Editor: Slinh
Beta: Cà ri + lyly
Tiên đế băng hà, cả nước cùng buồn bã.
Đại Hạ quốc, trong vòng ba tháng không được tổ chức lễ thành thân, không được khua chiêng gõ trống, không được rêu rao khắp nơi. Vào ban đêm, ngoại trừ lệnh cấm đi lại tự do, dân chúng cũng không được trắng trợn mở tiệc mời khách, không được ồn ào.
Đây là lời vàng ý ngọc của Nhiếp Chính vương Nam Cung Dạ.
Đêm nay, màn đêm đen kịt.
Phủ Nhiếp Chính Vương ca múa mừng cảnh thái bình, tiếng đàn sáo du dương không dứt truyền cả con phố dài.
Cảnh tưởng này, rất dễ khiến cho người ta nhớ đến một câu.
...Chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn.
Trong chính sảnh đẹp đẽ của Vương phủ, hơn mười vũ cơ mỹ mạo y phục nửa kín nửa hở đang nhẹ nhàng nhảy múa, váy dài bồng bềnh, năm màu tơ lụa tung bay, nữ tử mị nhãn như tơ, bày ra tư thái mị hoặc với nam tử một thân y phục màu đen ngồi ghế chủ toạ.
Cẩm bào hắc Long thêu kim tuyết, dung mạo tuấn mỹ tựa thiên nhân, mày kiếm mắt sáng, từng cử động đều toát ra khí thế bễ nghễ thiên hạ.
Hắn là Nhiếp Chính Vương Nam Cung Dạ của Đại Hạ quốc, cũng là nam nhân tôn quý nhất trên đời.
Đương kim thiên tử Cao Hoài Tú ở trong bữa tiệc, cũng chỉ có thể ngồi phía dưới bên tay phải hắn.
Mà ở bên cạnh hắn, chính là muội muội ruột của Cao Hoài Tú, Lang Gia trưởng công chúa, Cao Sương Sương.
Chính sảnh to như vậy, vàng son lộng lẫy, ánh sáng xung quanh phát ra từ nghìn ngọn nến, sáng chói như ban ngày.
Chủ trì yến hội chỉ có ba người họ, trong bữa tiệc không có người nói chuyện, không ai mời rượu, bầu không khí ngưng trọng quỷ dị, đôi mắt đẹp của Cao Sương Sương rưng rưng, ai oán mà thê lương, thỉnh thoảng liếc nhìn huyền y Nhiếp Chính Vương.
Biểu cảm của thiên tử Cao Hoài Tú lạnh nhạt, đơn thuần uống rượu, không nói gì, cũng không nhìn bất kỳ kẻ nào.
Thời gian chậm chạp trôi qua như nước nhỏ giọt.
Bên trái cửa ra vào, có năm sáu nữ tử xinh đẹp như nhược đang quỳ, tất cả đều cúi đầu, không nói một câu, thỉnh thoảng lại bị bóng dáng các vũ cơ che khuất.
A Yên là một trong số họ.
Nàng xuất thân là nô lệ, thuở nhỏ cha mẹ đều mất sớm, không có nơi nương tựa, nàng còn không biết cha mẹ mình là ai, quê hương mình nơi nào, càng không biết họ của mình là gì. "A Yên" là do mẹ mìm nàng thấy nàng có vài phần sắc đẹp nên đặt cho. Cũng chính nhờ chút sắc đẹp này mang đến cho nàng một cơ hội.
Năm đó, Nam Cung Dạ còn chưa lập được nhiều chiến công, chưa được phong Vương gia khác họ, lưu lạc khắp thiên hạ... Hắn chỉ là một thiếu niên mang theo huyết hải thâm cừu, ngẫu nhiên đi qua một con phố sầm uất, trông thấy A Yên yêu kiều đang sợ hãi quỳ ở một bên, nổi hứng mua nàng.
Chẳng qua là thuận miệng nói một câu, lại khiến số phận nàng hoàn toàn thay đổi.
