Editor: Drinna
Lão quản gia đứng ở nhà số ngõ Thanh Đồng, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh trong vắt, cảm thấy hoang mang vô cùng, cảm giác những ngày qua đều là mộng.
Tiểu thiếu gia đã trở về.
Đường gia tiểu thiếu gia mà bọn họ cho rằng đã chết, hắn trở về, lại còn trở thành thiếu soái cầm binh một phương.
Nhìn dáng người cao nhất, chân mày lộ ra sự sắc bén, lúc nói chuyện khí phách tựa trời sinh, ai có thể tin tưởng được a... Hắn năm đó còn là đứa bé nhỏ gầy, trầm lặng, sống dưới hào quang của vị huynh trưởng tài hoa tuyệt diễm, tiểu thiếu gia không được để mắt tới sao?
Thành ngữ nhưng thực sự có đạo lý....chớ bắt nạt thiếu niên nghèo.
Lão quản gia thở dài, ấn chuông cửa.
Một lát sau mẹ Hà ra mở cửa, nhìn thấy hắn có chút kinh ngạc: "Phó quản gia? Không phải ngài đã hồi hương rồi sao?"
Lão quản gia nhìn xung quanh, nói: "Ta đến tìm Đại thiếu nãi nãi... aizz, chuyện này mấy câu không nói hết được, sau này tôi sẽ nói cho bà biết."
Mẹ Hà nói: "Phi phi... Cái gì mà Đại thiếu nãi nãi? Sớm đã không phải, đừng có để Nhị gia nghe thấy."
Lão quản gia sững sờ: "Thẩm Nhị gia ở đây sao?"
Mẹ Hà nói: "Không ở, ngài ấy với tiểu thư nhà ta có quan hệ gì chứ? Còn cần phải nói sao? Ngài nhanh nhanh đi đi."
Lão quản gia gấp đến độ vã mồ hôi: "Tôi thật sự có việc." Vừa tránh mẹ Hà vừa đi vào, vừa hô: "Trương tiểu thư? Trương tiểu thư, ngài có ở đây không?"
Mẹ Hà đóng cửa lại, đi theo đến, lườm một cái khinh thường: "Tiểu thư mang theo rược thuốc lộc (hươu) tự mình ngâm, đi thăm Đường đại thiếu gia của các ngươi rồi."
Lão quản gia kinh ngạc: "Rượu thuốc.... lộc tiên?"
Mẹ Hà lắc lắc đầu thở dài: "Đây còn không phải tiểu thư niệm tình cũ, lo lắng Đại thiếu gia nghĩ không thông, cả ngày nghĩ biện pháp chữa bệnh cho hắn, nói cái gì mà thiếu cái gì ăn cái đó, nói không chừng sẽ mọc ra đây.... Thật đúng là ngốc."
Lão quản gia dừng bước, nói: "Tiểu thiếu gia trở về rồi."
"Cái gì?!"
Đường Tử Minh đã sớm xuất viện, A Yên vẫn hay đi đến nơi hắn ở thăm hắn.
Bốn năm, Đường Tử Minh chịu đựng dằn vặt to lớn, thân thể thống khổ, tinh thần thổn thương.... những cảm xúc dời núi lấp biển trong lòng, giờ giờ phút phút giống như núi lửa dày vò hắn, một mặt làm hắn đối với sinh mệnh bi ai tuyệt vọng, một mặt lại kích thích ra hết tiềm năng của hắn.
Tất cả cảm xúc không có chỗ để dãi bày, đều ký thác vào những sáng văn thơ.
Đường Tử Minh biến bi phẫn thành sức mạnh, liên tiếp viết ra thật nhiều bài thơ bi ai nổi tiếng liên tiếp.
Rất nhiều người đọc văn của hắn, đều sẽ bị nét bút đơn giản phác họa ấy, kích thích ra sôi sục tâm tình, hoặc là trầm mặc không lời, hoặc lệ nóng quanh tròng. Văn đàn hiện nay có những nhân tài tỏa sáng, tác phẩm xuất hiện thường xuyên. Mà Đường Tử Minh, trở thành một người nổi bật trong số đó, lưu lại tên tuổi một đời văn hào cho hậu thế.
