn đặt song song nhau, có kim cương, cũng có ruby, sapphire,… đủ loại đá quý đắt tiền.
Họ quỳ một chân xuống, trước sự ngạc nhiên của người yêu, đồng thanh nói:
“Liệu anh có vinh hạnh được trở thành một nửa của đời em không?”
Không có tiếng trả lời, mãi sau đó mới vang lên mấy tiếng thở dài.
“Đúng là đồ ngốc mà.
Anh sớm đã là một nửa của đời em rồi.
Đồ đại ngốc.”
“Bùm!”
Trên nền trời lấp lánh ánh sao là những chùm pháo hoa rực rỡ nở rộ.
Dưới mặt đất, trong ánh sáng của đèn hoa đăng, giữa mùi thơm của hoa hồng và ánh sáng rực rỡ của pháo hoa, có những đôi người yêu đang hôn nhau say đắm, trên ngón áp úp của mỗi người đều đeo một chiếc nhẫn cùng kiểu dáng với người yêu của mình, đôi tay họ đan chặt vào nhau, vĩnh viễn sẽ không tách rời.
《Liệu anh có vinh hạnh được trở thành một nửa của đời em không?》
《Đúng là đồ ngốc mà.
Anh sớm đã là một nửa của đời em rồi.
Đồ đại ngốc.》.