Editor: Drinna
Mấy ngày nay, buổi tối A Yên vẫn thường đi Bách Nhạc Môn, nên hát thì hát, nên khiêu vũ thì kiêu vũ, có thể lần trước huyên náo cùng Thẩm Cảnh Niên cả hai cùng không vui, gần đây lại đang suy mưu tính kế ngủ ba lần cùng Đường Tử Minh, sợ Thẩm Cảnh Niên không chịu vui vẻ gặp rồi vui vẻ chia tay, bởi vậy nên công quán Thẩm gia đương nhiên là không thể nào tới rồi.
Thẩm Cảnh Niên cũng không đến tìm phiền phức, hai ngày nay không xuất hiện ở Bách Nhạc Môn.
Hắn luôn luôn là người biết điều.
Nghe nói Đường Tử Minh đang ngồi xe lửa đi Bắc Bình, rất nhanh thôi sẽ trở về. A Yên đã chuẩn bị kỹ càng tỉ mỉ kế hoạch công lược, vạn sự đều chuẩn bị xong, chỉ còn thiếu lang quân trở về.
Lần thứ nhất, sẽ lợi dụng lúc hắn vừa mới cùng Kiểu Thu Lộ ly hôn cảm thấy áy náy, đối với hắn không nể mặt mũi mà vô tình phê bình cay nhiệt đợi đến lúc hắn thẹn quá hóa giận, trực tiếp đem hắn làm.
Lần thứ hai, lợi dụng sự ghen tuông không hiểu của hắn đối với Thẩm Cảnh Niên, đem sự kiêu ngạo nam nhân của hắn kích thích ra, sau đó ngồi đợi hắn từ chính nhân quân tử hóa thân thành bại hoại.
Lần thứ ba... Đó đương nhiên sẽ là bên hoa dưới trăng, ngâm thơ làm câu đối, thơ ca cùng rượu ngon tặng giai nhân...
A Yên thậm chí nghĩ tới đợi nhiệm vụ thế giới này hoàn thành, cùng Lão Cổ Đổng thương lượng một chút, ở thêm vài ngày, nói không chừng Đường đại tài tử sau khi bị bỏ, tình cảm gặp cản trở, bị kích thích, nguồn cảm hứng tuôn như suối, linh cảm dạt dào phun trào, viết ra thật nhiều văn chương miêu tả rắn rết độc phụ... không đúng, viết ra thật nhiều văn chương rắn rết mỹ nhân thật hay đâu.
Mộng tưởng thì luôn tốt đẹp.
Mà hiện thực.... Giống như xe lửa chật đường ray, xuất hiện tai nạn biến cố.
Một ngày sáng sớm nào đó, A Yên mới vừa trang điểm xong, Lão Cổ Đổng bỗng nhiên thết lớn một tiếng "Ôi chao, không tốt!"
A Yên ngớ ngẩn: "Làm sao vậy?"
Lão Cổ Đổng vẻ mặt kinh hoàng "Kí chủ, đại sự không xong rồi, thật sự không xong rồi! Đường Tử Minh trên chuyến xe lửa trở về, bên trong khoang xe có hai nhóm người đánh nhau, Đường Tử Minh gặp vận rủi trở thành người vô tội bị hại"
A Yên hỏi "Chết rồi?!"
Lảo Cổ Đổng nói "Không có."
A Yên thở phào nhẹ nhõm: "Đưa đến bệnh viện rồi? Không cần hoảng hốt, ổn thỏa được, ta bây giờ đi cứu hắn."
Lão Cổ Đổng thở dài "Vô dụng."
A Yên nói: "Chỉ cần không chết, chỉ cần giữ lại một hơi thở thì sẽ không sao."
Lão Cổ Đổng liếc nhìn kí chủ một cái, hàm súc nói: "Đường Tử Minh cũng thật là đáng thương, chỗ kia bị trúng một phát đạn, chỉ sợ chỉ may mắn giữ được một mạng, vật kia không chừng đã bị phế bỏ rồi."
A Yên kinh ngạc, bỏ tấm gương xuống, hiếm thấy được một lần đầu tóc cũng không chải, tùy ý lấy một bộ quần áo rồi chạy xuống dưới lầu. Đối với ánh mắt nghi hoặc của mẹ Hà cũng không rảnh phản ứng, vừa mới mở cửa, đã va phải Thẩm Cảnh Niên đang chuẩn bi nhấn chuông cửa. Hắn mở miệng, gọn gàng dứt khoát: "Lên xe, Đường Tử Minh ở bênh viện Lân thành."
