Editor: Hua Shenyu
Beta: Cà Ri
Đến giờ ăn trưa.
Trong bộ phim điện ảnh này, nhân vật Trang Chính Thanh đóng hoàn toàn là người qua đường, có cũng được mà không có cũng được, nhiều nhất là một tuần là quay xong, thế nhưng hắn đột nhiên vì làm nổi bật thái độ chuyên nghiệp,giành được danh tiếng tốt trong ngành, hắn vẫn đi theo hết hành trình của đoàn phim, mặc dù đa số thời gian đều rảnh rỗi không có làm gì.
Hôm nay cũng không có phân cảnh của hắn.
Anh Viên mang đồ cho hắn ăn, thấy hắn ngồi dựa vào đầu giường chơi game, đẩy đẩy hắn: "Thanh Thanh, qua đây ăn cơm."
Trang Chính Thanh chăm chú nhìn màn hình di động: "Không thấy ngon miệng."
Anh Viên sừng sộ lên: "Còn không qua đây, anh tịch thu di động của em."
Trang Chính Thanh không quan tâm hắn.
Anh Viên cầm cơm hộp, đi đến bên cửa sổ rồi ngồi xuống, lướt Weibo một hồi, đột nhiên hừ một tiếng: "Cái bà thím không đàn ông nào cần, gửi cho tôi cái trò này....coi như cô chút bản lĩnh. Thanh Thanh---" Hắn ngóng cổ, gọi thiếu niên đang ở trên giường: "Mười năm cũng chẳng sao, đúng không nào? Em thử nghĩ, em bây giờ mới hai mươi hai, mười năm sau cũng mới ba mươi hai, còn trẻ chán, cha nuôi em bốn mươi mấy, phụ nữ sáp đến trước mặt hắn còn ít sao? Đàn ông bốn mươi như cành hoa, ba mươi vẫn còn là nụ hoa, em cứ coi như sớm tu thân dưỡng tính."
Trang Chính Thanh cụp mắt, tắt game, vứt di động, cả người nằm trên giường, hờ hững nhìn trần nhà.
Anh Viên lại kêu hắn: "Thanh Thanh, nhanh ăn chút gì đi, sắp qua giờ ăn rồi, thân thể là tiền vốn làm cách mạng...buổi sáng em không ăn rồi, bây giờ không đói sao?"
Giọng nói Trang Chính Thanh hơi nặng nề, che giấu buồn bực: "Đã nói là không thấy ngon miệng mà!"
Anh Viên sững sờ: " Lại làm sao nữa rồi? Ai chọc giận em?"
Trang Chính Thanh không trả lời, lồng ngực có chút phập phồng, không ngừng buồn bực mất tập trung.
Hắn ngồi dậy, nắm nắm tóc, cầm di động lên nhìn, giọng nói bình tĩnh: "Tra ra được chưa?"
Anh Viên trả lời: "Em hỏi chuyện tai tiếng hả? Tra ra rồi."
Vẻ mặt Trang Chính Thanh lạnh dần: "Là ai?"
Anh Viên xì một tiếng, lắc đầu: "Tên thì em có thể chưa nghe nói qua... Minh tinh nhỏ mới xuất đạo, nhân vật nhỏ không có ai quan tâm, từng cùng Lâm Yên đến thử vai."
Trang Chính Thanh hạ thấp ánh mắt, nhìn chiếc nhẫn hình con rắn đá Serpentin đeo trên ngón tay, lòng bàn tay chậm rãi vuốt ve con rắn bạc mắt đỏ, qua mấy phút, hắn ngẩng đầu lên: "Em không quan tâm tới nhân vật lớn hay nhỏ, chỉ cần gây cản trở đến em, thì phải trả giá thật đắt." Liếc mắt, nhìn anh Viên: "Tên là gì?"
Giọng điệu của hắn cực lạnh lùng.
Một phút trước còn là thiếu niên ấm ấp bảo bảo ngoan ngoãn, sau khi lột mặt nạ xuống, trong một giây biến thân thành thiếu niên có vấn đề tàn bạo.
Anh Viên đã nhìn quen trạng thái hai mặt này của hắn rồi, đột nhiên nhìn thấy hắn lộ ra vẻ mặt sa sầm này, vẫn là không tự giác nuốt nước bọt, lòng nhảy dựng lên: "... Bành Tuyết."
Trang Chính Thanh hỏi:" Tài nguyên (thành tựu, tác phẩm, thế lực, tiền...) có trong tay gần đây là gì?"
