Sỹ Đồ Phong Lưu

chương 82: có gian tình?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mình lương thiện lắm sao? Chắc thế! Chắc là phải thêm vào trước hai chữ lương thiện một câu định ngữ, "Luôn luôn xuất phát từ trạng thái phòng bị". Dương Phàm cảm thấy với xuất thân của mình, từ bé đã trải qua biết bao sự khinh bỉ và khó khăn, không có lâm vào con đường cướp bóc ăn trộm, đâm thuê chém mướn đã là tốt lắm rồi. Còn nói tới lương thiện thì ông trời khắc có lựa chọn.

Quán ăn không lớn nhưng rất sạch sẽ. Cũng bắt chước theo tâm lý không chút phòng bị của hai cô gái này, Dương Phàm đang ở trong một trạng thái tương đối cởi mở. Ít khi được chuyện trò vui vẻ, ba người nói rất nhiều chuyện ba lăng nhăng, càng hiếm có chính là, Dương Phàm phát hiện mình đối với hai cô gái thân hình và sắc đẹp giống người mẫu này lại không sản sinh ra nửa điểm dục vọng. Dương Phàm không có ý coi thường họ, lúc này đây cũng cảm thấy họ không xấu xa. Thế nhưng vì sao khi ở cùng Ngô Yến và Chúc Vũ Hàm lại dễ sản sinh ra lòng dâm như thế nhỉ?

Sau khi suy nghĩ, kết quả có hai khả năng, một là thay đổi hoàn cảnh, lòng phòng bị có thể nói là đã phải chịu áp lực khi ở quan trường, áp lực dồn nén tới một trình độ nhất định thì phải phát tiết, mà đàn bà lại là một công cụ phát tiết vô cùng hữu hiệu. Thứ hai, vì lợi ích, cần phải khống chế. Lên giường với sinh viên, trong tiềm thức nó trở thành một loại thủ đoạn khống chế mà Dương Phàm cho rằng rất hữu hiệu. Nguồn truyện: Truyện FULL

Khi hai khả năng này xuất hiện trong đầu, Dương Phàm bỗng cảm thấy có điểm sởn gai ốc. Đây hiển nhiên không phải là một tâm tính bình thường, nhất định phải kịp thời điều chỉnh lại. Giống như vừa rồi, khi thấy Y Đạt Hữu nhỏ dãi với A Hồng liền nảy ra ý nghĩ lợi dụng A Hồng. Phản ứng này chắc chắn là sản phẩm của một kiểu khống chế dục vọng quá mạnh mẽ.

"Đàn bà bên cạnh, sau này càng ít càng tốt. Biết bao nhiêu thằng đàn ông đều giàu từ tay đàn bà, chết trên bụng đàn bà. Trong lịch sử đâu đâu cũng có ví dụ, tiền sự bất vong, hậu sự chi sư!" Khi trong lòng Dương Phàm rút ra được kết luận như vậy, cả người đột nhiên trở nên nhẹ nhõm lạ thường.

Sự trầm tư của Dương Phàm, dưới con mắt của A Ngọc lại có một ý nghĩa hoàn toàn khác, theo A Ngọc thấy thì Dương Phàm tuyệt đối là một người tính tình lương thiện. Bọn họ ở Bắc Kinh làm việc như vậy, nếu rơi vào tay người khác, nặng thì bị đánh chết tại chỗ, hoặc hủy dung rồi ném ra đường, nhẹ thì bị đánh gẫy tay chân, còn không thì cũng bị ăn đòn nhừ tử. Mà Dương Phàm lại không làm vậy, còn bảo bạn mình thả họ ra, đây không phải là lương thiện thì là cái gì?

Một người lương thiện lại đột nhiên trầm tư, nhất định là gặp phải việc khó khăn, từ các dấu hiệu trước mắt mà nhìn, chắc nguyên do là vì lão lãnh đạo kia. Hai cô gái ăn ý liếc nhìn nhau một cái, đồng thời nở nụ cười, nói sang mấy đề tài khác.

Bầu không khí của bữa cơm khá sôi nổi, hai cô gái hình như muốn làm cho Dương Phàm vui vẻ, nói rất nhiều chuyện cười mà người ta nghe lại chả cảm thấy buồn cười gì lắm. Dương Phàm không cảm thấy họ nông cạn, ngược lại lại cảm thấy ở chung với họ rất thoải mái, còn lý do thì chắc là vì trong lòng đã coi họ như là cùng giai cấp với mình. Nhiều lúc ở cùng với người tương tự hoặc gần giống mình đều vô cùng thoải mái.

