Edit:An Minh Tuệ.
___________________
Sau khi Giang Niệm bị thương ở chân đã trở thành đối tượng được toàn Hàn gia bảo vệ, bất kể đi chỗ nào đều có người đi theo, không nói mỗi ngày Lão gia tử sẽ quan tâm cô nhiều hơn, ngay cả Lưu lão Lý lão cũng luôn nhìn về phía cổ chân của cô, hỏi cô còn đau không có nhức không? Kể cả khi cô tùy tiện nhăn lông mày mọi người cũng đều quan tâm quan tâm, dù sao cũng là cùng một đội bốn cây cần câu thần kỳ, quan tâm đội viên là điều đương nhiên.
Bất quá bọn họ cũng là người từng trải qua sóng to gió lớn, mưa bom bão đạn đều đã trải qua, Giang Niệm bị thương một chút như vậy cũng không đáng để ở trong mắt, nhưng bọn họ lại để Giang Niệm ở trong mắt đâu? Nếu đổi thành mấy con khỉ trong nhà bọn họ kia, không chừng bọn họ còn muốn đạp thêm hai cái đâu.
Không chỉ có như thế, mấy Lão gia tử là thật sự đau lòng cho Giang Niệm, Giang Niệm sống khép mình lâu như vậy, thật vất vả mới có thể tìm được một người bạn tốt, kết quả lại là bị lợi dụng... Việc như vậy không khiến mọi người đau lòng sao? Thật đúng là một cô nhóc đáng thương.
Bởi vì chuyện này, Lưu Chính Dương và Lý Phi đều không ít lần nói với Hàn Khiếu, bọn hắn phàn nàn liền phàn nàn, còn nhịn không được nói:
“Như thế nào tớ có cảm giác cô vợ nhỏ của cậu mới thật sự là cháu ruột của bọn họ đâu? Cái này đau lòng kia đau lòng, thời điểm đánh tớ cũng không có thấy nương tay chút nào!”
Hàn Khiếu lạnh lùng hừ một tiếng, vừa định lạnh lùng bóng gió chế giễu bọn họ, muốn nói mấy người đàn ông thối hoắc lôi thôi như mấy cậu có thể so đo cùng với một cô gái đáng yêu dễ thương sao? Đương nhiên lời nói còn chưa nói ra miệng, hắn đột nhiên nghi hoặc, loại kiêu ngạo này của hắn rốt cuộc là từ đâu đến???
Hắn mờ mịt một cái chớp mắt, có thể là em gái đều tương đối đáng yêu đi...
Bởi vì Giang Niệm bị thương ở chân nên không tiện đi lại, Hàn Khiếu tự nhiên là bỏ mấy cuộc hẹn buổi tối để nhanh chóng về nhà, hắn nghĩ đến cô gái nhỏ kia đi lên tầng đều không tiện, trong nhà nghèo đến mức cũng không có lắp thang máy, cũng không có ai có thể sai bảo, cũng không thể để Lão gia tử bế lên? Lão gia tử tuổi đã lớn như vậy, huống chi Giang Niệm cũng không nhẹ, chỉ sợ Lão gia sẽ bị trật eo.
Hàn Khiếu coi như mình làm người tốt việc tốt, cảm thấy mình rất tốt, ai ngờ khi hắn vừa về đến nhà, cái gì cũng đều còn chưa nói đâu, đã nhìn thấy Giang Niệm bị một người đàn ông tuấn dật ôm từ trên tầng đi xuống, Lão gia tử chống quải trượng đi ở bên cạnh, ba người cười cười nói nói, nhìn rất quen thuộc.
... Đây mẹ nó là ai?
Rõ ràng là làm người tốt việc tốt, bây giờ Hàn Khiếu lại có cảm giác mình như vậy giống như là xum xoe thất bại, cảm giác xấu hổ này là sao?!
Hắn nắm tay đưa lên môi, nhẹ ho hai tiếng, hờ hững đi qua, nói:
“Gia gia, có khách đến nhà?”
