Editor: Hua Shenyu
Beta: Bơ
A Yên đi ra ngoài.
Tranh Chính Thanh không đuổi theo, đứng yên tại chỗ, nhìn cửa thang máy chậm rãi đóng lại, cuối cùng đóng chặt.
Hắn ấn nút tầng hai, đợi thang máy đi lên, đến lầu hai, cửa mở rồi đóng, không có người đi vào. Hắn không biểu hiện gì, nhìn đồng hồ đeo tay, giơ tay lên ấn vào lầu một.
Cửa thang máy mở ra.
Trang Chính Thanh đội mũ che đầu, hai tay đút vào trong túi quần, đi đến lối thoát hiểm--- cách đó không xa, A Yên đang nhận phỏng vấn, sự chú ý của toàn bộ phóng viên đều đặt lên người cô, không ai để ý cái khác. Hắn bật cười, âm thầm đi đến gần mấy bước, đứng ở chỗ tối, vừa hay có thể nghe rõ ràng bọn họ nói chuyện.
"Trang Chính Thanh? Tin đồn tình ái?"
Hắn thấy cô gái khẽ nhướng mày, lộ ra một chút ngạc nhiên, thở dài trong lòng một tiếng.
- -- giả vờ không biết, làm sáng tỏ sao? Vô dụng thôi, càng tô lại càng đen.
"Mọi người thật sự hiểu lầm rồi." A Yên đột nhiên bật cười, không biết nên khóc hay nên cười, mấy kiểu châm biến dở khóc dở cười này, nhìn bên truyền thông lắc đầu nói: "Trang Chính Thanh nổi tiếng như vậy, tôi còn cho rằng các người sẽ bới móc quá khứ của hắn, kết quả mấy người lại khui loại tin đồn thế này, xem ra thật sự không biết gì về hắn, khiến tôi quá thất vọng rồi."
Một nữ kí giả hỏi: "Lâm tiểu thư, ý của cô là...?"
A Yên thở dài, giả vờ bất đắt dĩ: "Hắn khác với người đàn ông bình thường, thật đó, hắn đặc biệt thích sạch sẽ, hắn cực kì đơn thuần, bình thường tôi nói chuyện với hắn nhiều hơn mấy câu, hoặc là đi đường không cẩn thận đụng phải, hắn cũng đỏ mặt, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn tôi... Giống hệt đứa nhóc mười hai, mười ba tuổi."
Trang Chính Thanh nhíu mày, không hiểu rõ tại sao cô gái đó lại cười hết sức vui vẻ, đến cuối cùng là muốn làm cái gì.
"Tôi xem hắn, giống như em trai ruột của mình vậy, chỉ muốn yêu thương chăm sóc cho hắn, sao có thể có ý đồ khác chứ? Thật độc ác quá rồi. Ài, hắn là một tiểu đệ đệ rất rất nhỏ..."
Ý cười nơi đáy mắt của cô gái càng thêm sâu đậm, cường điệu hai câu "rất rất nhỏ" với "đệ đệ", sau đó lại nói tiếp.
".... Lần trước tôi nói chuyện với hắn, Trang Chính Thanh tự mình nói, bởi vì các fan yêu quý của hắn, trong mười năm, hắn sẽ không nói chuyện yêu đương, hắn muốn dành toàn bộ thời gian tập trung cho sự nghiệp, cho người yêu thích hắn, cho người kì vọng vào hắn. Chuyện yêu đương, hoàn toàn không nằm trong phạm vi suy nghĩ của hắn, hi vọng bạn bè truyền thông cùng với fan hâm mộ cùng nhau ủng hộ hắn."
Phóng viên lên tiếng thán phục: "Wow, thật là một thần tượng tích cực."
A Yên gật gật đầu, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn lướt qua, nhìn vào trong khu vực tối gần đó, sắc mặt của thiếu niên âm trầm không rõ, chỉ nhìn một chút rồi dời tầm mắt, chân thành nhìn đám phóng viên, mỉm cười nói: "Cho nên, sau này đừng viết linh tinh, ngoài tôi ra, các sao nữ khác cũng vậy... Đừng vì chúng tôi hợp tác với Trang Chính Thanh, hoặc chụp hình chung với hắn, mấy người lại phát huy trí tưởng tượng phong phú biên soạn đủ chuyện. Thanh Thanh rất ngây thơ, hơn nữa lại rất rất ngoan ngoãn, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện gì, hắn sẽ không để fan của mình thất vọng đâu."
"Đây là lời Lâm tiểu thư muốn nói với fan hâm mộ của Trang Chính Thanh có phải không?"
A Yên bật cười, trả lời câu hỏi của phóng viên: "Đúng vậy, chúng ta hãy cùng nhau bảo vệ trinh---" Hai chữ trinh tiết, mạnh mẽ nuốt trở về, tiếp tục nói chuyện như không có gì xảy ra: "--- nụ cười chân thành của hắn đi."
Truyền thông thiếu chút nữa là vỗ tay khen thưởng cô rồi.
A Yên gật đầu chào hỏi với bọn họ, rồi quay người trở về khách sạn.