Cửa ô tô đã mở ra, A Yên nhìn hắn một chút, ngồi vào.
Xe chạy.
A Yên hỏi hắn: "Chuyện gì xảy ra?"
Thẩm Cảnh Niên nhìn cô, hơi nhíu mày, ngón tay vuốt lại tóc dài có chút hỗn độn của cô, thay cô chỉnh lại, nói: "Chỉ nghe nói... tin tức từ Bắc Bình chuyển đến, không hẳn là chính xác, nhưng cũng tám chín phần mười."
"Bạn của Đường tiên sinh thay hắn mua vé xe, cả đi cả về. Gần đây đoàn tàu kia có chút không ổn, đã từng vài lần ban ngày có xảy ra ám sát đấu súng, trước khi rời khỏi, có người đã từng khuyên Đường tiên sinh, kêu hắn đổi thời gian, chậm hai ngày hãy trở về. Đường tiên sinh không biết là không có thời gian, hay là không muốn tự trả tiền tàu xe trở về, hắn nhất quyết lên xe lửa. Mà khoang xe hắn ngồi, không may mắn đã trở thành địa điểm đánh nhau, hắn bị vạ lây, hiện tại đã đưa đến bệnh viện cứu chữa."
Giọng người đàn ông trầm ấm em tai, A Yên nghe xong, không nói một lời mà nhìn hắn.
Thẩm Cảnh Niên cười châm biếm, lạnh nhạt nói "Trương tiểu thư thần thông quảng đại, nếu như không tin, hoặc là nghi ngờ Thẩm mỗ gây án, có thể tự mình điều tra."
A Yên lắc đầu, ánh mắt rời đi khuôn mặt hắn: "Tôi từ trong lời nói của ngài nghe được sự đắc ý."
Thẩm Cảnh Niên nhíu mày, có chút qua loa làm như kinh ngạc, khiêm tốn nói: "Tôi cho rằng đã che dấu rất tốt, bất quá xem ra vẫn trốn không thoát được mắt thần của Trương tiểu thư."
A Yên lần này thực sự có chút sợ, trong lòng không yên, mặc kệ hắn: "Coi như ngài đắc ý, cũng đừng để cho tôi nghe được, tôi tâm tình không tốt, cũng không thể bảo đảm không giận cá chém thớt, phát giận loạn."
Thẩm Cảnh Niên cười, giọng ôn hòa nói "Được."
Đường vùng ngoại ô đường xóc nảy.
Tâm trạng A Yên cũng như chiếc xe này, lên lên xuống xuống.
Đến bệnh viện, A Yên là người đầu tiên mở cửa xuống xe, chạy vội qua hành lang dài dằng dặc, dừng ở cửa một phòng bệnh, nhìn thấy bác sĩ đang nói chuyện cùng Kiều Thu Lộ.
"Bác sĩ, Đường Tử Minh như thế nào rồi?!"
Vị bác sĩ kinh ngạc nhìn A Yên "Ngài là...?"
A Yên nhìn vào trong phòng bệnh liếc một cái, nhìn Đường Tử Minh đang trên giường bất tỉnh nhân sự, trái tim chợt trùng xuống: "Tôi là vợ trước của Đường Tử Minh."
Bác sĩ sửng sốt, bất thốt lên: "Lại là vợ trước?"
Hắn nhìn A Yên, lại nhìn Kiều Thu Lộ, hai người đều cô gái trẻ tuổi, khuôn mặt đẹp đẽ như hoa như ngọc. Hắn lại nhìn tình hình của Đường Tử Minh, thật không biết nên hâm mộ tiểu tử này thực diễm phúc, hãy vẫn là vận khí quá kém.
A Yên thúc giục: "Bác sĩ, ngài mau mau nói a."
Bác sĩ thở dài: "Tính mạng không còn lo ngại, nhưng mà.... sau này, chỉ sợ sinh con dưỡng cái, không được."
A Yên rất ít khi hoang mang, lần này lại vô cùng lo lắng mà truy hỏi: "Làm sao lại không có biện pháp? Thứ đồ kia vẫn còn chứ? Nếu như nó vẫn còn thì không sao, dù sao sẽ có biện pháp."
Trên trán bác sĩ xuất hiện ba vạch đen, ánh mắt nhìn A Yên, có chút kinh ngạc.
A Yên dậm chân: "Ngài mau nói a!!!! Thật sự gấp chết người."
