“Doanh thu năm trăm nghìn? Là do cô bán sao?” Ánh mắt chủ nhiệm Dương lạnh xuống: “Tôi đã nói với cô rồi, đây là ý của cấp trên, tốt nhất cô nên lập tức rời khỏi chỗ này đi, nếu không chúng tôi sẽ báo cảnh sát đấy!” “Chủ nhiệm Dương…” Cửa hàng trưởng Trần đã chảy nước mắt, định nắm tay chủ nhiệm Dương, nhưng mà chủ nhiệm Dương đã kéo cửa ra, rời khỏi cửa hàng này.
Cửa hàng trưởng Trần xụi lơ trên mặt đất: ‘Không đâu, sao lại có thể như vậy được…” Vu Tĩnh đứng bên cạnh, hít sâu một hơi, trên mặt vẫn còn hiện lên niềm vui sướng không thể che giấu.
“Thưa cô, xin cô lập tức rời khỏi đây đi, nếu không, tôi sẽ phải gọi bảo vệ vào đấy!” “Vu Tĩnh, đồ ăn cây táo rào cây sung…” Cửa hàng trưởng Trần rống to.
Vu Tĩnh ngẩng đầu lên, nói với mấy chị em đứng sau lưng: “Đi ra ngoài gọi bảo vệ, ném cô ta ra ngoài!” “Vâng!” Mấy chị em gật đầu, mặc dù còn hơi khiếp sợ, nhưng tất cả mọi người cũng biết, Vu Tĩnh đã trở thành cửa hàng trưởng, vị cửa hàng trưởng Trần từ hôm nay trở đi, sẽ không còn chút quan hệ gì với các cô nữa.
Mấy người bảo vệ vọt vào, lôi kéo cửa hàng trưởng Trần ra khỏi cửa hàng.
Vu Tĩnh nhìn cảnh tượng này, tâm trạng trong lòng cũng không kiềm được thoải mái hơn rất nhiều. Cô ta cũng không biết tại sao, dù sao cảm thấy trong lòng cực kỳ sảng khoái, cực kỳ hãnh diện. Về phần tại sao lại trở thành cửa hàng trưởng, trong đầu cô ta lóe lên một bóng người, từ tận đáy lòng có chút kích động.
Người kia nói, cửa hàng trưởng Trần không phù hợp làm cửa hàng trưởng, vì vậy cửa hàng trưởng Trần đã bị người ta kéo xuống. Người kia còn nói, Vụ Tĩnh hợp làm cửa hàng trưởng hơn, thế nên Vu Tĩnh được là cửa hàng trưởng! Theo Vu Tĩnh thấy, người tên là Đường Ận kia, thật sự là quý nhân của cô ta.
Quý nhân trong mắt Vu Tĩnh đang ngồi ngoài phố vừa ăn kem vừa nhìn Kỷ Du Du vẻ mặt không vui trước mặt, trong lòng có chút sung sướng.
Ăn kem xong, hai người lại đi lòng vòng xung quanh, Đường Ân mua cho mình một chiếc điện thoại di động, cũng dứt khoát mua cho Kỷ Du Du một cái. Dùng lời nói của Đường Ân mà nói, dù sao.
cũng đã thiếu nợ rồi, có thiếu thêm một chút cũng không có gì. Có nhiều rận hơn nữa cũng chẳng cắn được người, một chiếc điện thoại di động thì đáng bao nhiêu.
Hai người đi dạo một vòng, đi lên tầng chiếu phim ở trên tầng, xem một bộ phim, lúc này mới thản nhiên đi xuống tầng.
Một đường quay về bệnh viện, Đường Ận phát hiện bệnh viện gần như đang Sôi sục.
Đống quần áo mấy trăm nghìn chất đống trong phòng bệnh, thật sự có chút hoành tráng.
Có rất nhiều người đứng trong hành lang, đều rối rít đưa mắt nhìn vào bên trong, trên mặt đám người đều mang vẻ tò mò, lại không biết nên nói gì.
Tô Lệ đứng phía xa, cười lạnh hai tiếng, xoay người quay về vị trí làm việc.