Anh Viên trả lời: "Mới xuất đạo, có thể có cái gì được? Về kinh tế của cô ta thì công ty cho cô ta nhận quảng cáo mỹ phẩm, hàng hiệu chính quy, coi như cũng được."
Trang Chính Thanh mặt không cảm xúc: "Cướp về đây."
Anh Viên đang uống nước, suýt nữa thì sặc chết: "Khụ khụ khụ... Thanh Thanh, em là đàn ông, cướp quảng cáo mỹ phẩm của phụ nữ làm cái gì chứ? Không cần phải bướng bỉnh như vậy."
Trang Chính Thanh lạnh nhạt nói: "Cướp về, cho Lâm Yên." Hắn ngừng một lát, mở Wechat, nhìn tin nhắn gửi đi nửa tiếng trước, đến giờ vẫn chưa có tin nhắn trả lời, mím môi, tâm tình càng không vui: "Nói với bọn họ, tôi có thể hữu nghị đăng Weibo giúp tuyên truyền."
Anh Viên trợn to đôi mắt.
Trang Chính Thanh chưa từng nhận quảng cáo, trên Weibo ngoại trừ liên quan đến công việc và cuộc sống, thì chỉ có tuyên truyền tin do chính hắn đại diện. Dựa vào độ hot cùng địa vị của hắn bây giờ, một cái giá cả quảng cáo, cũng đủ để dọa lui nhiều doanh nghiệp có mục đích hợp tác rồi.
Anh Viên không thể tin nổi dùng tay che miệng, móng tay sơn màu xám khói, hắn làm quá mở to miệng: "Ôi trời ơi, Thanh Thanh, em...em không phải là nhìn vừa mắt ngôi sao hết thời dự bị đó chứ? Mắt em làm sao vậy? Lâm Yên ba mươi tuổi rồi, em không biết hay sao?"
Trang Chính Thanh liếc mắt nhìn hắn, cầm di động đi vào phòng tắm, khóa cửa lại.
Anh Viên ở bên ngoài đầu nghĩ lung tung, hắn vờ như không nghe thấy, cúi đầu mở di động, nhìn thấy tin nhắn kia từ đầu đến cuối cũng không có trả lời, trầm mặc rất lâu, lại viết một hàng chữ, lại không có lập tức gửi đi.
Tin thứ nhất gửi đi nửa tiếng trước: Chị, tôi chưa ăn sáng, đói bụng chết rồi, chị đến đây với tôi được không?
Giọng điệu làm nũng, phối hợp với vẻ mặt đáng yêu.
Tin nhắn bản nháp thứ hai: Chúc chị buổi chiều quay phim thuận lợi.
Suy đi nghĩ lại, vẫn là xóa bỏ.
Trang Chính Thanh dựa lên vách tường, người chậm rãi tụt xuống, ngồi xuống, mặt chôn vào đầu gối.
- -- phiền chết đi được.
Nghĩ đến cảnh quay chính của buổi chiều, nghĩ đến A Yên sẽ cùng với người đàn ông khác thân mật âu yếm, thân mực đến cực điểm...trong lòng liền phiền đến không yên, đừng nói là ăn uống, hắn hận không thể tìm con dao nhỏ cắt tay, nhìn máu chảy ra, mới có thể dẹp loạn xao động trong tâm trí của hắn. Hắn cắn chặt răng, vành mắt có hơi đỏ, cầm di động lên trực tiếp gọi điện thoại.
Chuông đổ đến năm sáu lần, mới bắt máy.
Đối phương tâm trạng vui vẻ, giọng nói mang theo tiếng cười: "Tìm tôi có việc gì?"
Sắc mặt của Trang Chính Thanh càng u ám, giọng điệu mang theo uất ức, dịu dàng hỏi: "Chị...chị đang làm gì?"
A Yên nói: "Đang nghe trợ lí của tôi báo cáo công việc, hắn thật sự càng ngày càng có khả năng, tiến bộ thần tốc, nhóc con--- nhìn rất có tiền đồ..."
Trang Chính Thanh nghe vậy, nhẹ nhàng hít một tiếng, hơi có chút ủ rủ: "Chị không nhìn thấy tin nhắn tôi gửi đến sao?"
A Yên ngẩn người: "Không có, di động không ở bên cạnh." Một trận âm thanh, qua một lát, cô nói: "Tôi nhìn thấy rồi, cậu đói bụng vì giảm cân sao? Chúc cậu thành công, cố lên, cậu có thể làm được."