Cửa thang máy mở, cô đi vào.
Hai cánh cửa sắp sửa khép lại, thì có người đưa tay chặn cửa, rồi chen vào.
A Yên cười cười, ôm tay dựa sang một bên, nhìn cửa đóng lại, thiếu niên im lặng đứng ở một góc, dưới cái mũ vành, đó là cặp mắt tối tăm... trong nháy mắt, con ngươi chuyển động một vòng, rồi biến thành uất ức, lẩm bẩm nói: "... thật ác độc."
Sau khi bài phỏng vấn này được đăng lên mạng, fan của hắn đương nhiên là sẽ hoan hô--- trong mười năm không nói chuyện yêu đương, còn không phải hợp với tâm ý của các cô ấy sao, không chừng rất nhiều người còn muốn chuyển qua làm fan của Lâm Yên, cho rằng cô cũng là người cùng chung lý tưởng, là fan ruột của hắn, fan chị gái.
Đoàn đội làm việc của hắn không thể phủ nhận.
Chàng trai thủy tinh, thiếu niên ngây thơ cuối cùng của cuối thế kỉ... Cái này đều là do người của bọn họ tự mình bày ra, bây giờ thật là có nỗi khổ mà không thể nói, cho dù bị đánh rớt răng cũng phải nuốt máu xuống, nếu như bị hỏi tới, còn phải cảm ơn A Yên đã giúp phủ nhận tin đồn tình ái.
( là một phép ẩn dụ, ý nói bất lực)
Cuối cùng người xui xẻo, chỉ có hắn.
Nếu như hắn nói chuyện yêu đương, hoặc là bị chụp ảnh thân mật với người khác phái.... vậy thì sẽ phá hỏng thiết kế của người ta, hậu quả có thể tưởng tượng ra được.
A Yên hời hợt nói: "Cầu gì được nấy, đây không phải là ý muốn của cậu sao?" Thang máy đến nơi, cô đứng thẳng người, lười biếng đi ra ngoài, không quay đầu lại: "... chàng trai thủy tinh."
Còn chưa đi ra khỏi cửa thang máy, cánh tay bị nắm chặt, đột nhiên bị thiếu niên kéo trở về, tiếp theo liền bị hắn ôm từ phía sau.
A Yên thờ ơ như cũ, ngẩng đầu nhìn hắn, nói: "Có máy quay."
Tranh Chính Thanh không buông tay, đôi môi ngậm vành tai của cô gái, nhẹ nhàng nói: "Tiểu đệ đệ của tôi thật sự nhỏ sao?... Nhỏ cỡ nào a, chị?"
A Yên ấn nút mở cửa, kéo tay hắn ra, quay người chỉ vào giữa mày hắn: "Nhóc con tôi tạm thời không có hứng thú đùa giỡn với cậu."
Trang Chính Thanh cúi đầu che giấu vẻ mặt lạnh lẽo, im lặng đi theo cô ra ngoài.
Cửa phòng của hai người vừa lúc đối diện nhau, Trang Chính Thanh quẹt thẻ phòng xong, vừa quay lại, lại nhìn thấy A Yên rất tự nhiên đẩy cửa phòng hắn, rồi đi vào trong.
Trang Chính Thanh mím môi: "Chị, chị không cần phải trêu đùa người khác như vậy." Giọng hắn dịu dàng, sau đó đóng cửa lại, rồi ôm lấy eo cô: "Hai ngày trước còn ôm ôm ấp ấp trong nhà vệ sinh, chớp mắt chị đã không nhận người rồi."
A Yên không để ý hắn làm nũng, gạt tay hắn ra lần nữa, nghiêm túc nhìn vào mắt hắn: "Tôi có lời cần dặn dò cậu."
Trang Chính Thanh cười: "Nói đi."
"Mấy ngày tiếp theo, tôi có cảnh quay, sẽ rất bận rộn--- thầy Trình sắp quay về, tối nay sẽ đến nơi."
Sắc mặt của Trang Chính Thanh trùng xuống, nhỏ giọng hừ một cái: "Tôi biết rồi."
Vẻ mặt A Yên rất nghiêm túc, nhìn hắn rồi hỏi: "Cậu thích đá banh không?"
Trang Chính Thanh nhíu mày: "Không."
A Yên lại hỏi: "Có yêu thích môn thể thao vận động nào không? Đua xe cũng được."
Trang Chính Thanh cười, đi tới trước mặt cô, cúi người xuống: "Tôi thích môn vận động nào, chị không biết sao?" Hắn nhích lại gần, nhàm chán: "Tôi thích cùng chị rút ngắn khoảng cách tiếp xúc kiểu này."
A Yên gật gù, nói: "Vậy cũng được, không cần dùng đến đồ bảo hộ, bản thân cậu phải cẩn thận chút..." Con mắt láo liêng, giọng nói đặc biệt nghiêm trọng: "... bảo vệ tốt thủy tinh đệ đệ của cậu, đó là vật báu vô giá của tôi, có biết chưa?"