Trăm năm sau, tên của hắn, đã trở thành ngôi sao sáng mà thời đại không cách nào xóa đi.
Mỗi lần A Yên mang theo rượu thuốc đến đây, Đường Tử Minh đều sẽ thâm tình mang theo thống khổ nhìn cô, trong đầu đều hiện lên một màn tư tưởng đấu tranh kịch liệt.
Hắn luôn nói: "A Yên, là anh có lỗi với em. Việc đã đến nước này, anh không thể hại em thêm được nữa, càng không thể lỡ em một đời... em... Em hãy cùng với Thẩm Cảnh Niên đi, cố gắng sống thật tốt."
A Yên nhìn hắn một chút, ánh mắt có chút sầu bi: "Anh hại thì cũng đã hại, nói những câu này có lợi ích gì."
Trong lòng Đường Tử Minh đau đớn, lại nói: "Nếu như có kiếp sau, anh nhất định sẽ quý trọng em. Đến giờ anh mới biết, thế gian này, người đối với anh tốt nhất, từ đầu tới cuối, chỉ có mình em."
A Yên thở dài: "Nếu có kiếp sau, tôi nhất định sẽ cẩn thận trông chừng anh, không cho anh chạy loạn, tốt nhất là đem anh trói bên cạnh, hoặc là nhốt lại, giống như con vẹt của tôi. Anh thực sự là làm tôi thương tâm đến chết..." Lắc lắc đầu, giọng nói mang theo tiếc nuối: "Nhiều năm như vậy, anh là người đàn ông đầu tiên khiến tôi thương tâm như vậy.... bao nhiêu phương pháp từ đó đến giờ, dùng hết nên người anh đều thất bại, sau này tôi nhất định sẽ không phạm vào sai lầm như thế này."
Đường Tử Minh lòng đau buốt, rơi lệ, than thở: "Nhân sinh nếu như lần đầu gặp gỡ, thì đâu có gì phiền muộn đau thương. A Yên, trời cao đối với chúng ta, là quá khắc nghiệt. Anh chỉ có thể với em nói tiếng xin lỗi, một đời này, người anh có lỗi nhất, chính là em."
Hắn bi thương, A Yên cũng bi thương.
Mặc dù hai chuyện để bi thương khác nhau, Đường Tử Minh hiểu lầm quá sâu, nhưng có thể để hai người bi thương cùng làm bạn, cũng coi như một loại an ủi.
A Yên nhìn hắn, lười giải thích với hắn, tâm tư xoay một vòng, nói: "Nếu anh thực sự cảm thấy có lỗi với tôi, liền viết nhiều cho tôi thêm vài bài thơ đi."
Đường Tử Minh gật gật đầu, nói: "Em không nói, anh cũng sẽ làm, Có thể ngàn năm sau, khi hậu nhân đọc được chuyện xưa của chúng ta, sẽ bởi vì tình yêu bi thương của chúng ta mà cảm động."
A Yên đứng lên: "Nhưng tôi càng muốn hậu nhân bởi vì vẻ đẹp của tôi mà kinh diễm. Anh nhớ kỹ khen tôi thật nhiều, khen vẻ đẹp của tôi khuynh diễm ra sao, như vậy tôi sẽ rất cao hứng, đây là mong đợi lớn nhất trong cuộc đời ảm đạm này của tôi, cảm ơn anh."
Từ nhà của Đường Tử Minh trở về, từ xa đã nhìn thấy bóng mẹ Hà đợi ở cửa, dáng vẻ vô cùng lo lắng.
A Yên từ trên xe bước xuống, trả tiền xe, đi về phía mẹ Hà: "Làm sao vậy?"