Người đến là con trai của học sinh Lão gia tử Chu Hải, tên là Chu Hiên, lúc trước cũng từng đến chơi vài lần, ngày lễ ngày tết cũng sẽ gửi đến một chút đặc sản đồ tết. Hắn lần này là đi công tác ở Đế Đô, cũng thay mặt cha hắn đến thăm Hàn lão, bởi vì gần đây thân thể cha hắn không tốt, kiểm tra ra là bị ung thư, bây giờ đang nằm viện để điều trị.
Lão gia tử nghe xong rất là thổn thức, cảm khái tạo hóa trêu ngươi. Bọn họ liền ở thư phòng nói chuyện hết cả một buổi chiều, thấy thời gian cũng không còn sớm, Lão gia tử bảo Chu Hiên ở lại ăn cơm. Mà Giang Niệm và Chu Hiên là lần thứ hai gặp nhau, lần trước gặp chính là năm ngoái, ngược lại giữa hai người cũng không xa lạ gì.
Hàn Khiếu thế mới biết hóa ra đây chính là Chu Hiên, hắn đối với danh tiếng của Chu Hiên cũng là nghe nói qua, một là bởi vì Lão gia tử quan tâm; hai là Chu Hiên ở thành phố C là người của Chu gia, người biết đến Chu gia ở thành phố C quả thật không ít, dù sao cũng là nhà giàu nhất ở đó, mà Chu Hiên lại là thiên tài kinh thương; ba là Chu Hiên cũnh từng là đàn anh của hắn, bởi vì Chu Hiên so với hắn lớn hơn vài tuổi, lúc hắn nhập học thì Chu Hiên đã tốt nghiệp, nhưng những việc liên quan đến Chu Hiên lại không ít, là một người nổi tiếng.
Chu Hiên cũng có mấy lần đến Hàn gia, Hàn Khiếu đúng lúc đó lại có việc không ở nhà, hai người chưa bao giờ gặp nhau, không nghĩ tới lần này trời đất xui khiến, ngược lại gặp được.
Hàn Khiếu đi ra phía trước, chủ động xòe bàn tay ra:
“Chào anh, Chu tiên sinh, nghe danh đã lâu, hôm nay rốt cục cũng được gặp mặt.”
Chu Hiên tuổi cũng mới ngoài ba mươi, tăng thêm khí chất của bản thân không tệ, khuân mặt cũng cực kì tuấn lãng, cả người càng là phong thái thành đạt. Tính cách hắn ôn nhuận nho nhã:
“Chào cậu, Hàn tiên sinh.”
Lão gia tử: “Tiểu Ngũ, cháu có thể nhìn người ta học tập một chút, nhìn cháu xem, đều hai mươi tám hai mươi chín tuổi rồi, còn không được như người ta.”
Hàn Khiếu cười một tiếng, tròng mắt liền nhìn thấy bộ dáng của Giang Niệm đang gật đầu đồng ý với với nói của Lão gia tử, ha ha, hắn sẽ sám hối vì lúc trước có nói qua cô em gái này đáng yêu, cô em gái này tuyệt đối không đáng yêu!:)
Bữa cơm tối này tự nhiên ăn sẽ thấy không vui vẻ gì, chí ít đối với Hàn Khiếu mà nói, hắn rất không thoải mái, mà còn nhìn thấy cảnh hai ông cháu kia đối với Chu Hiên cười thấy răng không thấy mắt, thật sự làm cho người khác rất khó chịu.
Cuối cùng thời điểm tiễn Chu Hiên về, Lão gia tử cùng Giang Niệm còn nhìn về phía cửa, chít chít ục ục nói người ưu tú như Chu Hiên gần đây phải trải qua nhiều việc thật vất vả. Một người nói ông trời đúng là không có mắt a, một người tốt như vậy tại sao lại bị bệnh đâu? Một người nói Chu Hiên là người tốt như thế vì sao phải chịu khổ như vậy?
Bởi vì Lão gia tử sợ Giang Niệm cảm thấy một mình ngồi xe lăn sẽ khác biệt, ông cũng không còn cậy mạnh mà đem xe lăn xách ra ngồi, giờ phút này một già một trẻ ngồi trên xe lăn của mình một bộ dáng cảm thán về cuộc sống này, khiến cho Hàn Khiếu đang đứng nhìn mà dở khóc dở cười.