...
Cằm của Trang Chính Thanh đặt lên đầu gối, rầu rĩ nói: "Chị..." Hắn dùng ngón tay vẽ vòng tròn trên đất, vẽ hai cái: "....tôi biết không phải là chị thả tin cho tài khoản marketing, xin lỗi."
A Yên ngạc nhiên nói: "Tại sao lại xin lỗi, cậu cũng đâu có việc gì."
Trang Chính Thanh nói: "Có một lúc như vậy, đã hiểu lầm chị."
A Yên trả lời: "Ồ, tôi không để ý."
Trang Chính Thanh cúi đầu, trầm mặc một lát, lại mở miệng, âm thanh rất nhẹ nhàng: "Sớm biết như vậy, nói cái gì thì tôi cũng đem vai nam chính cướp về."
A Yên cười vui vẻ, không biết nói với ai đó một câu "bình luận còn lại tối đọc", sau đó nói: "Vai nam chính là một thầy giáo trung niên dậy đại học đã thành gia lập nghiệp, ở sau lưng vợ con ngoại tình với nữ chính--- thiết kế vai như vậy, cậu có thể diễn đạt được không?" Cười nhẹ một tiếng, trêu đùa nói: "Cậu nghĩ ai muốn làm đạo sư nhân sinh hả, bảo bối Thanh Thanh."
Trang Chính Thanh ngẩn ngơ, rồi bật thốt lên: "Gọi lại lần nữa."
A Yên nói: "Bảo bối Thanh Thanh?"
Trang Chính Thanh cười, giọng điệu ngọt ngào mềm mại: "Ừ, buổi tối, hôn chị."
Đối phương ngắt máy.
Đột nhiên không kịp chuẩn bị.
Trang Chính Thanh ngơ ngác nhìn di động, qua một lát, thở dài, lại có chút ử rũ.
Bên ngoài, anh Viên thật không dễ gì im lặng được một lát, đột nhiên cất giọng: "Thanh Thanh, nhanh ra đây---" Hắn gọi một tiếng, ngữ điệu lại thay đổi, thân thiết cùng ôn hòa làm người ta thấy buồn nôn: "Thầy Trình? Thanh Thanh đang ở trong nhà vệ sinh, lập tức ra liền... Anh hôm qua mới xuống sân bay sao? Thật là vất vả rồi, lần này có thể ở cùng một đoàn phim, thực sự là cơ hội trời cho, vẫn mong anh chỉ dạy nhiều cho Thanh Thanh của chúng tôi, hắn hiếu học lại rất thông minh, có anh giúp đỡ, khẳng định có thể thực hiện kĩ thuật diễn nhảy bước lớn..."
Mặt Trang Chính Thanh không có biểu hiện gì, đi ra ngoài.
Cửa phòng mở.
Người đàn ông mặc quần áo thường ngày, đứng trên hành lang, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười nhìn mặt mim cười, õng ẹo làm dáng nịnh hót đáng sợ của anh Viên.
Hắn cao hơn đối phương nửa cái đầu, khí chất tự nhiên mà nhã nhặn, khóe mắt đến đuôi lông mày chứa ý cười lạnh nhạt, bất kể người đối diện là ai, đạo diễn lớn nổi danh cũng thế, mà nhân viên chạy việc làm việc vặt trong đoàn phim cũng vậy, thái độ của hắn đều rất hiền hòa, chưa bao giờ tỏ vẻ ngôi sao, luôn làm cho người ta cảm thấy như gió xuân ấm áp, không tự giác càng muốn lại gần.
Trang Chính Thanh nhìn hắn một chút, không tiếng động mà nở nụ cười, đi đến cửa.
- --- không hổ là ảnh đế, cuộc đời như phim, phim như cuộc đời, đưa nguyên kĩ năng diễn vào cuộc sống, không bắt nạt được tôi đâu.
Trang Chính Thanh đứng phía sau anh Viên, mở miệng, chen ngang người đại diện đang miệng không ngừng chúc mừng: "Chú Trình."
Một câu cha nuôi kia, dù ở trong nhà hắn gọi không được, ra ngoài càng không muốn gọi.... Đều là do người lớn trong nhà quản việc không đâu, buộc hắn phải nhận thân thích.