Bác sĩ ho khan hai tiếng, đi tới một bên, đè thấp giọng nói: " Lúc Đương tiên sinh được đưa đến đây đã rất nguy hiểm, vì bảo vệ tình mạng hắn, chúng tôi chỉ có thể nhanh chóng quyết định, tiến hành...." Rốt cuộc đây vẫn là cái thời đại bảo thủ, bác sĩ lại ho khan hai tiếng, lập lờ nước đôi nói: "....giải phẫu cắt bỏ."
"Cắt???" A Yên mở to hai mắt, nhìn bác sĩ, không chút nghĩ ngợi nói "Nối lại a!... có phải sẽ không dùng được không? Thời đại này không phải có rất nhiều thái giám sao? Tùy tiện tìm một tên rồi nối lại không được sao? Hắn cũng không thể trở thành thái giám a, sao lại xui xẻo như vậy?"
Bác sĩ đối mặt với vị người nhà bệnh nhân hồ ngôn loạn ngữ này, trầm mặc rất lâu, hỏi "Tiểu thư, có phải cô đang phát sốt không?"
A Yên không rảnh cùng hắn nói chuyện, đẩy cửa vọt vào phòng bệnh, giọng nói vô cùng thương tâm: "Đường Tử Minh, anh mau tỉnh lại, anh không thể cứ như vậy mà bị thế phế bỏ, tôi còn chưa có ngủ với anh, mà anh còn chưa viết cho tôi những bài tuyệt thế truyền đời.... Anh tham chút tiện nghi này, đến cùng là có mưu đồ gì? Thật sự tức chết tôi."
Bác sĩ kinh hãi nhìn cô gái trong phòng.
Kiều Thu Lộ cũng nhìn người kia, không nói một lời.
Khi mà Thẩm Cảnh Niên đi tới, vừa vặn nghe được lời người bên trong đang nói: "... Đều do cái thời đại này y học không phát triển, tại sao không thể nối một cái đây? Coi như không có của người sống, thì của ngưu (trâu) tiên, cẩu (chó) tiên, dương (dê) tiên, chỉ cần có thể dùng được chính là tốt rồi!"
Thẩm Cảnh Niên hít một tiếng, dở khóc dở cười.
Ngoài phòng bệnh mỗi người một tâm trạng, trong phòng bệnh A Yên vừa tức vừa khổ sở, liên miền cằn nhằn nửa ngày, không coi ai ra gì: "Tình mạng ngàn cân treo sợi tóc, tôi có thể cứu, phế bỏ rồi có thể tìm cho anh thần dược tráng dương, nhưng anh... nhưng anh thành như vậy, tôi làm sao nối cho anh một cây khác đây? Cái này có chút khó, nhưng tôi sẽ không từ bỏ. Xét cho cùng, vẫn là lỗi của anh, chỉ vì một chút tiền vé xe, hại chính anh, cò kéo thêm cả tôi, lương tâm anh không đau sao?"
Bác sĩ càng nghe càng thấy đau đầu, cuối cùng lắc lắc đầu, đi ra, thầm nghĩ vị tiểu thư này so với người đàn ông trên giường hôn mê bất tỉnh kia, bênh còn nặng hơn đi, cần chuyển vào khoa thần kinh để chuyên gia chẩn đoán gấp.
Hắn đi rồi, bên ngoài phòng bệnh, chỉ còn lại Thẩm Cảnh Niên cùng Kiều Thu Lộ.
Kiều Thu Lộ nhìn người đàn ông bên cạnh, thấy hắn nghe mấy thứ ngôn từ hoang đường bên trong, không có vẻ buồn bực, trái lại biểu hiện ôn hòa, bên môi mỉm cười, so với ngày thường nhiều hơn mấy phần ấm áp tựa gió xuân.
Tâm tư cô có chút phức tạp, kêu một tiếng: "Cảnh Niên."
Thẩm Cảnh Niên quay người, nhìn cô, cười: "Em cũng nghe được tin tức rồi tới?"
Kiều Thu Lộ không lên tiếng mà gật đầu, cụp mắt nhìn mũi chân, chờ một lát, rồi thở dài: "Nói cho cùng đã là vợ chồng một thời gian, em vốn tưởng rằng, trừ em ra, sẽ không có ai đến chăm sóc hắn... cha mẹ Tử Minh đã qua đời, hắn có một em trai, nhưng nghe nói đã mất tích, chỉ còn lại mình hắn."
Thẩm Cảnh Niên lạnh nhạt nói: "Hóa ra là như vậy." Giọng nói cứ bình thản như vậy.