Cảm khái xong, hai người muốn đi bộ sau bữa ăn để tiêu cơm, liền tự mình lăn lộn xe lăn đi về phía trước, đều không cần người khác đẩy, Giang Niệm nói:
“Đây là sự quật cường của người ngồi xe lăn, anh không hiểu.”
Lão gia tử đặc biệt đồng ý gật đầu.
Hàn Khiếu: “...” Tốt, chừa cho hai người một chút tôn nghiêm!
Hắn ôm ngực đi ở phía sau cùng, nhìn một chút, nhịn không được khóe miệng giật một cái, cảm thấy mình lo lắng cho Giang Niệm đặc biệt gấp trở về nhà, hắn đúng là cái đồ thiểu năng.
... Xem người ta chơi đến vui biết bao!!!
Hắn xoa mi tâm, sọ não đau nhức.
Sau khi tản bộ xong đến thời điểm lão gia tử cùng Giang Niệm chia tay, khung cảnh kia thật sự là một lời khó nói hết, Hàn Khiếu đều cảm thấy mình giống như biến thành Pháp Hải, không phải mang Giang Niệm về nhà mà là muốn đem cô đưa đi Trấn Tháp!:)
...
Khi đi đến cửa chính, Hàn Khiếu nhìn xuống Giang Niệm đang ngồi trên xe lăn, khẽ cười một tiếng, cúi người ôm lấy cô, còn cố ý nghiêng hai lần, dọa khiến Giang Niệm ôm chặt cổ của hắn.
“Quật cường của em đâu?”
Giang Niệm ôm chặt một chút:
“Đương nhiên là cơ thể là quan trọng hơn, mù quáng quật cường là không được.”
Hắn khẽ cười.
Giang Niệm đi phòng tắm tắm rửa, Hàn Khiếu ở ban công hút thuốc, nhận được điện thoại của trợ lý nói hai vợ chồng Mã Đại Vĩ và Lương Vũ một mực không có nhận tội, kiên trì nói bọn họ cũng không biết lế hoạch của mấy người Từ lão Tam, tất cả đều là trùng hợp. Lương Vũ nói cô ta cùng Giang Niệm là chị em tốt, làm sao lại đi hại cô ấy? Lương Vũ còn muốn được gặp Giang Niệm một lần, cô ta phải ở ngay trước mặt giải thích với Giang Niệm.
Lương Vũ tâm địa không tốt, Hàn Khiếu là không nghĩ tới muốn để cho Giang Niệm gặp lại cô ta, trợ lý liền cầm ảnh chụp đêm hôm đó đưa ra. Đêm hôm ấy sau khi kế hoạch của mấy người Từ Lão Tam thất bại, Mã Đại Vĩ vẫn núp ở trong bóng tối, về sau Lương Vũ lấy xong lời khai liền cùng hắn đi về, kết hợp với việc Lương Vũ nói với Giang Niệm là chồng cô ta phải tăng ca... Đây rõ ràng không phải là đang nói dối sao?
Khi vừa nhìn thấy ảnh chụp, Lương Vũ cùng Mã Đại Vĩ bị dọa cho giật mình, Lương Vũ khóc đến nước mắt đầm đìa, không nói bất cứ cái gì cả, chỉ nói mình bị oan, còn một mực la hét muốn gặp Giang Niệm, nói cô ta có việc muốn nói với Giang Niệm.
Trợ lý nói: “Tôi có cảm giác lời nói của Lương Vũ có điều gì đó không ổn, giống như cô ta nắm trong tay điểm yếu gì đó của Giang tiểu thư? Về phần là cái gì, tạm thời còn không biết, Lương Vũ ngập miệng rất chặt, nói cái gì cũng không chịu nói.”
“Trước đem hết tin tứ moi ra.”
“Vâng, tôi biết nên làm như thế nào, Hàn tổng.”bg-ssp-{height:px}
Hàn Khiếu híp mắt, hắn hít một ngụm khói, nhìn lên bầu trời màu đen, mắt sắc thâm trầm.
