Editor: Slinh
Beta: Cà ri
Đám oanh yến trong sảnh, không ai dám hé nửa lời.
Mọi đôi mắt đều nhìn chằm chằm A Yên đang đứng giữa sảnh, mỗi người đều có biểu cảm khác nhau, đám thị thiếp quỳ trên mặt đất vẻ mặt hoảng sợ, trong mắt A Nguyệt có chút lo lắng, Cao Sương Sương thì khiếp sợ và tức giận, Nam Cung Dạ lạnh lùng mang theo chút nguy hiểm thăm dò, Lan Lăng Quân hơi hé mắt rồi nhắm lại.
Duy nhất chỉ có thiên tử bù nhìn Cao Hoài Tú luôn bày ra vẻ sống chết mặc bây kia, nghe thấy lời nói của A Yên, môi khẽ nhếch rồi rất nhanh cũng tan biến. (Cà ri: Hì hì, biết ai không?)
Nam Cung Dạ nheo mắt, chậm rãi nói: "Ngươi lặp lại lần nữa."
A Yên nhíu mày, nhìn hắn: "Ngươi bị điếc sao? Hay trí nhớ kém, chính ngươi nói, giờ lại quên mất? Ngươi nói, ta chọn cho ngươi một nữ nhân, tại đây viên phòng -- mọi người ở đây cũng có thể làm chứng. Chuyện ta đứng ra báo danh có gì sai sao?"
Nam Cung Dạ im lặng, ánh mắt sắc bén khoá trên người nàng.
A Yên nhìn sắc mặt của hắn, như có điều suy nghĩ nói: "Ờ... Đúng rồi, ngươi nói, cho hắn quyền lựa chọn." Nàng đi đến bên tăng nhân áo xám kia, hơi cúi người, gọi hắn: "Hoà thượng."
Lan Lăng Quân nhắm mắt không đáp, đôi môi khô nứt vì thiếu nước khẽ giật, lại niệm một câu A di đà Phật.
A Yên đi một vòng quanh hắn, trong ánh mắt quỷ dị đang quan sát của mọi người, quỳ xuống bên cạnh hắn, nghiêm mặt nói: "Hoà thượng, ta với ngươi nói chuyện đạo lý chút nào, ngươi xem, hiện tại ngươi không thể tự bảo vệ mình, Phật tổ của ngươi cũng không thể đến cứu ngươi, mà hắn lại khăng khăng muốn ngươi phá giới ở đây, ta là lựa chọn tốt nhất."
Lan Lăng Quân thờ ơ, mí mắt cũng không nhếch lên.
A Yên quan sát hắn, nói tiếp: "Ta quốc sắc thiên hương..." Chỗ này hiện tại không có gương, nàng cũng không biết dung nhan mình là cái dạng gì, chắc cũng không quá kém chỗ nào đi, dù hiện tại không quốc sắc thiên hương nhưng chắc chắn tương lai sẽ quốc sắc thiên hương: "... không đến mức bạc đãi ngươi. Hơn nữa, ngươi nhìn những người khác xem." Ánh mắt lướt qua đám thị thiếp đang run rẩy khóc sướt mướt, nghiêm túc nói: "Các nàng bị dọa đến mức hồn bay phách tán rồi, có thể hầu hạ ngươi sao? Đến lúc đó cởi sạch quần áo, ngươi không cứng nổi, không thể viên phòng, không phải ngươi mất mặt nhất sao?"
Tai Lan Lăng Quân đỏ lên, mí mắt run rẩy.
Phía sau, ánh mắt của Nam Cung Dạ như thiêu đốt, giống như muốn đốt thủng người nàng.
Nhưng mà A Yên là người đã trải qua sóng to gió lớn, nên không bị hoàn cảnh này dọa sợ, nàng vẫn cố gắng giảng đạo lý với tăng nhân chật vật: "Nếu ngươi cứ khăng khăng, đến lúc đó không được, không chừng Vương gia sẽ chê cười ngươi, dù sao ngươi cũng sẽ bị vũ nhục, đành phải chọn thôi. chọn ta đi, ta có kỹ thuật cao siêu, sẽ không khiến ngươi khó xử."
Một thoáng im lặng.
Trán Lan Lăng Quân phủ một lớp mồ hôi mỏng.
A Yên nhìn hắn một lúc, thở dài, đứng lên: "Hoà thượng trên đời này đều mạnh miệng vậy sao?" Trở về trước mặt Nam Cung Dạ, bình tĩnh nói: "Vương gia, hoà thượng không chịu chọn, ngươi thay hắn chọn đi."
Bỗng nhiên Nam Cung Dạ nhếch môi, nhàn nhạt nói: "Chủ động như thế, ngươi rất muốn cùng hắn viên phòng sao?"
A Yên nhìn hắn, đáp: "Chỉ là giao hợp thôi, viên phòng gì chứ, có phải thành thân đâu mà. Vương gia, thực không dám giấu giếm, đây là ta thay ngươi suy nghĩ."
Nam Cung Dạ nhíu mày, hành vi của đối phương quá hoang đường, ngược lại hắn trở nên tỉnh táo, có chút hứng thú: "Nói nghe chút."
A Yên bày ra vẻ mặt đứng đắn: "Ngươi muốn vũ nhục hắn, ngươi muốn mua vui, không phải sao? Một nữ nhân khóc sướt mướt, một hoà thượng trần như nhộng đang tụng kinh, có cái gì đẹp sao? Ngươi giao nhiệm vụ gian khổ này cho ta, ta đảm bảo, lát nữa ngươi có thể thấy dáng vẻ hoá cầm thú của hắn." Nàng liếc nhìn Cao Sương Sương, cười khẽ: "Chính nhân quân tử và sắc quỷ, đôi khi chỉ cách nhau một lớp da. Huỷ đi hình tượng cao quý của hắn trong lòng công chúa, Vương gia, đây không phải là điều ngươi muốn sao?"
