Sau khi đến nơi, Bắc Mạc Khanh cẩn thận từng li từng tí bế bé, tận lực nhẹ nhất có thể để không làm bé thức giấc.
Bắc Mạc Khanh tiến vào thư phòng, hỏi Nam Cung Linh một gian phòng, rồi để Ám Ảnh đưa bé con đi nghỉ ngơi.
Kết quả là bé con cảm thấy khí tức của cha mình đang dần biến mất, nháy mắt bừng tỉnh, quả nhiên khi bé mở mắt ra, người bé nhìn thấy không phải là cha mình mà là Ám Ảnh.
"Cha đâu? Ám, chúng ta đi tìm cha được không?" Bé con có chút bất an.
"Thiếu gia đừng lo lắng, Vương gia ở đằng kia, thuộc hạ đưa ngài đi nghỉ ngơi, một lát nữa Vương gia sẽ tới tìm ngài."
“Thật không?” Bé con nghe vậy, theo Ám Ảnh rời đi.
Vào đến trong phòng, Ám Ảnh dỗ dành Bắc Mạc Vọng Trần ngủ, hô, tiểu thiếu gia thật cảnh giác, vừa rời khỏi vương gia đã phát giác được.
Nam Cung Linh nhìn Bắc Mạc Khanh "Nhi tử của ngươi ở đâu ra? Khi nào thì có? Sao ta không biết?"
Ba câu hỏi liên tiếp của Nam Cung Linh khiến Bắc Mạc Khanh không biết trả lời như thế nào "Không biết đại ca tìm ta có chuyện gì?"
“Thế nào, không có việc gì không thể tìm ngươi?” Nam Cung Linh thấy Bắc Mạc Khanh không trả lời câu hỏi của mình, cũng không trả lời anh.
"Không phải..."
"Ngươi nói trước đi, đứa bé kia nơi nào đến?"
“Cái này, nhi tử của ta, con có thể từ đâu đến?” Ta luôn muốn khoe ra nhi tử của mình, làm sao có thể nói cho ngươi biết bé không phải thân sinh (con ruột) của ta.
Hệ thống nhìn Bắc Mạc Khanh nói dối không chớp mắt, EQ tại sao lại thấp như vậy, tuy rằng đang dần dần tăng lên, nhưng là tăng lên quá chậm, vẫn là số âm.
Nhưng từ khi ký chủ nhận nuôi bé con này thì EQ tăng lên rất nhiều, từ từ đi, sớm muộn gì EQ của ký chủ cũng phá trần.
Hỏi cũng như không, thôi bỏ đi, đột nhiên mất cả hứng "Nha đầu Ly nhi sao tới chỗ ngươi một chuyến lại đột nhiên thúc giục ta đưa nàng đi học viện, ta thế nhưng đã khuyên rất lâu mà nàng không chịu đồng ý."
“Khụ khụ, ta đã nói với nàng ở học viện chơi rất vui, hơn nữa còn tự do, đại khái là như vậy.” Bắc Mạc Khanh lúng túng nói.
“Khanh đệ, không hổ là ngươi, lợi hại.” Nam Cung Linh nhìn Bắc Mạc Khanh, mặc dù anh nói sai sự thật, nhưng có thể lừa tiểu nha đầu đi đã quá lợi hại.
"Nhân tiện, đến lúc đó còn phải nhờ Khanh đệ ngươi đưa nàng đi học viện. Trên đường phải đi qua ma thú thâm lâm, phái người khác đi ta cũng không yên lòng, cũng chỉ có thể nhờ ngươi." Những đại thần và tướng quân khác vài ngày nữa chúng ta muốn tổ chức tiệc mừng nên chỉ có thể ủy khuất ngươi, Khanh đệ.
“Được, vậy ta sẽ tiễn nàng đi.” Nhìn bộ dạng vui vẻ của Nam Cung Linh, trước đây xem người ta là bảo bối, bây giờ lại muốn đuổi người ta đi? Chậc chậc chậc.
Sau khi Bắc Mạc Khanh đi, liền đến phòng của bé con, Nam Cung Linh cũng đi theo, sách, chua quá, Khanh đệ có nhi tử quên huynh a.
Thấy bộ dáng vui vẻ của Bắc Mạc Khanh khi ôm bé con, Nam Cung Linh mỉm cười, vậy cũng được, chỉ cần Khanh đệ vui là được.
Chẳng qua tại sao chỉ có một nhi tử, còn lão bà thì sao? Chẳng lẽ đã... Nam Cung Linh vỗ vỗ vai Bắc Mạc Khanh rồi rời đi, lưu lại một Bắc Mạc Khanh mộng bức ôm bé con.
Cái quỷ gì vậy? Vẻ mặt nén bi thương của đại ca là sao vậy? Mặc kệ mặc kệ, mang nhi tử về nhà.