Mẹ Hà chạy chậm đi tới, vui mừng cười tít mắt, nói một mạch: "Tiểu thư, tin vui a! Tiểu thiếu gia hắn trở về, hơn nữa nay còn là Bắc Bình Thiếu soái, hắn đã đem tổ trạch của Đường gia mua lại, hiện tại đang ở nơi đó, tuy rằng chẳng mấy ngày nữa hắn sẽ lại phải trở về phương Bắc, thế nhưng hắn có để Phó quản gia đến truyền lời, muốn đón chúng ta đi đến đó hưởng những ngày tháng phú quý! Ai nha, tiểu thiếu gia từ trước đến nay luôn là người biết tri ân báo đáp, nhưng tôi thực sự không nghĩ tới hắn lại có tiền đồ như vậy...."
"Đối với tôi bây giờ mà nói, việc vui duy nhất, chính là có thể để cái gốc rễ của Đường Tử Minh dài lại"
"Tiểu thư, cô lại nói bậy cái gì vậy."
A Yên mở cửa đi vào, cởi giày ra: "Tôi bây giờ còn không đủ phú quý sao?"
Mẹ Hà khoát khoát tay áo: "Cái này có thể giống nhau sao? Trưởng tẩu như mẹ, đi theo tiểu thiếu gia về phương Bắc, cô dù gì cũng sẽ thành đại quan thái thái, kia không phải có bao nhiêu vinh quang?"
A Yên lắc đầu một cái, tự mình đi lên lầu.
Buổi tối, Bách Nhạc Môn.
A Yên lên sân khấu hát một bài, sau đó trở về phòng hóa trang, nhìn vào gương trang điểm lại.
Cô nâng tay lên lấy xuống càng hoa hải đường cài trên tóc.
Cửa mở ra, tấm rèm màu đỏ sẫm phía trên bị buông xuống. Bỗng nhiên có người từ cửa đi vào, tấm mành vải hơi lay động.
"Phó thúc đến ngõ Thanh Đồng mời, chị không đến, chị thật sự không muốn gặp tôi đến vậy sao?" Cách tấm rèm, thanh âm của thiếu niên truyền tới. Lạnh lẽo mà cứng ngắc, so với tiếng nhạc mơ mơ hồ hồ trong phòng khiêu vũ Bách Nhạc Môn, thực không hài hòa.
A Yên từ trong gương liếc nhìn, trong mắt chỉ có tấm mành vải đỏ chập chờn, phía dưới lộ ra một đôi giày quân trang sẫm màu, người kia đứng bên ngoài, yên tĩnh không nhúc nhích.
Cô rời tầm mắt: "Là cậu à."
Người bên ngoài nói: "Tôi biết vì sao, chị không muốn gặp tôi."
A Yên nói: "Nói nghe một chút."
"Sáu năm, chị già rồi!"
Trong tay A Yên cầm hộp phấn, ném phịch xuống bàn: "Từ lần đầu tiên gặp cậu, tôi liền biết cậu không phải là một người biết nói ngọt, thế nhưng không nghĩ tới, sau sáu năm, tuổi thì lớn nên mà cảm xúc vẫn trì trệ không lớn, cậu vẫn như trước, nói chuyện không xuôi tai."
Thanh niên cười nhẹ, vẫn đứng cách mành vải nói chuyện: "Chị rồi cũng sẽ già, không sao..." giọng nói lại trầm xuống, càng lộ ra một chút dịu dàng: "Chị ở trong mắt tôi, sẽ luôn không thay đổi."
A Yên lắc lắc đầu: "Đáng ra sớm nên biết, nuôi ngươi còn không bằng nuôi một con vẹt."
Mành vải bỗng chốc bị vén lên.
Người kia nhanh chóng bước vào, khí thế mạnh vẽ uy hùng, chỉ là khi bước đi, một bên chân hiển nhiên có chút không phù hợp. Đầu gối hắn từng bị thương, cái đêm mưa thật lâu trước kia, hắn từ trên cây té xuống, chật vật kéo lê cái chân bị thương, cắn răng đi qua con phố, cả người ướt nhẹt, trên đùi máu chảy ồ ạt.
