Edit: An Minh Tuệ.
______________________
Giang Niệm cùng Hàn Khiếu còn đang ở trên đường trở về nhà, Lão gia tử vẫn đứng trước cửa nhà, chống quải trượng, trông mòn con mắt.
Ông đã lớn tuổi, bóng lưng liền có chút còng xuống, trên khuôn mặt chất đầy nếp nhăn tràn đầy rõ ràng lo lắng và tức giận, hiển nhiên ông đã biết chuyện mà hôm nay Giang Niệm gặp phải.
Vương thẩm ngược lại là ở một bên khuyên nói:
"Hàn lão, Ngài nên đi nghỉ đi thôi, bây giờ Ngũ Thiếu đang ở bên cạnh Niệm Niệm, sẽ không để cho người khác bắt nạt Niệm Niệm. Ngài cũng nên chú ý thân thể a!"
Hàn lão gia tử chống quải trượng gõ hai lần xuống mặt đất, hừ lạnh một tiếng, quanh thân tràn ngập máu tanh như ở trên chiến trường khi xưa một chút cũng không giảm:
"Ta ngược lại muốn xem xem là ai mà lại to gan như vậy dám bắt nạt Niệm Niệm nhà ta!"
Ông vừa nói xong những lời đó, giọng nói lại nhẹ nhàng xuống.
"Nếu như Niệm Niệm thật sự xảy ra chuyện gì, ta chết đi đều không mặt mũi đi gặp lão Giang! Như vậy ta có thể làm sao bây giờ. "
Vương thẩm là khuyên lại khuyên, cũng không thể khuyên được Lão gia tử thoải mái một chút, bởi vì sự việc lần này của Giang Niệm thật sự quá lớn, nếu không đến kịp có phải cô sẽ bị bắt cóc đi? Giang Niệm cùng mấy người kia không thù không oán, lần này bắt cóc không giống như là nhằm vào Giang Niệm, ngược lại càng giống là nhằm vào Hàn gia bọn họ! Thế là không ít người của Hàn gia đều đến đây, liền ngay cả Chú Hai và Chú Ba của Hàn Khiếu rất ít khi xuất hiện cũng đều chạy về, cùng nhau khuyên Lão gia tử để ông yên tâm, bây giờ không phải mọi việc đều đã được giải quyết rồi sao? Cha cũng không nên lo lắng quá hại đến thân thể.
Lão gia tử tức đến râu đều bay lên, mở trừng hai mắt:
"Đây chính là ngay tại Đế đô, ở một nơi như này mà có thể trắng trợn bắt cóc, mấy đứa cùng với tất cả quan chức ở đây đều là vô dụng hết sao?!"
"Cha..."
"Cha cái gì mà cha, ta nói sai sao? Ta nói sai sao?!"
... Không có không có, cha nói đều đúng.
Vẫn còn nhiều sức mắng chửi người khác như vậy, nghĩ đến vẫn là cực kì khỏe mạnh.
Hai người đều là nhân vật quan trọng có địa vị trong xã hội, muốn gió được gió muốn mưa được mưa. Nhưng ở trước mặt lão gia tử liền biến thành trẻ con khi làm sai liền bị mắng. Làm cho mấy người Hàn gia đều che miệng cười trộm.
Đúng lúc Hàn Khiếu đưa Giang Niệm về đến nơi, xe con dừng ở cửa nhà, Giang Niệm liền nhìn thấy Lão gia tử đang đứng ở cửa,cô hạ cửa kính xe xuống, ló đầu qua cửa sổ kích động hô:
"Gia gia gia gia!"
Hàn Khiếu nhìn bóng lưng đang kích động của Giang Niệm, xuống xe trước.
Lão gia tử bên kia rốt cuộc cũng thấy Giang Niệm trở về, liền "Ài ~~!" một tiếng, chống quải trượng vọt ra:
"Niệm Niệm Niệm Niệm!"
Hàn Khiếu khóe miệng giật một cái, không biết vì cái gì, hắn làm sao lại cảm giác hai người này giống như là "Nghìn năm mới được gặp nhau một lần" đâu?
Nhìn hai cái người nghìn năm mới gặp được nhau một lần kia tâm sự một lúc lâu, vừa gặp Lão gia tử Giang Niệm liền biến thành cô nhóc đáng thương, hai người nói chuyện đều nghẹn ngào, hắn xoa mi tâm ngắt lời nói:
"Gia gia, Giang Niệm không có việc gì, bác sĩ nói là bị thương ngoài da..."