Ăn cơm xong ba người quay lại khách sạn, ai về phòng nấy. Dương Phàm về tới phòng, phát hiện bên trong đang bận sửa các loại tài liệu dùng cho hội chợ, vội nói:" Xin lỗi nha, mọi người vất vả rồi."

Ngô Yến cười xua tay nói:" Không còn việc gì đâu, sắp xong rồi, chuẩn bị họp thôi. Dương Phàm cậu đi đun nước đi, pha trà cho mọi người, thủ vai phục vụ đi!"

Mọi người cùng nhau cười phá lên, Lý Tình Tình lại rất khoe khoang nói:" Đây là anh phục vụ đẹp trai nhất mà tôi từng thấy đấy."

Cát Ny tương đối kín đáo hơn, chỉnh lại sắc mặt nói:" Phục vụ, cho một chén trà hoa cúc!"

Dương Phàm cười ha ha đi đun nước, một lúc thì nước sôi, phát hiện cái khách sạn này lìu tìu thật, không cho khách hàng lấy một gói Lipton, chỉ đành cười với mọi người nói:" Xin lỗi, chỉ có nước lọc thôi."

Ngô Yến bảo mọi người ngồi xung quanh bàn trà, rồi mới đằng hắng một cái nói:" Tư liệu ban tổ chức đưa tới mọi người đều đã đại khái đọc qua rồi, với điều kiện của Uyển Lăng chúng ta, kết hợp với chiến lược phát triển kỹ thuật của nhà nước, lần này có hai doanh nghiệp tôi tương đối coi trọng. Mọi người lật sang trang ba và trang tám đi."

"Điện tử Hòa Tinh, tập đoàn Vĩnh Thái. Hai doanh nghiệp này ngoài mặt thì nhìn không thấy nổi bật, trên thực tế căn cứ theo những gì tôi biết, điện tử Hòa Tinh là tập đoàn lớn chuyên kinh doanh thiết bị mạng, chiếm tỷ lệ kha khá trong lượng tiêu thụ sản phẩm điện tử toàn quốc. Tập đoàn Vĩnh Thái lại là đại gia trong lĩnh vực sản xuất và pha chế thuốc, bình thường cũng không quá nổi tiếng, nhưng các bệnh viện lớn đều dùng thuốc của bọn họ." Lời của Ngô Yến vừa dứt, cô ta nhìn một vòng. Kết quả phát hiện mấy đứa nhân viên hình như đấu chí không cao, Dương Phàm thì vẻ mặt trầm tư, những người còn lại lại tỏ ra nhụt chí.

Hầu Bình sợ hãi giơ tay nói:" Cục trưởng, chị cũng biết hoàn cảnh đầu tư của Uyển Lăng ta, trước kia cũng không ít nhà đầu tư tới Uyển Lăng khảo sát, kết quả trừ mấy công ty bất động sản và mấy công ty gây ô nhiễm ra, không ai chịu lưu lại. Vì sao? Cái này mọi người ai cũng rõ ràng, tôi cũng không nói nhiều nữa. Tóm lại, tôi cảm thấy hai tập đoàn này chúng ta không có hi vọng gì cả."

Cát Ny giơ tay nói:" Ngô cục trưởng, vừa rồi tôi có gặp một người bạn học, cô ấy là người của cục công thương Trì Thành, nghe nói bên Trì Thành cũng coi trọng tập đoàn Vĩnh Thái, hơn nữa lãnh đạo thị ủy bên đó còn treo thưởng lớn, ai lôi kéo được tập đoàn Vĩnh Thái về sẽ được thưởng ba trăm nghìn."

Lý Tình Tình nghe thế, không khỏi lè lưỡi nói:" Wa, nhiều vậy sao. Quả là lắm vốn. Trì Thành mấy năm nay phát triển rất nhanh. Nói tới Uyển Lăng chúng ta, trước kia còn có câu "Tiền của Uyển Lăng giống như trai trên sông." Nhìn lại Uyển Lăng bây giờ, tổng sản lượng công nghiệp đã tụt xuống nhóm dưới cùng so với toàn tỉnh. Năm ngoái còn ồn ào vụ một tập đoàn lớn bị phá sản, dân chúng đồn đại rất khó nghe, nói tập đoàn Phi Thiên chính là bị tham ô phá hoại."

Ba người lần lượt nói như vậy, Ngô Yến tự nhiên cũng biết, nhưng thân là cục trưởng, đương nhiên không thể nói ra mấy lời nhụt chí như thế. Mắt thấy Dương Phàm đang trầm tư, Ngô Yến đợi một lúc, thấy Dương Phàm ngẩng đầu lên, mới cười hỏi:" Dương khoa trưởng, cậu thấy thế nào?"