Trình Dĩ Hàn khẽ mỉm cười, nếp nhăn ở khóe mắt không cảm thấy rõ, càng không khiến hắn lộ vẻ già nua, trái lại đặc biệt có ý vị của đàn ông trưởng thành: "Tôi hôm qua mới tới, buổi sáng hơi bận, bây giờ mới có rãnh mà đến đây. Cậu ở đây đã quen chưa?"
Trang Chính Thanh bình tĩnh nói: "Đều rất tốt."
Trình Dĩ Hàn nói: "Vậy được rồi, có cần cái gì, cứ nói với tôi, đừng khách sáo."
Trang Chính Thanh còn chưa tiếp lời, thì anh Viên đã cướp lời: "Ấy, Thanh Thanh của chúng tôi cái gì cũng tốt, chính là còn quá trẻ, thiếu từng trải cuộc đời phong phú, phương diện kĩ năng diễn cần phải học thêm, thầy Trình nói có thời gian, dạy dỗ nhiều cho Thanh Thanh đi, chỉ điểm một chút lời kịch cho hắn cũng được."
Trình Dĩ Hàn từ trong túi lấy ra tấm thẻ mở cửa phòng, nhẹ nhàng nói: "Chắc chắn rồi. Phòng của tôi ở bên kia lối đi..." Hắn quay đầu lại, nhìn cái thảm màu đỏ ở hành lang: "...có hơi xa, cậu đi đến đầu kia, phòng cuối cùng là nó."
Trang Chính Thanh mím môi nở nụ cười, ánh mắt vòng qua hắn, đặt lên cửa phòng ở phía sau lưng hắn: "Không xa, vừa vặn."
Vừa dứt lời, cánh cửa kia cực kì đúng lúc mở ra.
Vì quay là phim thời hiện đại, so với phim cổ trang bom tấn, không cần hóa trang giai đoạn đầu quá nhiều cùng với chuẩn bị tạo hình, con gái thì coi như mặc tùy thích, tóc dài xõa trên vai, mặt trang điểm nhẹ nhàng, phát họa ra dung nhan xinh đẹp như hoa sen hé nở trên mặt nước.
Cô liếc nhìn Tranh Chính Thanh trước, nhíu nhíu mày, hai người trao đổi ý cười sâu xa, sau đó mới nhìn Trình Dĩ Hiên: "Thầy Trình, chào anh, tôi là Lâm Yên."
Trình Dĩ Hàn đưa tay ra, giọng điệu ôn hòa, mang theo đặc biệt hòa ái dễ gần của một người tiền bối: " Ngày thử vai tôi cũng ở đó. Lâm tiểu thư, cô biểu hiện rất tốt, vai diễn này thuộc về cô."
A Yên nắm tay hắn, chỉ cảm thấy lòng bàn tay hắn khô ráo ấm áp, ngước mắt cười: "Cám ơn, vì để quay một cảnh ngắn ngủi, tôi đã chuẩn bị rất lâu..." Trong nháy mắt buông tay ra, móng tay như bất cẩn, lướt qua lòng bàn tay hắn: "....anh sẽ thích thôi."
Trình Dĩ Hàn thu tay lại đút vào túi, không chút biến sắc.
Đều nói trong vòng giải trí là một môi trường nổi bật và hỗn tạp nguy hiểm, ở trong này lâu, ai cũng không thể may mắn thoát khỏi, tóm lại trên người chỉ có vài thứ không vẻ vang gì, không có chuyện gì là được và mất.
Sao nữ vì muốn có vị trí cao hơn mà có thủ đoạn, hắn thấy qua rất nhiều rồi, nghe qua cũng rất nhiều, dựa vào kinh nghiệm cá nhân thì cũng có thể biên thành một cuốn sách truyện.
Ý đồ của A Yên nhìn thấy được rất rõ ràng. Nhưng hắn chỉ cần liếc một cái, thì biết được...đối phương có dụng ý khác.
Giọng điệu mập mờ, ý vị trong câu nói không rõ ràng, động tác khiêu khích như có như không, bên ngoài là tác động vào hắn, nhưng trên thực tế....mỗi một câu nói của người đó, đều nhìn về phía con nuôi ngây thơ của hắn, ý cười trong mắt có chút sâu sắc, rõ ràng là cố ý khiêu khích.
Vô hình trung, mạch nước ngầm chảy cuộn trào mãnh liệt.
Hai người này khẳng định là đã xảy ra cái gì rồi, khác xa với cái gọi là bác bỏ tin đồn phức tạp.
Mà hắn, ngược lại trở thành người ngoài cuộc.