Ông biểu hiện như vậy làm đến cháu cũng tưởng Giang Niệm là sắp chết!
Lão gia tử tức giận dùng tay đập mạnh vào vai của Hàn Khiếu:
"Cháu là cái đồ không có lương tâm, quá không biết thương người khác!"
... Hàn Khiếu ủy khuất sờ lên bả vai bị đánh đau điếng, trong lòng tự nhủ rõ ràng hắn rất đau lòng Giang Niệm, đều chuẩn bị muốn đưa cho cô hai ngôi nhà.
Lão gia tử: "Khó trách Niệm Niệm muốn vứt bỏ cháu đâu!"
Hàn Khiếu: "......":)
Dù sao cuối cùng vẫn là Hàn Khiếu đem Giang Niệm ôm trở về phòng, Lão gia tử cũng là tuổi cao, một đêm này ông lo lắng cho Giang Niệm cùng với không yên lòng khiến cho ông thật sự mệt mỏi, được hai con trai đưa về phòng nghỉ ngơi, đến khi nằm xuống giường ông còn nói, nhất định phải đem sự việc lần này điều tra ra! Rốt cuộc là vô tình hay có người cố ý muốn hãm hại, đều phải biết rõ ràng!
Chú Hai và Chú Ba của Hàn Khiếu cùng liếc nhìn nhau, dồn dập gật đầu hứa hẹn, để Lão gia tử yên tâm, bọn họ nhất định sẽ lấy lại công bằng cho Giang Niệm. Dù sao nếu hai người tạo áp lực, lại thêm Giang Niệm làm chứng, chuyện này sẽ không thể giải quyết qua loa được, kể cả ba người kia có che dấu đến đâu, cuối cùng cũng sẽ lộ ra mà thôi.
Mà ở một bên khác, Hàn Khiếu ôm Giang Niệm trở về phòng, A di xả nước nóng vào bồn tắm, còn chuẩn bị khăn mặt cùng quần áo ngủ để ở một bên, Giang Niệm bị dầm mưa, lại đổ mồ hôi, còn ngã đến toàn người đầy bùn, nếu không tắm thật sự là không ngủ được.
Trong phòng tắm vừa chuẩn bị xong, Hàn Khiếu liền ôm Giang Niệm đi vào, a di đứng ở bên cạnh giúp.
Hắn nhìn Giang Niệm đang ngồi ở bên cạnh bồn tắm, mặc dù phải chịu sợ hãi, hoảng hốt cũng là bình thường. Nhưng hắn lại nghĩ đến cả đoạn đường về nhà Giang Niệm đều im lặng cùng trong lúc vô tình lại thở dài, hoặc cô chỉ là ở trước mặt gia gia giả vờ kiên cường mà thôi...
Hắn lấy tay lay tóc đi ra khỏi phòng tắm, trong lòng có chút bực bội, hắn tự nói mình là một người lạnh nhạt, vẫn nghĩ là mình quan tâm đến Giang Niệm đều là vì trách nhiệm, nhưng chuyện lần này khiến hắn hiểu được, Giang Niệm không biết lúc nào liền bị hắn đặt ở trong lòng, bất quá hắn ngược lại không nghĩ điều này là vì hắn thích Giang Niệm, mà là nghĩ hắn muốn đem cô như em gái ruột để yêu thương.
Hàn Khiếu nghĩ như vậy liền gọi điện đến cục cảnh sát để hỏi về chuyện này, hắn sợ nếu hắn đi thì Giang Niệm cũng không thể tự mình đi ra khỏi phòng tắm được, a di cũng không có sức lớn như vậy để ôm cô ra, nhìn cô gầy gầy nho nhỏ, kỳ thật còn rất nặng đâu.
Giang Niệm ngâm xong nước nóng cả thể xác và tinh thần đều thoải mái, a di còn đặc biệt vẩy cho cô một chút tinh dầu, mùi thơm ngát thoải mái, lập tức liền xóa đi mọi việc khiến cô đau đầu, cũng không còn canh cánh trong lòng về việc mình mất đi cơ hội làm nữ vương.
Đợi khi cô tắm rửa xong rồi mặc quần áo ngủ vào, a di liền gọi Hàn Khiếu vào, để hắn đem cô ôm lên trên giường.