“Không biết đào được một đống đồ rách nát ở đâu ra, có lẽ là bày bán trên vỉa hè thôi, coi bệnh viện nhà chúng ta như nhà kho rồi!” “Chị Tô Lệ, vừa nãy em đã nhìn nhấn hiệu rồi, đều là những thứ rất đắt, một bộ cũng phải hơn mấy nghìn đấy!” “Thật hay giả đấy?’ Có người bên cạnh hỏi.
“Ai biết là hàng nhái lấy từ đâu về? Bọn họ mà có thể mua được hàng xịn hay sao?” Tô Lệ hừ lạnh một tiếng, không để ý đến những chuyện này, xoay người bắt đầu xử lý các trường hợp nhập viện.
Đường Ân thu dọn đồ đạc xong, bảo Kỷ Du Du nằm xuống, một mình lấy điện thoại di động ra, bắt đầu mở máy.
Loại điện thoại di động này với anh mà nói thật ra giá cả cũng không cao lắm, có điều tạm thời dùng một thời gian thì cũng không sao cả.
Vừa mới đăng nhập đủ loại tài khoản, điện thoại di động vừa mới mua được đã rung lên.
Đường Ân mở khóa điện thoại di động, nhìn thấy một tin nhắn hiện lên trên màn hình, trên mặt lộ ra một tia trào phúng.bg-ssp-{height:px}
Nguyễn Thấm gửi wechat cho anh, mặc dù số chữ hạn chế, nhưng nội dung lại rất bùng nổ.
“Đường Ân, em đã chia tay với Trương Cường rồi, em cảm thấy em và anh ta thật sự không hợp nhau…” Đường Ân cười lạnh, nhập chữ: ‘Ờ…” “Đường Ân, sao anh lại phản ứng thờ ơ như vậy? Trước đây anh không hề như vậy, chẳng phải anh nên quan tâm em một chút sao?” Nguyễn Thấm đáp lại.
“Tôi nên quan tâm cô như thế nào?” Trong lòng Đường Ân cũng rất tò mò, muốn xem xem rốt cuộc Nguyễn Thấm định diễn tiết mục gì.
“Đường Ân, em thật sự không ngờ được, Trương Cường lại là loại người cặn bã như vậy, em ở bên cạnh anh ta không hề vui vẻ một chút nào! Bây giờ em rất đau lòng, anh có thể ở cạnh em được không? Em sẽ không làm mất nhiều thời gian của anh đâu, chỉ cần anh ra ngoài đi dạo với em một lát được rồi!” Đường Ân nhếch miệng nở nụ cười: “Được, ở đâu?” “Em đợi anh ở hồ Nguyệt Nha được không?” “Được đấy, tôi sẽ đến ngay!” Đường Ân trả lời một câu, xoay người cất điện thoại di động đi.
Hồ Nguyệt Nha là nơi hai người tình cờ gặp gỡ lần đầu tiên, đã từng để lại ấn tượng cực kỳ sâu sắc trong đầu Đường Ấn. Nơi đó đã từng có những kỷ niệm tốt đẹp nhất của Đường Ân, chẳng qua vì một số hành động của Nguyễn Thấm mà tất cả mọi thứ đều đã tan thành mây khói rồi! Hồ Nguyệt Nha trong ký ức kia, đã khô cạn trong đầu Đường Ân từ lâu rồi.
Đi sao? Đi bà già cô ấy! Ông đây còn lâu mới đi! Đường Ân cười lạnh, quay người nhìn thấy Kỷ Du Du đang nhìn anh.
Lông mi thật dài chớp rồi lại chớp, nhìn qua cực kỳ xinh đẹp, gương mặt gần như hoàn mỹ không có chút tì vết nào, trắng nõn đến mức gần như được tắm bằng sữa bò, vươn dài cổ mình, có thể nhìn thấy xương quai xanh rõ ràng. Mái tóc mềm mại rũ xuống, che mất nửa gò má trên gương mặt, khiến cho người ta có một cảm giác đẹp đẽ mông lung.
Đường Ân nhìn đến mức sững sờ một lát, không ngờ được Kỷ Du Du tháo mặt nạ xuống lại quá mức xinh đẹp như vậy? Nhìn thấy Kỷ Du Du quay đầu, Đường Ân lập tức thay đổi thành bộ dạng trịnh trọng: “Trước tiên chúng ta tính toán sổ sách một chút đi! Hôm nay xem phim, ăn kem, còn mua nhiều quần áo như vậy, tổng cộng cũng tốn không ít tiền, đó đều là tiền cưới vợ của tôi đấy, chúng ta A-A, cô phải bỏ ra một nửa!” “Tôi nhớ rồi!” Đường Ân cúi thấp đầu.