Gió có chút lớn, vài cánh hoa hạnh rơi xuống, lưu lại trên mái tóc đen dài của thiếu niên, sắc mặt hắn lạnh như băng, mắt phượng hẹp dài tịch mịch như suối cổ ngàn năm, nhìn khuôn mặt thị nữ mình vừa mua, thấy thiếu nữ gầy yếu kia rơi nước mắt, liền lạnh lùng nói: "Ngươi khóc cái gì? Đi theo ta tốt hơn so với làm nha hoàn cho mấy nhà giàu có đó."
A Yên nhanh chóng lau nước mắt, lắc đầu: "Ta... Ta quá hạnh phúc."
Nam Cung Dạ hừ lạnh một tiếng, quay người bước đi.
Nàng là nữ nhân đầu tiên của hắn.
Khi đó hắn còn là một vị công tử quyền quý phóng khoáng. Hoàng Đế bất nhân, tin lời gièm pha của gian thần, chém đầu cả già trẻ nhà hắn, may mà một người nô bộc trung thành ôm hắn chạy trốn khỏi Nam Cung phủ xác chết chất đầy như núi, cứu hắn một mạng.
Nam Cung Dạ thề, một ngày nào đó, hắn sẽ đòi lại món nợ máu này từ Hoàng Đế, từ hoàng gia.
Vì vậy, hắn giấu họ giấu tên vào quân doanh, nhiều lần lập kỳ công, từng bước một trèo lên trên đỉnh cao, từ Tướng quân, Hầu gia đến Vương gia khác họ quyền khuynh thiên hạ... Rốt cuộc, vài ngày trước, trước mắt vị vua bù nhìn Cao Hoài Tú và Lang Gia trưởng công chúa, chính tay hắn đâm phụ hoàng của bọn họ, tiên đế của Đại Hạ.
A Yên không hiểu quyền mưu mâu thuẫn.
Địa vị Nam Cung Dạ càng cao, thân phận càng tôn quý, trong phủ nữ nhân cũng ngày càng nhiều. Nàng từ tiểu thiếp duy nhất của hắn, trở thành một trong hậu viện đông đảo, cuối cùng đã thành tiện thiếp trong vương phủ, một năm cũng khó được nhìn thấy hắn một lần.
A Yên có chút đau đớn, nhưng chỉ là đau đớn mà thôi.
Người giống như công tử, sớm muộn gì cũng trở nên nổi bật, đứng ở đỉnh núi ngạo thị quần chúng, hắn không thể chỉ có một nữ nhân là nàng... Nàng không xứng.
Nàng hèn mọn như vậy, giống như hạt bụi dưới nền đất, còn hắn? Hắn là Nhiếp Chính Vương của Đại Hạ, đứng đầu thiên hạ, văn võ bá quan và các nước chư hầu phải quỳ gối trước hắn.
Nam tử hán đại trượng phụ, tam thê tứ thiếp mới lộ ra bản chất anh hùng, huống chi là Nhiếp Chính Vương quyền cao chức trọng.
A Yên không muốn quan tâm nữa.
Chỉ cần tình cờ nhìn thấy hắn là tốt lắm rồi, thỉnh thoảng hắn đến hậu viện, đi vào phòng của nữ nhân khác, nàng đứng ở cửa ra vào, nhìn bóng lưng xa xôi của hắn, lòng vừa chua xót vừa hạnh phúc.
Như vậy là đủ rồi.
Nàng không dám có yêu cầu xa vời.
Nhưng mà, công tử thích một người, là nữ thi của kẻ thù hắn.
Cao Sương Sương bị trúng độc Tơ Ngọc, ba ngày không thể không hoan ái. Nam Cung Dạ hận nàng, nhưng cũng yêu nàng, từ khi tiên đế chưa băng hà, hắn liền tìm danh y khắp thiên hạ, muốn lấy được cách giải độc.
Hắn cần một người để thí nghiệm thuốc.