Cô cong người nằm trong ngực hắn, tóc dài vừa gội xong quét qua cánh tay hắn, hơi lạnh tê dại, hắn ngửi được một mùi hương nhàn nhạt, giống như được ăn mật, để hắn nhịn không được câu môi dưới.
... Tất cả những cô gái nhỏ đều thơm như vậy sao?
Hàn Khiếu: "Thuốc trên chân không có rửa đi chứ?"
Giang Niệm lắc đầu: "Yên tâm đi, em vẫn luôn rất cẩn thận."
"Hừm, vậy là tốt rồi, mấy ngày gần đây em tốt nhất đừng đi lại, muốn đi đâu mà tìm anh, sáng mai anh để cho người ta mang cái xe lăn đến, miễn cho lưu lại di chứng gì."
"Yên tâm đi, em sẽ rất cẩn thận, dù sao chân của em còn muốn giữ lại để trong tương lai còn chơi bóng rổ nữa!"
"...... Nha."bg-ssp-{height:px}
Giang Niệm rất nhanh liền lăn vào trong chăn, thoải mái mà nằm xuống, Hàn Khiếu cũng đi tắm rửa, lúc đi ra, hắn nhìn thấy Giang Niệm đang ở trong chăn nghịch điện thoại, hắn nhíu mày:
"Không mệt mỏi sao, nhanh lên ngủ."
" Em đang cùng Lương Vũ nói chuyện phiếm, cô ấy nói đã về đến nhà, chân cũng sưng lên một cục to, có thể phải mất mấy ngày mới khỏi được."
Hàn Khiếu nở một nụ cười gằn, ngược lại không có cùng Giang Niệm nói thẳng, dù sao bây giờ còn chưa có chứng cứ. Nhưng hắn nhìn người luôn luôn rất chuẩn, người tên là Lương Vũ kia, từ khi hắn mới xuất hiện ở đó, vẫn luôn nhìn hắn bằng ánh mắt tràn đầy dã tâm lại tự cho là che dấu rất tốt, ánh mắt như vậy hắn cũng đã thấy nhiều, kể cả có ngụy trang cũng không lừa được hắn.
Lại thêm lời nói kia của Giang Niệm, Lương Vũ không mười thì cũng phải đến tám chín phần liên quan đến việc này.
Giang Niệm lại ngược lại, bởi vì Giang Niệm là rất thẳng thắn, khi nói đến ngồi nhà kia của cô, cô luôn tỏ vẻ yêu thích giống hệt như một chú cún nhỏ khi nhìn thấy xương, đó là thật sự rất thích.
"Đừng nói chuyện nữa, đi ngủ."
Đang nói, điện thoại di động của hắn vang lên tiếng chuông, hắn nhìn thấy tên hiện lên màn hình: Trịnh Khôn.
Hàn Khiếu cầm điện thoại di động ra ngoài ban công, nói:
"Điều tra ra được?"
Âm thanh Trịnh Khôn cười truyền đến:
"Thật hiếm khi Hàn Ngũ thiếu như cậu nhờ người khác, tớ có thể không làm tốt sao?"
Trịnh Khôn nói, ba người Từ Lão Tam, Cẩu Ca, Lão Phúc đều là ở một mình, vợ con trong nhà đều phải bỏ trốn, cha mẹ đều ở nông thôn làm việc, cũng không có tiền, ba người cả ngày cũng không kiếm được công ăn việc làm gì, chỉ biết ăn chơi đập phá, cả ba đều có tiền án, đã từng vào tù bởi vì cướp bóc.
Thời điểm ghi khẩu cung, Từ Lão Tam khai là do lúc đấy tình cờ gặp Giang Niệm đi một mình, nên đột nhiên nghĩ muốn cướp chút tiền, cuối cùng không những không thành công, còn bị Giang Niệm đá, hắn muốn tiền bồi thường! Cẩu Ca cũng nói như thế, một đầu ngón tay của hắn bị bẻ gãy, bây giờ cũng đang ầm ỹ đòi tiền bồi thường. Cũng do Lão Phúc nói lỡ miệng, nói bọn họ là nghe được thông tin từ một người bạn, biết hôm đó Giang Niệm cùng Lương Vũ sẽ đi chơi, ba người cũng theo dõi rất lâu, thấy thời cơ đến mới ra tay.