Kiều Thu Lộ vừa nghe, liền biết hắn đã nghe được tất lời đồn, khẳng định cũng biết bọn họ đã ly hôn, trong lòng đau xót, rơi xuống hai giọt lệ, ngón tay đan vào nhau, nắm chặt, trầm mặc một hồi, ngẩng đầu liếc nhìn A Yên còn ở bên trong phòng, đối với Đường Tử Minh hai mắt đang nhắm nghiền lầu bầu.
Không biết xuất phát từ tâm tư gì, cô bật thốt ra: "Nghe nói, anh vẫn chỉ còn một mình."
Thẩm Cảnh Niên hơi kinh ngạc, nhìn đối phương một chút.
Kiều Thu Lộ hơi đỏ mặt, giọng nói càng ngày càng nhỏ: "Em chỉ là muốn nói... lâu như vậy rồi, anh vẫn còn chưa kết hôn."
Thẩm Cảnh Niên mỉm cười, mắt nhìn về cô gái bên trong phòng bệnh, ánh mắt ôn nhu: "Coi như có nói ra, cũng chỉ là tự rước lấy nhục thôi, không cần thiết." Dừng một chút, dường như sợ đối phương hiểu lầm, bỏ thêm một câu: "A Yên sẽ không đồng ý."
Kiều Thu Lộ không hiểu cảm thấy mất mát, cười khổ, cũng nhìn người kia đang hết sức chăm chú đối với người đang hôn mê nói: "Cũng đúng, Trương tiểu thư vừa nghe Tử Minh bị thương, liền kích động thành như vậy... Cô ấy đến cùng vẫn còn yêu hắn."
Ý cười Thẩm Cảnh Niên trong mắt sâu thêm vài phần, cũng không trả lời.
Một lát, hắn xoay người, lần thứ hai đối mặt với người đã từng là vị hôn thê, thu lại nụ cười trên mặt, bình tĩnh nói "Thu Lộ, quá khứ đều đã qua, có vài người, đã bỏ qua, thì sẽ không quay đầu lại."
Bỏ lại câu nói này, hắn đối với Kiều Thu Lộ gật gật đầu, rồi mở cửa đi vào.
"Nói xong chưa? Vừa rồi ở trên đường em cũng chưa có ăn cái gì, bằng không bây giờ ra ngoài ăn cơm, sau đó em lại về đây nói tiếp?"
Bây giờ A Yên chính là đang bực mình, nghe thấy Thẩm Cảnh Niên nói, càng buồn bực: "Thẩm tiên sinh, ngài không chỉ không nói đạo lý, còn không có đạo đức--- tôi nói cho ngài biết, vào thời điểm này bỏ đá xuống giếng, cười trên sự đau khổ của người khác, là sẽ bị đánh."
Thẩm Cảnh Niên đi tới, cúi người nhẹ nhàng ôm lấy cô gái, hôn lên mái tóc cô một cái, ôn nhu nói: "Ăn xong cái gì đó, anh sẽ đưa em trở về, em lại tiếp tục nói, sẽ không có ai quấy rầy em."
...
Đây quả thực là thế giới gay go.
A Yên về đến nhà hỏi Lão Cổ Đổng: "Manh mối nam chủ xảy ra tình huống như vậy, phải làm sao bây giờ?"
Lão Cổ Đổng nói: "Không hoàn thành được nhiệm vụ, không thể rời khỏi thế giới này, chỉ có thể chờ ngươi chết già."
A Yên tức giận nói: "Ta làm sao biết hắn... thật sự tức chết, sau này không chỉ phải đảm bảo ngủ đủ ba lần sau đó chạy trốn, còn phải đảm bảo manh mối nam chủ an toàn. Người cũng đã lớn như vậy, sao không biết tự chăm sóc mình vậy?"
Lão Cổ Đổng: "Có khả năng là cuộc hôn nhân lần này cùng với Kiều Thu Lộ, làm cho hắn trở lại hiện thực, phát hiện mình cũng chỉ là một tục nhân."
A Yên thở dài, hỏi: "Thực sự không thể sớm rời đi thế giới này sao? Ta lựa chọn tự sát."
Lão Cổ Đổng: "Không thể, ngươi tự sát, sẽ tự động trở lại lúc Đường Tử Minh xảy ra chuyện mười lăm phút, luôn hồi vô hạn."
A Yên suy nghĩ một chút, nói "Ta sẽ không buông tay."
Lão Cổ Đổng "...?"
A Yên nhìn nó: "Không chừng còn có thể nối liền lại, biết đâu có thể trở thành kì tích y học?"
"..."
Sau khi Đường Tử Minh tỉnh lại, hoàn toàn suy sụp, muốn tự sát.