Rốt cục hắn trở lại ngõ Thanh Đồng --- trở lại bên cạnh cô gái này.
Nhưng cô vẫn không muốn liếc nhìn hắn lấy một cái. Bất luận là năm ấy, hay vẫn là hiện tại, đều không thay đổi.
Hắn nói: "Theo tôi đến Bắc Bình."
A Yên quay đầu lại: "Tiểu thiếu gia, cậu nên cảm thấy vui mừng, tôi bây giờ đang nản lòng thoái chí, không muốn làm thêm cái gì cả... cái tên đàn ông trước đây dám nói tôi già trước mặt tôi, kết cục của hắn thực sự không được tốt lắm."
Đường Tử Duệ mặt không cảm xúc, lặp lại: "Theo tôi đi Bắc Bình."
A Yên không nhìn hắn, đi tới bên cửa sổ: "Cậu nên để lại một vạn cái tâm, đợi khi nào cậu bảy mươi tám mươi tuổi, mặt mũi nhăn nheo, tôi vẫn sẽ là một thiếu nữ mười tám tuổi xinh đẹp như hoa, thanh xuân mỹ mạo, đế lúc đó, nếu như tôi có lòng dạ thảnh thơi, biết đâu sẽ đi qua cửa nhà cậu, nhìn cậu cong lưng lọm khọm ở ngoài hiên phơi nắng, trào phúng cậu vài câu."
Đề tài hai người nói hoàn toàn khác nhau.
Đường Tử Duệ rốt cuộc không nhịn được nữa, vài bước đi tới, nắm chặt lấy cánh tay cô, ánh mắt như thiêu đốt, thấp giọng nói: "Cuộc sống Thẩm Cảnh Niên có thể cho chị, tôi cũng có thể! Tôi còn có thể cho càng nhiều hơn thế....đi theo tôi, cả đời này tôi sẽ không để chị phải chịu khổ, chỉ cần tôi còn một hơi thở......"
"Nghe nói có một vị Thiếu Soái tuổi trẻ tài cao đến từ Bắc Bình, vốn định chọn ngày mở yến tiệc mời hắn tới, thật không nghĩ đến... Tối nay lại gặp ở chỗ này."
Giọng nói mang ý cười, lịch sự nhã nhặn.
Cơ thể Đường Tử Duệ cứng đờ, cho dù không quay đầu, cũng biết người đến là ai.
Bọn họ chưa từng chính thức gặp mặt, có thể là một cái ngày của sáu năm trước kia, hắn đứng ở cửa nhà số , trơ mắt nhìn người phụ nữ kia ngồi vào xe của người đàn ông này, trơ mắt nhìn ô tô càng đi càng xa, để lại một đường mù mịt khói bụi, làm tầm mặt hắn mơ hồ. Lúc đó cảm giác vô lực cùng phẫn hận, hắn vĩnh viễn khó mà quên được.
Đường Tử Duệ buông tay ra, xoay người đối mặt với người đàn ông mặt mày ôn hòa, mặc một thân trường bào màu xanh nhạt: "Thẩm tiên sinh."
Thẩm Cảnh Niên gật đầu: "Lần đầu gặp mặt, vinh hạnh."
Vài giây đối mặt trầm mặc.
Thẩm Cảnh Niên khẽ mỉm cười, đi tới, hỏi A Yên: "Đếm nay không hát?"
A Yên lắc đầu "Không hát."
Thẩm Cảnh Niên nói "Anh đưa em về?"
A Yên nhìn hắn một chút, lại nhìn Đường Tử Duệ, nhàn nhạt nói: "Tự tôi về, sau đó tôi còn muốn đi gặp Đường Tử Minh, để hắn viết cho tôi mấy bài thơ mới nữa, để tôi nghĩ xem....đây chính là hứng thú lớn nhất đời này của tôi." Dừng một chút, nhíu nhíu mày: "Hai người cứ chậm rãi tán ngẫu."