Trang Chính Thanh cười mà như không cười: "Có thật không?"
A Yên giơ tay ra, nâng mặt hắn lên, nhìn mắt hắn, từng chữ từng chữ nói rõ ràng: "Thật đó, toàn thân cậu từ trên xuống dưới, phần nào cũng có thể hư, nhưng chỗ đó thì không được, tôi sẽ đau lòng."
Tranh Chính Thanh nhẹ nhàng than thở: "Tôi sắp tin lời chị nói rồi."
A Yên trả lời: "Tôi không gạt cậu--- tuy rằng tôi thích buông thả bản thân, nhưng rất ít khi lừa người khác, trừ khi cần thiết."
Trang Chính Thanh bật cười: "Được." Hắn nhấc tay cô lên, từ trên ngực hắn đi thẳng xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở bộ phận nào đó: "... Chị chỗ này, chỉ có chị mới có thể chạm, có được không?"
A Yên thu tay lại, trả lời: "Cái này không cần, chỉ cần không hư là được, tùy cậu làm gì, tôi không để ý."
Trên máy bay tư nhân.
Rượu vang là hắn mang theo đi du lịch, cho dù không uống, thì cũng sẽ rót một ly dự phòng.
Trình Dĩ Hàn thả kịch bản xuống, cầm di động lên, nhìn xem cách đây không lâu có người gửi cho hắn đường link.
Tất nhiên là một tin trên Weibo mới đăng, kéo xuống bình luận đã có hàng ngàn.
Bấm vào, tải xong--- thì ra là Lâm Yên đáp trả tin đồn.
Nghiêm túc nói hưu nói vượn.
Trình Dĩ Hàn cười, nâng ly rượu lên, nhấp một ngụm, mắt lướt theo hàng ngàn tin bình luận.
" năm không nói chuyện yêu đương, trời ơi bảo bối Thanh Thanh của chúng ta thật là tuyệt vời."
"Thì ra Lâm Yên là fan chị gái của Thanh Thanh nha [cười khóc], Thanh Thanh của chúng ta quá thương người rồi."
"Sớm biết là do Tư Mã Doanh khơi mào đặt điều, mắng chết kẻ đó đi cũng không sai."
"Chuyển qua làm fan của Lâm Yên, cám ơn tỷ tỷ làm sáng tỏ giúp bảo bối nhà chúng ta."
Hắn thả di động xuống, mắt nhìn vào kịch bản, rồi lật trang mới, từ đầu đến cuối nhìn một lượt.
Xuống máy bay chưa lâu, vừa mới ngồi mở màn hình trên xe, di động lại vang lên.
Trình Dĩ Hàn nghe máy: "Là tôi."
Lưu Đạo hỏi: "Tới chưa?"
Trình Dĩ Hàn nhìn ngoài cửa xe: "Vừa xuống máy bay, còn một tiếng nữa là đến."
Lưu Đạo nói: "Chiều mai là quay cảnh nóng đầu tiên, cậu có thể nhập vai được không? Không được thì nói đổi lại quay sau, quay cảnh bình thường trước."
Trình Dĩ Hàn nhẹ giọng cười, giọng nói hờ hững: "Bất cứ lúc nào tôi cũng nhập vai được."
Lưu Đạo cũng cười theo, có chút xúc động: "Cho nên tôi thích tìm anh quay phim, đỡ phải lo lắng."
Hắn đang muốn cúp máy, đột nhiên Trịnh Dĩ Hàn nói: "Lâm Yên đâu?"
Lưu Đạo hỏi: "Lâm Yên làm sao?"
Trịnh Dĩ Hàn nói: "Vừa bắt đầu đã quay cảnh hiến thân vì nghệ thuật, cô ấy chịu nhận không?"
Lưu Đạo im lặng một lát, đột nhiên cười một cái: "Hôm nay tôi tìm cô ấy rồi, hỏi cô ấy có cần trao đổi với cậu không, chí ít để hai người quen nhau rồi, lúc quay phim sẽ không quá gượng gạo---- cậu đoán xem cô ấy trả lời tôi thế nào?" Không chờ đối phương trả lời, hắn nói tiếp: "Lâm Yên nói, quay cảnh khác, có lẽ cô ấy còn khiêm tốn xin chỉ dạy, cậu là ảnh đế cậu nói được là được, nhưng quay cảnh thân mật, chỉ có cậu diễn không được, chứ cô ấy tuyệt đối một lần là quay xong."
Trịnh Dĩ Hàn cau mày: "Tự tin vậy sao?"
Lưu Đạo thở dài: "Còn tự tin hơn những gì cậu nghĩ, cậu chưa thấy biểu hiện của cô ấy, cái đuôi vẩy lên đến tận trời."
Trịnh Dĩ Hàn không nói nữa, mắt nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa xe đang nhanh chóng bị đẩy lui về phía sau.
Một lát sau, hắn bật cười: "Vậy tôi... phải rửa mắt mong chờ rồi."
Tớ đăng bằng ĐT, không để ý lỗi được, bạn nào thấy lỗi thì bảo tớ nha^^
Càri