Ngày đó, Cao Sương Sương ở Vương phủ, A Yên bị gọi đến hầu hạ nàng, đúng lúc nàng ta và Nam Cung Dạ đang cãi vã, đôi mắt Cao Sương Sương đỏ ửng, nức nở: "... Ta không hề phát sinh chuyện gì với Lan Lăng Quân, tuy ta ở chung với hắn mấy tháng, nhưng hắn là chính nhân quân tử, không giống như ngươi... Mà ngươi có tư cách gì chất vấn ta?" Nàng ta thoáng nhìn A Yên đang cúi đầu đứng một bên: "Trong phủ ngươi cơ thiếp vô số, ta tính là cái gì chứ?"
Nam Cung Dạ nhíu mày: "Cơ thiếp?" Ánh mắt rơi xuống người A Yên, một lát sau mới nhớ ra nàng là ai, vì vậy hắn khẽ cười, vẫy tay với A Yên: "Tới đây."
Trong lòng A Yên vô cùng khẩn trương, nhưng vẫn chậm rãi đi về phía hắn.
Một tay Nam Cung Dạ túm lấy nàng, nắm tay của nàng, dùng sức nắm chặt, lập tức gân cốt gãy đoạn.
A Yên đau đớn kêu một tiếng, ngất đi.
Nam Cung Dạ không thèm nhìn nữ nhân đang té trên mặt đất, nói với Cao Sương Sương đang sửng sốt: "Chỉ là nô tỳ mà thôi. Nếu như nàng không thích, giết hết cũng không sao."
Môi Cao Sương Sương run run: "Ngươi.. sao ngươi có thể tàn nhẫn như thế?"
A Yên thở dài, ngẩng đầu, ánh mắt xuyên qua ống tay áo của vũ cơ, rơi vào nam nhân ở ghế chủ toạ, khoé môi xuất hiện nụ cười đắng chát.
Nàng sờ lên cổ tay phải... Cái tay này, phế rồi.
Công tử nói cũng đúng, nàng chỉ là một nô tỳ mà thôi, ti tiện như vậy, giết đi cũng không sao cả, sẽ không có ai quan tâm, sinh mệnh mỏng manh như ngọn đèn, tịch mịch cô đơn.
Nhưng hắn không giết nàng.
Sau khi phế đi một bàn tay của nàng, Nam Cung Dạ nhớ tới tác dụng khác của nàng.
Hắn cho nàng ăn độc Tơ Ngọc mà Cao Sưng Sương trúng, sau đó, thí nghiệm thuốc giải trên người nàng, mục đích tìm ra một phương thuốc hiệu quả, sau khi bảo đảm an toàn mới cho Cao Sương Sương dùng.
Những thuốc kia tác dụng vô cùng kỳ quái.
Đôi khi, người nàng giống như bị lửa đốt, lại có khi giống như cả người ngâm trong nước đá.
Đôi khi đau đến tê tâm liệt phế, lại có khi nửa người tê liệt, không thể động đậy.
Càng nhiều khi sau khi ăn "Giải dược", nàng không chỉ nôn đến bất tỉnh nhân sự, mà còn nôn ra máu, vô cùng đau đớn.
Trong vòng ba ngày độc của nàng phát tác, Nam Cung Dạ sẽ để thị vệ giải độc cho nàng, cho đến khi tìm được giải dược thích hợp.
Thân thể của nàng không sạch sẽ rồi.
Chống đỡ thân thể còn chút hơi tàn này, chỉ vì muốn thay hắn làm chút chuyện.
Nếu như hắn yêu Cao Sương Sương, nàng liền kiên trì thử giải dược... Cuối cùng, ngày mà thí nghiệm thuốc thành công đó, Nam Cung Dạ cũng lộ ra chút tươi cười với nàng.
Như vậy là đủ rồi.
Sinh ra là nô, thân phận ti tiện, mạng của nàng không đáng giá, có thể nhìn thấy nụ cười của hắn, cuộc đời này coi như mãn nguyện, có thể an tâm nhắm mắt nơi cửu tuyền.
Nàng vì hắn nên mới sống, cuối cùng chết vì hắn, coi như cũng tận tâm trung thành.