Về phần tại sao Lão Phúc lại nói lỡ miệng? Đó là bởi vì hắn đã tận mắt nhìn thấy Giang Niệm một chân đạp bay Từ Lão Tam, một tay bẻ gãy ngón tay của Cẩu Ca, sau đó chỉ dùng một cú đem hắn đánh ngất xỉu, hắn còn nói:
"Giang Niệm khẳng định là bị quỷ nhập vào người! Là muốn báo thù!"
Cũng không biết hắn đã làm chuyện gì trái với lương tâm.
Hàn Khiếu lạnh lùng xoẹt một tiếng, nói:
"Bọn hắn chịu khai ra người bạn kia là ai?"
Trịnh Khôn: "Còn có thể là ai? Là vợ chồng bạn tốt của cô vợ nhỏ của cậu chứ ai."
Hàn Khiếu hiểu rõ nói: "Quả nhiên là bọn họ."
"Tiếp theo cậu muốn làm như thế nào?"
"Đã làm ra những việc như thế, đương nhiên phải trả giá."
"Vậy cậu chuẩn bị đem tất cả mọi việc nói cho Giang Niệm biết sao?"
Hàn Khiếu do dự trong chốc lát, nói:
"Loại chuyện như này giấu cũng không tốt, nếu như không nói, sẽ chỉ làm cô ấy phải chịu nhiều đau lòng hơn."
Trịnh Khôn buông tay: "Theo ý cậu đi. Nhớ kỹ, cậu nợ tớ một món nợ ân tình."
Hàn Khiếu nhíu mày ân một tiếng, cúp điện thoại.
Hắn về đến phòng, Giang Niệm còn chưa ngủ, nhìn thấy hắn đi vào liền hỏi:
"Là cục cảnh sát có tin tức gì sao?"
Hàn Khiếu ngồi xuống, nói: "Ngày hôm nay trước tiên ngủ đi, có chuyện gì sáng mai lại nói."
Dù sao cũng không vội, hắn sợ nếu bây giờ nói sự thật cho Giang Niệm biết, tối hôm nay khẳng định Giang Niệm sẽ mất ngủ.
Giang Niệm nói: " Hiện tại em cũng ngủ không được, anh nói với em đi, bằng không thì em sẽ lại một mực nghĩ đến, trong lòng ngược lại không tốt."
Hàn Khiếu dừng một chút, chỉ có thể nói cho Giang Niệm biết sự thật, hắn nói ba người kia xuất hiện không phải là ngoài ý muốn, là bởi vì có người cố ý nói cô sẽ xuất hiện ở khu vực đó, cô đã sớm bị người khác chú ý đến, cho nên khi nhìn thấy cô liền ra tay, chỉ là không ngờ tới, chính là sức lực của Giang Niệm lại lớn như vậy, khiến cho việc bắt cóc lần này bị hỏng, nếu thành công không biết là sẽ xảy ra chuyện gì.
"Mấy người kia cũng đã khai ra, nói là lấy thông tin của em từ một người tên là Mã Đại Vĩ, mà Mã Đại Vĩ còn có một người vợ, tên là Lương Vũ."
"Bây giờ đã có chứng cứ vô cùng chính xác, anh đã để luật sư bắt đầu khởi tố bọn họ."
Hắn dừng một chút, nhìn Giang Niệm đang nằm bên cạnh mình.
" Em cũng đừng đau lòng, đây cũng không phải lỗi của em, là do bọn họ mang ý đồ xấu, sẽ phải trả giá đắt cho hành động của mình."
Giang Niệm a một tiếng, cô lật người, đưa lưng về phía Hàn Khiếu, tiếng nói nho nhỏ:
"Em đã biết, cảm ơn."
Hàn Khiếu nhìn ngọn núi nho nhỏ kia, trước kia cảm thấy thật đáng giận, hiện tại cảm thấy đau lòng, hắn nhịn không được nhẹ nhàng vỗ vỗ, nói:
"Nếu như khó chịu, em có thể khóc một lúc."
Giang Niệm xác thực rất khó chịu, bởi vì cô đột nhiên nhớ tới cô còn không có ăn cơm tối đâu!!!
Khó trách đói như thế.
______________________________
Tác giả có lời muốn nói: cảm ơn mọi người ủng hộ chính bản, năm mươi vị trí đầu nhắn lại đưa tiểu hồng bao, a a đát.
Ngủ ngon.