Dương Phàm cười nhạt nói:" Cố gắng thôi. Nói xuông cũng chả có tác dụng gì, tôi thấy trước tiên cứ nên nghiên cứu tư liệu về hai doanh nghiệp này đã, sau đó chuẩn bị chút ít. Tôi đề nghị chúng ta không nên chỉ chăm chăm vào hai doanh nghiệp này, lập một tổ ngoại giao gồm tôi và Cát Ny, trước tiên tiếp xúc với họ cái đã. Nhưng nói thật ra, muốn gặp đoàn đại biểu của họ chắc cũng khó, toàn tỉnh nhiều huyện thị như vậy cơ mà. Nhưng mọi người đừng vội nản lòng, việc là do người. Chúng ta cứ cố gắng tận lực, có khi được ông trời cho làm nhân bánh mì cũng nên."

Câu cuối cùng khiến mọi người bật cười, không khí ảm đảm đã trở nên sôi nổi hơn nhiều.

Ngô Yến gật đầu nói:" Ý của Dương Phàm rất hay, tôi thấy cứ làm như vậy đi. Toàn bộ nhân viên giờ chia làm hai tổ, tôi dẫn Hầu Bình, Lý Tình Tình đi giăng lưới ngồi chờ, không cần biết cá to hay cá bé, giết nhầm còn hơn bỏ xót. Dương Phàm và Cát Ny tập trung vào ngoại giao, tranh thủ lo cho xong một doanh nghiệp, lo không xong cũng coi như là làm quen cho biết mặt, có khi người ta lần này lại không chọn được nơi nào cũng chưa biết chừng. Các ban ngành liên quan tại tổng bộ tập đoàn của người ta cũng không phải là ngồi không ăn lương đâu."

Dương Phàm đứng lên vỗ tay nói:" Được rồi, lấy lại tinh thần đi."

Lúc này Lý Tình Tình lại hạ giọng nói:" Việc này có phải là nên nói với người của khu đô thị mới và khu kỹ thuật cao không? Dù sao thì cũng là chung đoàn mà."

Ngô Yến cười nói:" Đây là đương nhiên, việc này tôi sẽ xử lý. Thôi, mọi người đi làm việc đi, giải tán. Nhớ tối nay phải ngủ sớm đó, mai còn phải đi bố trí hội trường."

Quy mô của hội chợ lần này không nhỏ, hội trường triển lãm đặt ở sân bóng rổ. Bọn Dương Phàm cùng nhau sáng sớm tới hội trường đã thấy ở trong không ít người đang bận bịu. Dựa theo tên quầy đã được phát, Ngô Yến dẫn mọi người tới quầy của Uyển Lăng, bắt đầu bố trí mọi thứ.

Sáu người gồm cả lái xe bận rộn gần một tiếng, người trong hội trường càng lúc càng đông, người của các đơn vị đều đang bận rộn, nhất thời náo nhiệt vô cùng.

Đang lúc bận làm, đột nhiên có người đi tới, trên cổ đeo thẻ công tác của ban tổ chức, tới trước quầy của Uyển Lăng, hét lớn:" Dừng lại! Dừng lại! Các người dừng lại ngay, quầy này không phải là của các người."

Ngô Yến đang ngồi dán ảnh, nghe nói thế liền đi tới, rất không khách khỉ hỏi:" Sao? Quầy triển lãm không phải là do máy tính bốc thăm chọn ra rồi báo cho các huyện thị hay sao?"

Lúc này có một cô gái đi tới, lại còn là một cô gái xinh đẹp, bình tĩnh giải thích:" Xin lỗi nha, là nhân viên của chúng tôi làm sai, hiện tại bọn tôi tới để sửa, quầy triển lãm của mọi người nó ở sau quầy này hai số. Còn đây là quầy của Trì Thành, gây bất tiện cho công tác của mọi người, tôi đại diện cho ban tổ chức xin lỗi mọi người."

Dương Phàm tay cầm khăn và thùng nước quay lại, vừa lúc nghe vậy, liền chen lên trước, vừa nhìn cô gái đối diện, lập tức lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.

"Trương Tư Tề, không cần phải âm hồn bất tán như thế này chứ?"

Hả? Toàn bộ ánh mắt mọi người đều tập trung vào đây. Ánh mắt của ai cũng mang theo một sự nghi vấn, có gian tình?

"Haha, anh nói gì vậy? Tôi nghe không rõ. Còn nữa, tôi là tổ trưởng tổ một của ban tổ chức, ở đây do tôi điều hành. Xin anh gọi tôi bằng chức vụ, hiện tại không phải là lúc lôi kéo làm quen."

Trương Tư Tề không rắn không mềm đáp trả, sau đó dùng một ánh mắt đắc ý nhìn Dương Phàm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio