Ám Ảnh (từ chương này Ám sẽ được đổi tên thành Ám Ảnh) nằm trên giường, trong lòng hỗn loạn, ép mình bình tĩnh lại, nhưng một lúc sau, lại hỗn loạn, mình bị làm sao vậy.
Ám Ảnh nghĩ cả đêm vẫn không minh bạch.
Ngày hôm sau, Bắc Mạc Khanh vào cung, không biết đại ca lại tìm ta vì cái gì?
Tới nơi thì đã thấy một người ngồi, một người quỳ, một người khác thì uể oải tựa ở bên cạnh.
"Đại ca, đây là?"
"Còn có thể thế nào, người nào đó cầu ái bị cự tuyệt, liền nghĩ đi chịu chết, ta chỉ là giáo dục lại thôi."
Nam Cung Linh vẻ mặt bất lực, đối với hạnh phúc của thuộc hạ, hắn thật sự rất lo lắng.
Ám Dạ? Ám Ảnh... Ta nói hôm qua sao hai người nhanh như vậy, hóa ra là bị cự tuyệt.
“Ám Ảnh đang ở bên ngoài, ngươi có muốn gọi vào để giáo dục luôn không?” Ta thấy sắc mặt của Ám Ảnh hôm nay không được tốt lắm, hẳn là vì chuyện này.
“Được, để hắn vào đi.” Nếu hai người thật sự không có kết quả, không bằng sớm kết thúc.
Bắc Mạc Khanh ra ngoài ôm Vọng Trần vào lòng, sờ sờ khả ái đầu nhỏ “Ám Ảnh, cùng Bản Vương vào đây."
Ám Ảnh vửa bước vào đã nhìn thấy Ám Dạ đang quỳ ở bên cạnh, sắc mặt phờ phạc, không hiểu sao tim lại nhói lên.
"Thuộc hạ tham kiến Hoàng Thượng."
Ám Ảnh hành lễ nhưng ánh mắt vẫn luôn đặt trên người Ám Dạ, có lẽ thích mà Ám Dạ nói hắn cũng có, nhưng là hắn không dám chắc.
"Được, Ám Ảnh, ta ngay lúc này chỉ muốn hỏi ngươi một câu, ngươi thích Ám Dạ không?"
Nam Cung Linh không nói nhiều, trực tiếp đi thẳng chủ đề.
Ám Dạ ngẩng đầu lên nhìn Ám Ảnh, thấy Ám Ảnh không trả lời, Ám Dạ cười khổ, Ám Dạ à Ám Dạ, hôm qua đã bị cự tuyệt, ngươi đang mong đợi cái gì?
"Thuộc hạ... không rõ ràng, cái gì là thích..." Ám Ảnh nhìn Ám Dạ, hắn vẫn không rõ thích là tư vị gì.
“Thuộc hạ chỉ biết ngày hôm qua lòng thuộc hạ rối rắm, trong đầu tất cả đều là hắn. Nhìn thấy hắn như vậy, lòng ta nhoi nhói đau.” Thuộc hạ có phải là trúng độc không, nhưng cũng không giống như trúng độc, vừa nói hắn vừa sờ cờ chỗ tim mình..
Mọi người nghe vậy có kết quả a? Ám Dạ cũng quay qua nhìn Ám Ảnh, nguyên lai hắn cũng thích ta đúng không?
"Thuộc hạ hình như trúng độc..." Ám Ảnh suy nghĩ một chút, vẫn bổ sung câu nói này.
Vừa mới dứt lời, tất cả mọi người đều trợn trắng mắt, độc dược cái quỷ gì? Đứa nhỏ này đang suy nghĩ gì vậy, đầu óc này thật sự quá tốt.
Thật ra, Bắc Mạc Khanh không hiểu được đám người, bọn họ bị sao vậy? Một hồi nghiêm túc, một hồi kích động, một hồi đen mặt.
Không hiểu nổi, không hiểu nổi a.
“Ám Ảnh, ngươi đúng là đã trúng độc, ngươi trúng một loại độc có tên là Ám Dạ rồi.” Nam Cung Linh một bộ muốn tác hợp hai người.
"Loại độc này, đời này khó giải, nhưng là có thuốc tốt."
"Cầu Hoàng thượng báo cho."
“Ám Dạ, ngươi đứng lên.” Ám Dạ ứng thanh đứng lên.
“Ám Ảnh, ngươi nhìn thấy Ám Dạ không, tiến lên ôm một cái.” Nam Cung Linh cảm thấy có thể thành, tuyệt đối có thể thành.
Ám Ảnh vội vàng hành lễ "Hoàng Thượng, tại sao muốn..." rồi nhìn về phía Ám Dạ đang không biết suy nghĩ gì, còn có một tia mừng rỡ.
"Hửm? Ngươi ôm một chút đi, xong rồi liền biết đáp án."
Ám Ảnh bước tới, ôm Ám Dạ từ phía sau, đột nhiên cảm thấy hơi nóng, cảm giác rất kỳ quái.