Cao Sương Sương đứng phắt dậy: "Ngươi đừng động vào hắn!"
A Yên quay người, nhìn cô công chúa yếu liễu đào tơ kia, hoà hảo nói: "Công chúa, ngươi cũng muốn báo danh sao? Đừng hi vọng nữa, ngươi không tranh nổi ta đâu, ngươi thân phận cao quý, lại là người trong lòng của Vương gia, hắn sẽ không để ngươi đi vũ nhục tiểu hoà thượng đâu."
Cao Sương Sương tức giận: "Ngươi, ngươi -- "
A Yên thở dài một hơi: "Mà thôi, nếu thật sự ngươi muốn tranh, chúng ta chơi kéo búa bao đi, người nào thắng thì được vũ nhục tên hoà thượng kia, được không?... Ta còn nhiều việc lắm, đừng dài dòng nữa, mau lên."
Bộ ngực no đủ của Cao Sương Sương phập phồng, đôi mắt xinh đẹp tức giận lườm A Yên, môi hé mở như muốn nói gì đó. bỗng nhiên, vừa muốn nói chuyện, hai mắt trợn ngược, hôn mê bất tỉnh.
"Sương Sương?!" Nam Cung Dạ bước nhanh về phía trước, ôm Cao Sương Sương vào trong ngực, quay đầu lại trừng A Yên: "Người đâu, nhốt tiện nhân này vào kho củi ở hậu viện, bổn vương muốn nàng chết đói!"
A Yên nhìn hắn ôm Cao Sương Sương, rời khỏi sảnh, nhún vai, đi theo thị vệ đến cửa chính, quay đầu lại -- đúng lúc mắt chạm mắt với Lan Lăng Quân.
Vậy mà hắn mở mắt rồi.
A Yên mỉm cười: "Hoà thượng, nếu có duyên lần sau ta lại đến vũ nhục ngươi."
Lan Lăng Quân lại nhắm nghiền hai mắt.
Trong kho chứa củi chỉ có một cái cửa sổ rất nhỏ, ánh trăng ảm đạm xuyên qua, im lặng chiếu lên mặt đất.
A Yên ngồi trên đống củi khô được xếp thành một đống nhỏ, trong lòng thầm tính toán kích thước của cửa sổ, sau đó nhìn về phía cánh cửa đóng chặt đằng kia. Cửa chính bị khoá rồi, bên ngoài chỉ có một gã thị vệ trông coi.
Thế giới trước xoát đầy độ hảo cảm, thế giới này thân thể khoẻ mạnh, tuy có chút yếu ớt, nhưng thế là đủ rồi.
Đêm nay, có thể dễ dàng chạy trốn.
Đột nhiên, phía cửa sổ truyền đến âm thanh nho nhỏ.
A Yên nhìn sang, một cái gương Cổ Đổng mọc ra cái chân nhỏ, đang gắng sức leo lên bệ cửa sổ, một lúc sau, mới dùng hết sức lực, may mắn đáp xuống đống cỏ khô.
Lão Cổ Đổng chạy đến bên người nàng: "Kí chủ, ta đến cứu ngươi đây."
A Yên không biết nên khóc hay cười: "Ta không phải là đợi ngươi đến cứu ta, ta đang đợi người đến để nói với ta manh mối nam chủ là ai, sau đó mới có thể tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch."
Lão Cổ Đổng im lặng, một lúc sau mới nói: "Hình như là Quy Thiện đại sư?"
A Yên sững sờ: "Hắn là ai?"
Lão Cổ Đổng nói tiếp: "Quy Thiện đại sư -- chính là Lan Lăng Quân đó. Năm thứ hai hắn tu hành, đã cạo đầu xuất gia, rồi lấp pháp danh là Quy Thiện."
A Yên lại hỏi: "Hình như là sao?"
Lão Cổ Đổng nản chí ngồi xuống, đau lòng ôm lấy chính mình: "Hệ thống trục trặc, đang tiến hành sửa chữa... trước khi trục trặc biểu hiện manh mối nam chủ là Lan Lăng Quân." Nó cúi đầu, sợ kí chủ sẽ tức giận, một lúc lâu mới dám hé mắt, nhìn lén biểu cảm của kí chủ.
A Yên không có phản ứng đặc biệt nào, bình tĩnh hỏi: "Bao lâu mới sửa xong?"
Lão Ngoan Đồng trả lời: "Nhanh thì vài ngày, lâu thì một tháng."
A Yên gật đầu: "Được."
Địa lao của Vương phủ.
Đêm đã khuya, thị vệ gác cửa bắt đầu ngủ gật, đang ngủ thì gửi thấy một mùi hương ngọt ngào, bên tai lại nghe được âm thanh rất nhỏ, bỗng dưng bừng tỉnh, tuần tra xung quanh một vòng, không phát hiện dị thường nào, nghĩ chẳng qua là địa lao ẩm thấp, nước nhỏ giọt phát ra âm thanh hoặc chó mèo vô tình xông vào.
Hắn lại ngủ tiếp.
Cùng lúc, trong phòng giam.
Lan Lăng Quân trợn mắt, chưa kịp mở miệng, á huyệt đã người ta bị điểm.
Người nọ xoay người nhìn hắn, cười như không cười: "Hoà thượng, ta mang ngươi chạy trốn, sau khi ra ngoài, ngươi đáp ứng ta ba điều kiện được không?"