Chỉ là, trước khi tự sát, đột nhiên nàng và một số tiện thiếp khác bị gọi tới Ngọc Yến sảnh, quỳ ở chỗ này, nhìn ca múa.
Nam Cung Dạ chưa từng liếc mắt nhìn các nàng.
Trong lòng A Yên thấp thỏm, quay đầu, nhìn thấy thân thể A Nguyệt hơi run rẩy, nàng nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy?"
Năm ngoái A Nguyệt mới vào phủ, tuổi còn nhỏ, giọng nói cũng run rẩy: "....Sợ hãi."
Đều nói Vương gia thô bạo tàn khốc, lãnh huyết vô tình, không biết đêm nay lại định làm gì... Hài cốt tiên đế chưa lạnh, hắn không cho phép dân chúng mở tiệc, lại ăn chơi đàng điếm trong phủ, gọi bọn họ tới đây, nhất định không có ý tốt.
A Yên vỗ vỗ tay nàng để trấn an.
Phía trước, Nam Cung Dạ hơi nheo mắt, giống như say, nhìn những vũ cơ xinh đẹp kia, môi hắn hơi cong lên đầy tà khí. Sau đó, hắn phất tay, cất giọng nói: "Tất cả lui ra -- Người đâu, mang Lan Lăng Quân lên đây."
Vẻ mặt Cao Sương Sương đại biến, vốn là đã tái nhợt lại càng trắng bệch hơn: "Nam Cung Dạ! Ngươi đã đồng ý với ta, ngươi sẽ bỏ qua cho hắn... Ta với hắn không hề có gì cả! Tại sao ngươi không tin ta? Ngươi đã báo thù thành công, ngươi giết hại phụ hoàng, ngươi nhục nhã ta và hoàng huynh, ngươi còn muốn gì nữa? Tha cho Lăng Lan Quân đi, coi như ta van xin ngươi... Năm đó ở Quang Minh Tự, ta chỉ có duyên gặp gỡ hắn vài lần --"
Nam Cung Dạ cười lạnh: "Lúc ấy nàng thân trúng độc Tơ Ngọc, trong vòng ba ngày không thể không hoan ái, nàng lại có thể ở trong chùa cùng hắn vài tháng, nàng nói cho ta biết, hai người không phát sinh chuyện gì sao?" Hắn châm chọc nói: "Đừng nói là bổn vương, hỏi hoàng huynh tốt của nàng một chút, hỏi xem hắn sẽ tin sao?"
Thân thể Cao Sương Sương khẽ run, cảm thấy vô cùng nhục nhã, không dám nhìn thẳng huynh trưởng, cắn răng nói: "Ngươi, ngươi vô sỉ!"
Giữa hai hàng lông mày của Nam Cung Dạ hiện lên vẻ lạnh lùng, chỉ nói: "Bổn vương đã sớm nói, nam nhân chỉ cần chạm qua một ngón tay của nàng, ta sẽ khiến bọn họ sống không bằng chết."
Cao Sương Sương nắm chặt bàn tay nhỏ bé, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, bởi vì tức giận và sợ hãi, vẻ mặt ảm đạm bỗng trở nên ửng đỏ, như hoa đào ngày xuân.
Trong nháy mắt Nam Cung Dạ thất thần, một lát sau mới dời ánh mắt.
Đám vũ cơ hành lễ với chủ toạ một cái, nhao nhao lui ra ngoài, không lâu sau, thị vệ áp giải một nam nhân trẻ tuổi tuấn lãng đến -- tăng bào màu xám trên người hắn vừa cũ kỹ vừa dơ bẩn, rách rưới, mơ hồ có thể nhìn thấy phần lưng và lồng ngực chằng chịt vết roi doạ người.
Tuy vậy hắn không hề lộ vẻ hoảng sợ, dung mạo tiều tuỵ, nhưng khí chất lại ung dung lạnh nhạt.
Mẫu thân của hắn là phi tử của tiên đế, trước khi vào cung đã sinh ra hắn, thế nhưng một năm kia tiên đế cải trang vi hành, bày đặt ngàn vạn khuê nữ không cần, lại nhìn trúng quả phụ xinh đẹp đã có nhi tử.