Ám Dạ ngẩng đầu nhìn Ám Ảnh, kia khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt trong mắt Ám Ảnh đột nhiên có chút quyến rũ động lòng người, Ám Ảnh bỗng cảm thấy Ám Dạ thật đáng yêu, muốn hôn...
Ám Ảnh cúi đầu xuống, hai môi chạm nhau, Bắc Mạc Khanh che mắt bé con, Vọng Trần hơi khó hiểu, tại sao cha không cho bé nhìn.
Ám Ảnh chợt nhớ ra đây là thư phòng, sao lại có thể làm ra loại chuyện này, Ám Ảnh vội vàng quỳ xuống thỉnh tội "Thuộc hạ đáng chết, thỉnh Hoàng thượng trách phạt."
Ám Dạ nhìn cái con người chết não trước mắt, người này chỉ có tứ chi cơ bắp phát triển thôi sao?
“Bình thân, hôm nay vốn là muốn khuyên bảo hai người các ngươi, có việc gì được?” Chưa thấy qua thư phòng thân mật sao? Cũng không phải là không thể, phu thê ta mỗi ngày đều làm đây nè.
Không phải thư phòng là nơi dùng để là một chút chuyện bí mật nhỏ sao?
Ám Ảnh không chịu được nữa, đỏ mặt vội vàng cáo lui “Thuộc hạ cáo lui trước.” Lúc đi ra cũng không quên dẫn theo Ám Dạ theo.
Ám Dạ một đầu đầy dấu chấm hỏi bị Ám Ảnh kéo bỏ chạy, Nam Cung Linh nhìn hai người lắc đầu "Chậc chậc chậc...".
Nam Cung Linh dường như còn chơi chưa đủ, lại nhìn về phía Bắc Mạc Khanh "Khanh đệ ạ, ngươi lúc nào mang em dâu đến cho ta xem?"
Bắc Mạc Khanh chững chạc đường hoàng nhìn Nam Cung Linh, vẻ mặt nghiêm túc nói, "Không có."
"Vậy, vậy chuyện hài tử là sao? Ngươi sẽ không..." Nam Cung Linh trừng to mắt nhìn Bắc Mạc Khanh, muốn nghe được câu trả lời đây không phải là sự thật.
Bắc Mạc Khanh đen mặt nhìn Nam Cung Linh, đại ca ngươi nghĩ ta là người như thế nào, thôi bỏ đi, cho dù không phải thân nhi tử cũng là nhi tử, "Nuôi."
Nam Cung Linh bị hù chết, hắn còn tưởng rằng như thế đâu, "Khanh đệ, ngươi lúc nào tìm em dâu cho ta?"
"Không tìm, có đứa bé là đủ."
“Ài ài ài, đừng đừng, không tìm em dâu thì tìm đệ phu cũng được.” Nghe Bắc Mạc Khanh nói mình dự định cứ như vậy, Nam Cung Linh có chút gấp.
Ba chữ "không khả năng" của Bắc Mạc Khanh có thể nói là bật ra từng chữ từng chữ một, nghiến răng nghiến lợi mà nói, khiến Nam Cung Linh tự hỏi Khanh đệ có phải là...
"Nếu đại ca không còn việc gì, ta với Trần Nhi cáo lui trước."
“Chờ đã, lần trước là bởi vì không có thời gian, bá bá làm sao có thể không tặng lễ vật cho tiểu gia hỏa.” Nam Cung Linh lấy một ngọc bội từ trong không gian, bước tới đưa cho bé con.
Vong Trần nhìn Bắc Mạc Khanh, tựa hồ đang chờ đợi phản ứng “Nhận lấy đi, trưởng giả ban thưởng không thể từ.” Bàn tay to của Bắc Mạc Khanh lại xuất hiện trên đầu Vong Trần.
“Tạ ơn bá bá.” Vong Trần nhận lấy ngọc bội.
Bắc Mạc Khanh cảm thấy miếng ngọc bội này không đơn giản, đại ca thật đúng là, đưa thứ quý giá vậy làm gì.
"Trần Nhị không chuẩn bị lễ vật cho bá bá, lần sau, lần sau Trần Nhi chuẩn bị kỹ càng sẽ đưa cho bá bá."
Hắc, tiểu gia hỏa nhi này không tệ, so ra hơn hẳn đám tiểu tử thúi nhà ta, ân, nên được sủng.
"Ha ha ha ha, tiểu gia hỏa nhi không cần chuẩn bị lễ vật cho bá bá."
Nam Cung Linh nhìn Bắc Mạc Khanh “Đúng rồi, tiểu gia hỏa nhi này tên là gì?” Đã gặp hai lần rồi nhưng vẫn chưa biết danh tự của chất nhi ngoan ngoãn đâu.
"Bắc Mạc Vong Trần"
“Tên đẹp, hôm nay lưu lại dùng bữa đi, tẩu tử ngươi tự tay xuống bếp, chưa ăn qua đúng không?” Nam Cung Linh khoe khoang. Bắc Mạc Khanh căn bản không để ý tới hắn, ngươi khoe khoang của ngươi, ta có nhi tử của ta, có lão bà bộ hiếm lạ lắm sao?