Trầm Cảnh Niên gật đầu, nhìn cô đi tới cửa, bỗng nhiên nói: "Đợi đã."
A Yên đứng lại.
Thẩm Cảnh Niên lấy từ trên bàn trang điểm một nhánh hoa, lại cài ở bên tóc đen của cô, mỉm cười: "Được rồi, tối nay gặp ở nhà em, có chuyện muốn nói với em."
A Yên xoay người rời khỏi.
Mành vải nhấc lên rồi lại buông xuống.
Đường Tử Duệ trầm giọng cười lạnh: "Thẩm Cảnh Niên, ngài không cần ở trước mặt tôi khoe khoang ra vẻ ta đây, lúc trước Trương Yên theo ngài, chẳng qua là vì tình thế bắt buộc, nếu không phải tình thế bất đắc dĩ, cô ấy lại không có thích ngài."
Thẩm Cảnh Niên nhìn về phía hắn, nhìn một hồi lâu, chậm rãi lắc đầu, cảm thán nói: "Tuổi trẻ thực là một chuyện tốt."
Đường Tử Duệ ánh mắt lạnh lùng, tràn đầy lòng hăng hái của một thiếu niên mới ra đời, tuổi trẻ đắc chí: "Tôi sẽ dẫn cô ấy đi--- ngài không tranh được với tôi, chính ngài cũng rõ."
Thẩm Cảnh Niên ngẩn ra, rồi bỗng nhiên bật cười, thấp giọng giống như tự nói: "Tôi đúng là tranh không được, nhưng không phải bởi vì cậu."
Đường Tử Duệ cau mày.
Thẩm Cảnh Niên thu hồi chút thưởng cảm vừa rồi, nhàn nhạt nói: "Phương Bắc đang chiến tranh, cậu muốn dẫn A Yên đi?"
Đường Tử Duệ hơi nhíu mày, không trả lời.
Nhưng Thẩm Cảnh Niên biết, nghiêm mặt nói: "Người, tôi không tranh, nhưng tôi trước nói cho cậu, A Yên sẽ không đi theo cậu." Thấy đối phương còn có chuyện muốn nói, hắn nói tiếp: "Nhưng có chút chuyện khác.... Tôi nghĩ cậu có thể sẽ cảm thấy hứng thú."
Đường Tử Duệ nhướng mày: "Nha?"
Thẩm Cảnh Niên nói: "Tháng sau, tôi sẽ rời khỏi Thượng Hải... rời khỏi quốc gia này."
Ánh mắt Đường Tử Duệ mang theo mấy phần nghi ngờ, dừng trên người hắn.
"Trước khi đi, tôi có thể cho cậu một số thứ---" Thẩm Cảnh Niên ở trên bàn viết vài nét, cũng không có để tâm vị Thiếu soái trẻ vẻ mặt kinh ngạc, đè thấp giọng nói: "Còn một số thuốc, hi vọng thiếu soái cẩn thận sử dùng, giết nhiều hơn một chút quân giặc, cứu nhiều một chút mệnh các chiến sĩ quân ta, mạng người quốc gia ta.... đều tốt đẹp."
Đường Tử Duệ im lặng một lát, trầm giọng nói: "Chỗ này, chỉ sợ đã lấy một nửa gia sản của Thẩm nhị gia rồi."
Thẩm Cảnh Niên bật cười, giọng điệu nhàn nhạt tùy ý: "Hơn nửa giô sản, vậy thì sao? Thẩm mỗ là một thương nhân, nói dễ nghe một chút, là nuối tiếc cái mạng này, nói khó nghe, chính là sợ chết. Việc cuối cùng có thể làm, cũng chỉ là để lại nhiều một chút... Còn về phần A Yên." Hắn cụp mắt xuống, khóe miệng nhếch lên có chút tự giễu, nhàn nhạt nói: "Cậu đại khái có thể thử một chút."
Bỏ lại những lời này, hắn gật đầu, rồi vén rèm cửa đi ra ngoài.