Tiên đế cũng là người phúc hậu, trước khi hồi cung còn đặt tên cho đứa nhỏ kia là Lan Lăng Quân, đưa nó vào chùa của hoàng gia tu hành.
Vài năm sau, Cao Sương Sương tạm ở chùa hai tháng, quen biết hắn.
Cao Sương Sương thấy Lan Lăng Quân chật vật như vậy, sau khi khiếp sợ qua đi, nước mắt dâng lên, oán hận trừng mắt với Nam Cung Dạ: "Ngươi... ngươi điên rồi! Năm đó là hắn dùng nội công giúp ta áp chế độc trong người, ta với hắn đều trong sạch! Sao ngươi có thể tra tấn hắn? Ngươi cho rằng hiện tại ngươi có thể một tay che trời, muốn làm gì thì làm sao?!"
Nam Cung Dạ đáp: " Không sai, đúng là như vậy."
Cao Sương Sương cắn chặt môi, lập tức đứng dậy, ý muốn đỡ tăng nhân đang quỳ trên mặt đất.
Ngữ khí của Nam Cung Dạ lạnh lẽo: "Ngươi bước thêm một nước, bổn vương lập tức chặt một cánh tay của hắn."
Thân thể Cao Sương Sương cứng đờ.
Nam Cung Dạ cười cười, nhìn đám thị thiếp im lặng trong một góc, từ từ nói: "Yên tâm, bổn vương sẽ không lấy đi tính mạng của hắn. Nghe nói... Lan Lăng Quân khổ tu mấy năm tại chùa, hoàn toàn thanh tâm quả dục."
Lan Lăng Quân ngẩng mặt đầy vết bầm đen lên, nhìn hắn một cái, nhỏ giọng niệm một câu gì đó, nhắm mắt lại, hai tay chắp trước ngực, lẩm bẩm.
Nam Cung Dạ chậm rãi nói: "Tốt nhất ngươi nên mở mắt ra. Bổn vương sẽ cho ngươi một cơ hội..." Hắn chỉ nữ nhân trong góc: "Ta ban cho ngươi một nữ nhân, ngay tại chỗ này viên phòng -- đây là đám tiện thiếp trong phủ, cũng có chút tư sắc, ngươi muốn ai, tự mình chọn đi."
Cao Sương Sương trừng mắt: "Đây là ngươi cố ý làm nhục người khác, ngươi còn có nhân tính hay không?.... ngươi điên rồi!"
Nam Cung Dạ đứng lên, đi đến bên cạnh người Lan Lăng Quân, thản nhiên nói: "Không chọn?" Đối phương vẫn như cũ chưa từng mở mắt, hắn nở nụ cười: "Vậy ta thay ngươi làm chủ."
Trong góc, không chỉ có A Nguyệt, mà tất cả mọi người đều đang run rẩy.
Tất cả mọi người... Ngoại trừ A Yên.
Nàng rất bình tĩnh, thần sắc như thường, hô hấp đều đặn, cúi đầu, chậm rãi lê gối về phía trước, đến bên chân Nam Cung Dạ, nhìn mũi giày của hắn, dập đầu vài cái, trán liên tiếp đập xuống mặt đất phát ra tiếng vang, khi ngẩng đầu, cái trán trắng nõn như tuyết đã chảy máu.
Nam Cung Dạ nhíu mày: "Ngươi muốn gì?"
A Yên nâng mắt.
Đến cuối cuộc đời, rốt cuộc nàng có thể dung túng cho bản thân một lần, nhìn hắn trực diện như vậy, nhìn ngắm nam nhân nàng yêu cả đời.
Hắn là sự kiêu ngạo của nàng, bầu trời của nàng, phu quân của nàng.
Mà nàng... Cái gì cũng không phải, chẳng qua là một sinh mạng ti tiện không quan trọng thôi.