Đương nhiên loại chuyện này Hàn Khiếu không có giấu diếm Giang Niệm, sau khi Giang Niệm tắm rửa xong đi ra, hắn liền nói chuyện của Lương Vũ cho cô, nói:
“Lương Vũ nói muốn gặp em, nếu như em không đi gặp cô ta em sẽ phải hối hận. Giang Niệm, em có nhớ hay không Lương Vũ đối với em từng làm qua chuyện gì kỳ lạ? ”
Giang Niệm im lặng suy nghĩ một lúc, cái mà Lương Vũ gọi là điểm yếu, ngược lại Giang Niệm có thể đoán được một hai, dù sao trong lòng Lương Vũ nghĩ cái gì đều là không bình thường, cô ta không biết đúng sai, cô ta không chỉ có muốn tiền, càng muốn hơn chính là hủy đi Giang Niệm. Bất quá bây giờ những lời như vậy đều không thể nói ra, lắc đầu nói:
“Em không biết, em không nghĩ cô ấy sẽ đối xử với em như vậy...”
Hàn Khiếu nhìn Giang Niệm yên tĩnh lại trầm mặc, dừng một chút, trong giọng nói không tự chủ được nhẹ đi mấy phần:
“Vậy em muốn đi gặp cô ta sao?”
Giang Niệm nhẹ nhàng thở dài, làm ổ trong chăn, nhỏ giọng nói:
“Để cho em suy nghĩ, được không?”
Hắn trấn an vỗ vỗ cô, “Không sao, không đi gặp cũng được, không nên miễn cưỡng chính mình.”
Giang Niệm ân một tiếng, cô cảm thấy cô có thể đi xem Lương Vũ một chút, dù sao bây giờ hào quang nữ chính của cô cũng đang dừng lại ở năm mươi tám điểm, Lương Vũ có lẽ chính là hai điểm còn thiếu kia, chờ đến lúc được sáu mươi điểm, có lẽ chính là thời điểm mà cô nên oanh oanh liệt liệt mang bầu chạy, chỉ là đứa nhỏ này còn chưa đến, ngôi nhà cũng không có...
Cô lại khe khẽ thở dài, Hàn Khiếu nghe thấy, chỉ cảm thấy thương yêu cô không dứt, dĩ nhiên đối với Lương Vũ càng không chán ghét.
Kỳ thật Hàn Khiếu có thể cảm giác được, từ khi sự việc bắt cóc xảy ra, Giang Niệm cũng không vui vẻ như trước kia, luôn luôn thở dài giống như bây giờ, Lương Vũ đối với cô đã tạo thành vết thương lớn. Trên thế giới này người xấu quá nhiều, thế nên Hàn Khiếu đã quyết định về sau khi sửa xong nhà cho cô sẽ trang bị thêm hệ thống bảo vệ an toàn tốt nhất! Bằng không thì thật đúng là không yên tâm..
Mới qua chín giờ, Hàn Khiếu đi đến thư phòng một chuyến, khi trở về liền phát hiện Giang Niệm còn đang cầm điện thoại di động lốp bốp gõ chữ, rõ ràng người hay nhắn tin cùng cô là Lương Vũ đều bị giam vào cục cảnh sát, làm sao còn đang nghịch điện thoại? Xem ra là người đã chịu qua tổn thương, nên chơi điện thoại để giải sầu.
“Nhanh ngủ, đừng nghịch điện thoại.”
“Em đang cùng Chu đại ca nói chuyện phiếm, anh ấy nói sắp phải trở về, nói lần sau đến Đế Đô sẽ lại đến chơi.”
“... Em làm sao lại nói chuyện cùng Chu Hiên rồi?”
Người ngoài đều nói Chu Hiên là một người không dễ dàng tiếp cận.
Giang Niệm nói: “Chúng em thêm Wechat a.”
Hàn Khiếu: “Ồ.”
Giang Niệm còn nói: “Chu đại ca thật là một người đàn ông tốt, anh ấy ôn nhu lại quan tâm, chờ về sau chúng ta ly hôn, em sẽ tìm một người giống như Chu đại ca ôn nhu lại quan tâm để yêu đương. A, đúng, đơn ly hôn anh đã làm xong chưa?”
Hàn Khiếu vốn còn muốn nói em đã gặp qua Chu Hiên vài lần liền biết đối phương là một người đàn ông tốt rồi? Dễ dàng như vậy tin người, chuuện của Lương Vũ còn chưa đủ sao? Sau đó liền nghe thấy Giang Biệm hỏi về đơn ly hôn... Giống như lúc trước hắn có phân phó cho luật sư làm sau đó liền vứt ra sau đầu.