Tự đâm đầu vào tường, dùng dao cắt cổ tay, thậm chí tuyệt thực tự sát.
A Yên đem hắn về bệnh viện Thượng Hải, thường xuyên đến xem hắn, an ủi hắn không cần bỏ cuộc, bởi vì cô còn không có từ bỏ ---- nếu như hắn nhất định muốn tìm cái chết, ít nhất cũng phải đem đau thương giảm xuống thấp nhất, để lại vài văn chương thơ ca khen ngợi vẻ đẹp của cô, lúc ấy chết cũng không muộn.
Đường Tử Minh đối với A Yên họa nạn không rời sinh cảm động, chậm rãi, cuối cùng cũng coi như chịu ăn uống một chút, nhưng vẫn cực kỳ bi thương như trước.
Cuộc sống ngày ngày trôi qua.
Sau đó, Kiều Thu Lộ tái hôn, gả cho một tên phú thương.
Kết hôn không được mấy tháng, phú thương lại cưới về một vợ bé, Kiều Thu Lộ đâu thể chịu được loại ngang nhiên sỉ nhục này, phẫn nộ mà ly hôn, mỗi ngày qua đều buồn bực u sầu, trước đây luôn thích các hoạt động xã giao, giờ cũng không chịu lộ diện.
Những người quen biết cô, đều sẽ cảm thán một câu, một đời tài nữ giai nhân, thế nhưng đường tình lại nhấp nhô, lận đận, thật đáng tiếс.
Bốn năm sau.
Lão quản gia Đường gia từ nông thôn trở lại Thượng Hải, thực có chút mơ mơ hồ hồ.
Kể từ khi Đường đại thiếu gia bán đi tổ trạch (nhà tổ tiên), sa thải hết đám lão nhân đã cả đời ở đây, hắn liền trở về quê nhà. Nhưng nửa tháng trước, bỗng nhiên có một vị trông giống quân nhân, tìm hắn, nói rằng sẽ cho hắn một công việc, Thiếu Soái của bọn họ đến Thượng Hải, chỉ rõ rằng muốn hắn làm quản gia.
Quả thực không hiểu chuyện gì.
Thiếu soái trong lời hắn nói, nghe nói là con nuôi của một vị Đại soái ở Phương Bắc, tuổi còn trẻ nhưng bản lĩnh thực lớn, sĩ quan kia vô cùng kính trọng hắn.
Lão quản gia một đường đi xe ngựa mệt nhọc, ngàn dặm xa xôi, trở lại chốn phồn hoa đô thị này.
Thiếu soái mua lại Đường gia tổ trạch từ trong tay người khác.
Lão quản gia từ nhà ga về đến cửa tổ trạch, đã có chút mệt mỏi, chỉ thấy bên ngoài cửa lớn là hai người mặc quân trang nghiêm túc thận trọng đứng thẳng tắp, lại đi vào trong, tại cửa viện lại có thêm hai binh lính, còn có những binh lính khác tuần tra.
Sĩ quan tiếp hắn đi vào chính sảnh, tiến lên gõ cửa hai tiếng, cung kính nói: "Thiếu soái."
Bên trong vang lên một đạo thanh âm trầm thấp: "Vào đi."
Ngữ khí trầm lạnh, cho dù ngăn cách một cánh cửa, nghe thôi cũng làm người ta không rét mà run.
Lão quản gia nuốt một ngụm nước miếng, chà sát hai tay, có chút khẩn trương mà đi vào.
Người kia mặc quân trang màu sẫm, quay lưng lại với hắn, thân hình cao lớn, eo lưng thẳng tắp, tuy rằng không nhìn rõ mặt, quanh người nhưng lại tản ra khí thế mà chỉ có thể ngưng luyện từ chiến trường, quyết đoán, không giận mà uy. Hắn đứng ở ngay phía trước, ngẩng đầu nhìn bức tranh thủy mặc - đó là bức tranh mà lúc sinh thời, tác phẩm mà lão gia tâm đắc nhất.
Lão quản gia nịnh nọt kêu một tiếng: "Thiếu soái."
Người kia quay đầu lại.
Khuôn mặt cực kì anh tuấn, chỉ là kia tuấn lãng mang theo phần ác liệt. Lão quản gia liếc mắt, không tự chủ được cúi thấp đầu.
Thế nhưng vị thiếu soái kia lại nở một nụ cười: "Không nhận ra ta sao?" Trong diệu điệu lại mang vẻ thật buồn cười.
Lão quản gia ngẩn người, chậm rãi ngẩng đầu lên.
"Ta đã trở về, Phó thúc."