Bé con cảm nhận được khí tức của Bắc Mặc Khanh, ngủ càng thơm ngọt, lúc rời đi cũng không nhận ra Ám Ảnh đã bị bắt cóc.
“A Ảnh, nhiều năm như vậy, kỳ thật ta vẫn luôn muốn nói với ngươi một chuyện.” Ám Dạ chặn Ám Ảnh ở một góc.
“Có việc liền nói,” Ám Ảnh nhìn Ám Dạ dựa vào rất gần mình lạnh mặt nói.
"A Ảnh, kỳ thật ta thích ngươi, ngươi..."
Lúc Bắc Mạc Khanh về tới cửa cung luôn cảm giác không đúng chỗ nào, nhìn xung quanh cũng không có gì... Chờ một chút, xe ngựa đâu? Ám Ảnh đâu? A ~ không biết hai người kia phát triển đến giai đoạn nào rồi.
Hệ thống cũng có chút khó hiểu, chẳng lẽ ký chủ đã già rồi, đầu óc không dùng được nữa sao?
Vừa nghĩ tới đã thấy Ám Ảnh mang xe ngựa đến, Bắc Mạc Khanh thấy Ám ảnh trở lại, là tình huống gì? Nhanh như vậy?
"Thuộc hạ vừa rồi có việc nên rời đi một chút, mong Vương gia thứ tội."
“Đứng lên đi, trở về.” Dứt lời, Bắc Mạc Khanh lên xe ngựa, trên đường đi Ám Ảnh suy nghĩ về câu nói của Ám Dạ, quả thực không thể hiểu được.
Ám Dạ còn đứng tại đó, khắp khuôn mặt đều là nước mắt, Ám Dạ à Ám Dạ, trách ai được, muốn trách thì trách chính ngươi thích một khúc gỗ.
Ha ha, Ám Ảnh... không thích ta, cũng là chuyện đương nhiên đi.
Sau khi trở về, Ám Dạ đi vào thư phòng. "Chủ thượng, ta muốn đi Mê Hồn Cốc."
"Hửm? Ngươi đến đó làm gì?" Nam Cung Linh sửng sốt, địa phương đó % là Tử Vong Chi Địa, mà sao lại có cảm giác tên này còn đang khóc?
"Chủ thượng không phải muốn tìm Mê Hồn Quả sao? Nơi đó hẳn là có, cho nên thuộc hạ cả gan đi một chuyến."
“Không được, trẫm không cho phép, đi xuống đi.” Đây rốt cuộc là tình huống như thế nào, Ám Dạ cũng biết loại địa phương kia cực kỳ nguy hiểm, làm sao lại nghĩ đến đó?
Ám Ảnh sau khi trở về phủ cảm thấy có chút bất an, đã xảy ra chuyện gì? Ám Ảnh buộc mình phải bình tĩnh lại.
Nam Cung Linh gọi Nam Phong hỏi tỉnh hình Ám Dạ mấy ngày nay, Nam Phong quả thật có thấy sự kiện kia "Thuộc hạ nhìn thấy Ám Dạ kéo Ám Ảnh đến một chỗ, không biết Ảm Ảnh nói với hắn cái gì, sau khi Ám Ảnh rời đi, Ám Dạ đứng ở nơi đó khóc lên, rồi đi tìm chủ thượng. "Không ngờ Ám Dạ vậy mà lại thích tên Ám Ảnh đầu gỗ kia, làm sao có thể có kết quả.
Nam Cung Linh cũng biết đại khái, tiểu tử này thật đúng là muốn ăn đòn, xem ra mình đã quá buông lỏng với bọn họ, chỉ bị cự tuyệt thôi mà muốn tìm chết.
“Nam Phong, ngày mai báo Ám Dạ trẫm có việc muốn tìm hắn” Đêm nay để hắn tự bình tĩnh lại.
Lúc trước khi ta tỏ tình với lão bà của mình, không biết đã bị cự tuyệt bao nhiêu lần đâu, mặt dày mày dạn sẽ có kết quả, cuối cùng nàng vẫn bị tình yêu của ta cảm hóa đấy thôi, Ám Dạ này chỉ bị cự tuyệt một lần đã muốn chết, thật sự là không kế thừa dù chỉ là một điểm ưu tú của chủ thượng ta đây.
Nam Phong có chút khó hiểu? Tại sao lại là ngày mai? Được rồi, ngày mai ta lại chạy đi thông báo, aiii, thật là, Nam Tầm hình như cũng biết chuyện này, tại sao Chủ thượng lại không gọi hắn, mà lại gọi một người lười như ta...
Nam Phong ngáp một cái trở về chỗ của mình, Nam Cung nhìn hắn dạng đó lắc đầu, còn có chút bộ dáng của thuộc hạ không, thật sự thích ăn đòn a.