Đường Ân nhếch miệng nở nụ cười: ‘Ừ, nhớ kỹ là tốt rồi, đừng dùng cái chết ra dọa nữa, nếu không tiền cưới vợ của tôi sẽ thâm hụt thê thảm…” Kỷ Du Du không nói gì, méo miệng không biết đang suy nghĩ gì.
Đường Ân còn muốn đùa giỡn thêm nữa, nhưng lại cảm thấy điện thoại di động rung lên, vội vàng lấy ra nhìn thoáng qua, là tin nhắn mà Bùi Nhược gửi đến.
“Bùi Hạc muốn gặp cậu!” Đường Ân hơi do dự, đáp lại nói: “Cũng được, bảo anh ta đến bệnh viện, đừng khoe khoang quái” “Được thôi!” Bùi Nhược gửi lại một cái mặt cười.
Đường Ân cầm điện thoại di động hơi lơ đãng, anh và Bùi Hạc không quá quen thuộc, vì Bùi Hạc còn chưa đến cấp bậc được tiếp xúc với anh. Nếu không phải đang ở thành phố Giang, Bùi Hạc muốn gặp mình, chỉ có thể trong những buổi tiệc dòng họ của nhà họ Đường. Có điều muốn tham gia vào bữa tiệc dòng họ của nhà họ Đường, điều kiện cũng cực kỳ khắc nghiệt, dựa vào năng lực của Bùi Hạc bây giờ, chỉ sợ còn kém quá nhiều.
Đường Ẩn xoay người lại, đi vào nhà vệ sinh một lát.
Cửa lớn bệnh viện Nhân Ái, Bùi Hạc nhìn tin nhăn vừa gửi đến trên tay, trên mặt cuối cùng cũng lộ ra nụ cười hưng phấn.
Anh ta quả thật là nhân vật xuất sắc ở thành phố Giang, nhưng mà đứng trước mặt dòng họ, chẳng qua anh ta chỉ là một cọng rễ dưới một gốc cây to che trời mà thôi, thậm chí còn chẳng bằng một cọng rễ.
Không ai biết rốt cuộc nhà họ Đường rốt cuộc có bao nhiêu tài sản trên khắp thế giới, chỉ biết rằng dòng họ này giống như một cây to che trời, khiến cho người ta không thể không sinh ra một lòng kính trọng.
Liếc mắt nhìn trang phục trên người, Bùi Hạc vội vàng quay về trong xe, lấy tốc độ nhanh nhất đến một cửa hàng ven đường mua một bộ quần áo giá rẻ, nhanh chóng thay quần áo trên xe.
Nếu bị người ta biết được chủ xí nghiệp trẻ tuổi xuất sắc nhất thành phố Giang, lại ôm tâm trạng thấp thỏm đi gặp một người trẻ tuổi, không biết có khiến người ta cảm thấy buồn cười hay không đây? Trên gương mặt lạnh lùng của Bùi Hạc lộ ra nụ cười không thể giấu nổi, xoay người đi lên tầng. Đi ngang qua bàn y tá, cố gắng ổn định tâm trạng của mình một chút.
“Xin hỏi cậu Đường Ân đang ở phòng bệnh nào?” Tô Lệ ngẩng đầu nhìn Bùi Hạc, trong giây lát bị vẻ ngoài đẹp trai của Bùi Hạc hấp dẫn, nhưng khi nhìn thấy Bùi Hạc mặc quần áo rẻ tiền, sắc mặt lập tức tối sầm: “Sao loại người nào cũng đến đây thế? Anh tìm Đường Ân làm gì?| Bùi Hạc nhướn mày, không ngờ được lại bị đối xử như vậy: “Tôi đến thăm bệnh!” “Anh cho rằng đây là chỗ nào hả? Ai nói đến là đến được à?” Tô Lệ không vui, lạnh giọng nói: “Chỗ này không có ai tên là Đường Ân, cút nhanh lên!”