Di động của anh Viên vang lên, hắn cầm di động lên, đi về phòng nghe máy.
Lối thoát hiểm chỉ còn lại ba người nham hiểm.
Ánh mắt của Trang Chính Thanh từ đầu đến cuối đều bao vây vòng quanh cô gái, đinh tai màu đỏ ánh sáng còn chói hơn ngày trước một chút. Hắn trầm thấp ho khan một tiếng, quái gở nói: "Cô giáo Lâm...chiều quay phim, cô cố lên."
A Yên thản nhiên nhìn hắn, cười hỏi: "Bạn học Trang, cậu không đến để quan sát học tập sao?"
Trang Chính Thanh nói: "Lưu Đạo sẽ đuổi đi."
A Yên dịu dàng nói: "Tôi mở cửa sau cho cậu...hửm?" Ngừng một chút, nhẹ nhàng nói: "Hay là cậu sợ không phù hợp với trẻ nhỏ, sẽ tổn thương đến tâm hồn thuần khiết thủy tinh của cậu?"
Trang Chính Thanh bật cười, theo bản năng mà xoa xoa chiếc nhẫn Serpentine trên ngón tay, giả vờ ngây thơ: "Cái đó còn phải phụ thuộc đến cuối cùng là có bao nhiêu...không thuần khiết."
Giọng nói của A Yên càng nhẹ nhàng: "Con đường độc thân mười năm, đêm dài đằng đẵng, cậu ở trong thời điểm dục hỏa đốt người không có chỗ phát tiết, có thể cùng với khăn tay làm bạn cùng cậu, dành cho cậu loại an ủi không phù hợp với trẻ nhỏ kia."
Như thế là khiêu khích rõ ràng, hết lần này đến lần khác nghiêm túc nói, một hỏi một đáp, thật giống như là thầy và trò trao đổi học thuật.
Trình Dĩ Hàn cảm thấy hắn nên đi khỏi đây, dù sao cũng không có người để ý.
Nhưng hắn còn chưa cử động, Trang Chính Thanh đột nhiên thay đổi sắc mặt, một tay đang đặt trên cửa, giọng điệu kìm nén: "Cô giáo Lâm, cô chính miệng nói muốn bảo vệ nụ cười của tôi, môi hồng răng trắng--- vậy thì phải chịu trách nhiệm." Hắn điên cuồng bước đi về phòng, trở tay đóng sầm cửa, dùng sức rất mạnh.
[ một người bình thường có dung mạo bình thường chính chắn, nếu một người có sự chính chắn bình thường như vậy lại nói ra những lời bất thường thì sẽ bị người khác mắng. Thông thường chỉ một người nào đó khi bị vu khống hoặc bị nói xấu sẽ căm phẫn và hỏi cái kẻ " môi hồng răng trắng " nào có thể nói ra lời không chịu trách nhiệm như vậy.( theo baidu)]
Rầm một tiếng, không nể mặt mũi.
Nhưng A Yên chỉ cười, đợi cửa đóng rồi, tất cả tâm tình mập mờ trên mặt cũng biến mất, nhìn ánh mắt của Trình Dĩ Hàn, với ánh mắt nhìn anh Viên khi nãy không có gì khác nhau: "Thầy Trình, thời gian cũng không còn nhiều, đi thôi."
Hai người cùng chờ thang máy, cùng vào thang máy.
Trình Dĩ Hàn nhìn bảng hiển thị tầng lầu trên cửa, lạnh nhạt nói: "Lâm tiểu thư, đùa giỡn với trẻ con rất có cảm giác thành công sao?"
A Yên liếc xéo hắn: "Thế nào...cha nuôi chịu không nổi con trai bị tôi bắt nạt, tức giận rồi sao?"
Trình Dĩ Hàn không hề bị lay động, vẫn ôn hòa và lịch sự như vậy: "Dù hoàn cảnh thân thích, tôi không có quyền can thiệp vào cuộc sống của hắn, càng không thể can dự vào cuộc sống tình cảm của hắn." Hắn quay người, mặt nhìn cô gái, mặt mày mỉm cười: "Chỉ là, tôi cũng không thích bị người ta biến thành đạo cụ tán tỉnh."
A Yên nhìn hắn, gật đầu: "Thì ra là như vậy. Vừa nãy là tôi không đúng, quên mất đạo cụ cũng có nhân quyền. Thầy Trình, tôi xin lỗi anh, sau này tôi sẽ tìm người khác."
Trình Dĩ Hàn:....