Giang Niệm nhìn hắn một chút, nghiêm túc nói:
“Kỳ thật ngày hôm nay em cùng gia gia thử dò xét tiếng gió, có thể là việc em bị thương khiến ông sợ, ngược lại để ông đã nghĩ thông suốt rất nhiều, gia gia nói chỉ cần em vui vẻ vui vẻ, cái khác sao cũng được. Em nghĩ khi nào chúng ta lại cùng gia gia nhắc lại, ông hẳn là sẽ không phản đối. Sau khi anh làm xong đơn ly hôn chúng ta liền mau chóng chia tay.”
Hàn Khiếu có chút bực bội, thanh âm hắn buồn bực ừ một tiếng, không hề nói đến vấn đề ly hôn, ngược lại nói:
“Em đừng quá tin người, em cùng với Chu Hiên mới gặp nhau vài lần đã cảm thấy đối phương là người tốt rồi? Nghĩ lại Lương Vũ trước đó, là người như thế nào, phải tiếp xúc nhiều về sau mới có thể biết được. Cẩn thận lại bị lừa gạt.”
Giang Niệm bị hắn nói trúng, thanh âm có chút khổ sở cùng bị thương:
“... Em đã biết, vậy sau này trước khi yêu đương em sẽ hỏi ý kiến của anh trước. Bằng không thì Hàn Khiếu ca, nếu như anh có quen biết người nào tốt, có thể giới thiệu cho em sao?”
Hàn Khiếu: “...???”
Mẹ, giới thiệu đàn ông tốt?
Hắn đang muốn nói không, liền nghe thấy Giang Niệm như bừng tỉnh đại ngộ nói:
“Há, em đã quên, bên cạnh anh hẳn là không có người đàn ông nào tốt cả, vẫn là em tự mình chậm rãi tìm đi, tương đối đáng tin cậy.”
Cô còn rất lễ phép: “Vẫn là trước cám ơn anh a.”
Hàn Khiếu: “...!!!” Em là ma quỷ sao???
Hàn Khiếu chỉ cảm thấy trong lồng ngực khí huyết cuồn cuộn, cái này đúng là cô nhóc thối, quả nhiên là người phụ nữ vứt bỏ tình cảm!
...
Lương Vũ ở cục cảnh sát đợi mấy ngày cũng không đợi được Giang Niệm, cô ta giờ phút này tràn đầy tuyệt vọng, trong lòng đối với Giang Niệm càng hận hơn.
Hoặc là nói cô ta chính là ghen ghét, ghen ghét Giang Niệm so với cô ta trôi qua tốt, ghen ghét Giang Niệm có một người đàn ông tốt như vậy che chở, ghen ghét Giang Niệm trong tay có thẻ tiêu không hết tiền, nhưng cũng không nỡ mua cho cô ta một cái túi, bây giờ cô ta bị người đạp ở dưới lòng bàn chân, cô ta biết cô ta thảm rồi, liền trước khi chết cũng muốn kéo cái đệm lưng.
Cho nên cô ta báo cáo nói, Giang Niệm cũng hút thuốc phiện.
Đây sẽ trở thành vết nhơ của Giang Niệm, như vậy sống ở Hàn gia sẽ tốt sao? Hàn gia Lão gia tử cả đời chính trực, có thể cho phép cháu dâu của mình hút qua thuốc phiện sao? Có lẽ bây giờ sẽ không có ai tin tưởng cô ta, nhưng thời điểm biết được kết quả, tất cả mọi người đều sẽ giật nảy cả mình!
Cô ta muốn xem trò hay của Giang Biệm. Vốn là muốn cho Giang Niệm một cái cơ hội, nhưng cô đã không muốn, cũng cũng đừng trách cô ta không khách khí.
___________________________
Tác giả có lời muốn nói: Hàn Ngũ ít đến từ nội tâm gào thét: Ngươi là ma quỷ sao???
Ba mươi vị trí đầu đưa tiểu hồng bao ~
Sáng hôm nay đi ra, giữa trưa lúc đầu dự định ngủ nửa giờ, kết quả đồng hồ báo thức không có đem ta náo, tỉnh lại đều nhanh ba điểm rồi...
Còn có canh hai!!