Dù như thế nào, coi như nàng đã ô uế, coi như nàng vừa đê tiện vừa hèn mọn, nàng cũng không thể, ngay trước mắt hắn để nam nhân khác đụng vào.
"Thiếp thân chúc Vương gia thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế, cả đời bình an hạnh phúc."
Bình thường, khi nói chuyện với Nam Cung Dạ, nàng rất căng thẳng, cho nên sẽ nói lắp, hiếm khi được trôi chảy như hiện tại.
Ánh mắt của nàng dịu dàng, ngữ khí bình tĩnh: "Chúc Vương gia cầu được ước thấy, chúc Vương gia mọi sự như ý, quãng đời còn lại không bệnh tật tai ương."
Nam Cung Dạ lãnh đạm, cao ngạo nhìn nàng.
A Yên mỉm cười dịu dàng với hắn, rõ ràng chưa có sự cho phép của hắn, đã đứng lên, thấp giọng nói: "Thiếp thân đi trước một bước, Vương gia bảo trọng."
Nàng quay người, lao về phía bức tường.
Khi A Yên tiếp thu xong kí ức của nguyên chủ, đã vọt tới cạnh tường.
Nàng cố gắng dừng lại, muốn dùng cả hai tay chống vào bức tường, nhưng mới giơ tay lên mới biết là một tay đã phế rồi, căn bản là không dùng sức được, vì vậy không thể dừng lại, theo đà ngã trên mặt đất.
Nàng không để ý, sau khi ngồi một lúc, lại đứng lên, xoay người.
Thế giới này là một quyển tiểu thuyết máu chó ngược luyến tàn tâm vừa sâu vừa cay, mọi chi tiết được viết ra, đều để phục vụ sinh hoạt khiến người khác xấu hổ của nam nữ chính, bao gòm độc Tơ Ngọc gì đó, chuyện trong ba ngày không thể sống thiếu nam nhân gì đó, hiện tại chắc hẳn là tiến hành đến chuyện hành hạ nam phụ Lan Lăng Quân, sau khi hành hạ xong sẽ tiếp tục cốt truyện khiến người khác xấu hổ đó.
Nữ chính tên là Cao Sương Sương, đương nhiên nam chính là Nam Cung Dạ.
A Yên không quan tâm.
Tất cả mọi người đều nhìn nàng, mà nàng cũng đang quan sát những người khác -- trên mặt đất có một con lừa đầu trọc bị thương, cách đó không xa đang đứng là tên nam chính cầm thú mặc đồ đen, xa thêm chút nữa là tên thiên tử bù nhìn sống chết mặc bây Cao Hoài Tú.
Tổng cộng là ba nam nhân.
Tình huống trước mắt có chút rắc rối nhỉ.
Lão ngoan đồng không ở bên cạnh, tạm thời không biết đâu mới là manh mối nam chủ, khả năng lớn là Nam Cung Dạ, mà cũng có thể là người khác, bỏ qua cơ hội thì thật đáng tiếc... Hay là trước mắt cứ đối mặt với nhiệm vụ lăn giường khó khăn này, nếu như xui xẻo ngủ sai người, không sao, còn có thể đổi lại mục tiêu mà.
A Yên nhìn tên hoà thượng đang yên lặng niệm kinh, đưa ra quyết định.
Bên kia, Nam Cung Dạ mất kiên nhẫn, giọng nói lạnh lùng: "Trước khi ta vặn gãy cổ ngươi... cho ngươi cơ hội giải thích trong ba câu."
A Yên nói với hắn: "Ta nhiệt tình muốn báo danh!"
Nam Cung Dạ nhướng mày: "Cái gì?"
A Yên khó hiểu nhìn hắn: "Không phải ngươi muốn chọn một nữ nhân để vũ nhục hắn sao? Ta nhiệt tình muốn báo danh đó." Chỉ vào tăng nhân vẫn đang niệm A di đà phật nói: "Ta, tiện thiếp, thân phận hèn mọn, có thể thoả mãn nguyện vọng nhục nhã hắn của ngươi. Vì vậy, chọn ta đi."