Những ngày kế tiếp tương đối yên bình.
Lâm Khanh xách túi nguyên liệu to vào bếp, như mọi khi nấu một mâm cơm thật thịnh soạn, đầy đủ mỹ vị.
Nam tử nằm trên ghế dài giống như ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, hơi nhổm người dậy, nâng tay dụi mắt, xoa xoa mi tâm.
Lâm Khanh đã quen với kiểu sống hết ăn lại ngủ, thỉnh thoảng chạy ra ngoài chơi lại về của đối phương, yên tĩnh sắp bát đũa.
Như nuôi thêm con cún nhỏ vậy.
Tạ Tinh ngồi vào bàn, vừa cầm đũa lên liền mặt mày ủ dột nhìn đĩa cơm rang trứng đặt gần đó.
Thiếu niên đối diện cũng cực kỳ tự nhiên mà kéo đĩa đó về gần mình, đẩy đĩa khác lên.
Chỉ một hành động đơn giản, lại khiến đối phương ánh mắt lấp lánh đầy chân thành biết ơn mà nhìn cậu.
Tạ Tinh :"..." Tiểu thụ tốt bụng quá!
Lâm Khanh :"..." Dễ chiều ghê.
Xong bữa, Lâm Khanh như mọi khi viết thêm vào trong sổ ghi chú, phần ghét thêm một món ăn.
Gần đây cậu giống như có thêm thói quen mới, thích ghi những sở thích hàng ngày của chủ trọ vào sổ. Như vậy cũng tiện sắp xếp hơn.
Người nọ gặp thứ không thích sẽ ảo não xụ mặt xuống, thấy thứ mình thích lại cười đến vui vẻ, cực kỳ dễ đoán.
Ăn xong Tạ Tinh uể oải bò về làm ổ trên sofa, chủ động bắt chuyện.
:"Lâm Khanh ơi?"
:"Ơi."
:"Cậu đang làm gì thế? Sắp xong chưa?"
:"Sắp xong rồi. Đợi chút thôi."
Quả nhiên chưa đầy một phút, thiếu niên đã bưng theo đĩa táo cắt nhỏ ra ngoài
Tạ Tinh đang nằm im liền ngoan ngoãn có chân lại, chừa chỗ cho y ngồi.
Lâm Khanh thuận tay dùng dĩa xiên một miếng táo, đưa đến bên miệng anh.
Động tác của cậu rất dịu dàng. Tạ Tinh cũng tự nhiên mà cúi đầu cắn.
Ngón tay vô ý sượt qua bờ môi mềm mại của đối phương.
Lâm Khanh hơi cắn môi, không khí bỗng trở nên có chút mờ ám.
Trái lại Tạ Tinh mặt không đỏ tim không loạn, nhịn không được trêu một câu
:"Ngọt ghê~"
Lâm Khanh tâm tình phức tạp, yên lặng xiên miếng kế tiếp.
Người ngồi bên giống như xốc lại tinh thần, quay sang lôi từ trong túi đặt trên bàn ra một tập hồ sơ kẹp phong bì, đẩy đến trước mặt thiếu niên.
:"Lâm Khanh, chúc mừng sinh nhật."
Thiếu niên kinh ngạc đón lấy, chậm rãi mở ra xem.
Là giấy phép đặc cách cho y trở lại học tập ở trường đại học kinh tế đứng đầu cả nước.
Là ngôi trường mà cậu phải xin nghỉ vì không đủ khả năng trả học phí.
Cậu có chút ngoài ý muốn liếc mắt nhìn đối phương.
:"Yên tâm. Học phí lẫn các khoản khác tôi sẽ giúp cậu thanh toán. Cứ đi học bình thường như hồi trước là được. Chú ý mặc áo rộng ra một chút. Còn lại có vấn đề gì cứ bảo, tôi sẽ giải quyết."
Thật ra, nếu điều kiện cho phép, Tạ Tinh còn có thể đem Lâm Khanh lên làm chủ tập đoàn Tần gia.
Nhưng mà thế thì sỉ nhục học thức của người ta quá.
Chỉ có thể tặng cậu giấy nhập học.
Buồn bực.
Thiếu niên hít sâu một hơi, cúi đầu im lặng rất lâu. Lâu đến mức Tạ Tinh còn nghĩ tại mình kíƈɦ ŧɦíƈɦ y giận hay gì, đối phương lại bất ngờ ngẩng lên.
Khóe miệng y nở một nụ cười rạng rỡ, ấm áp như ánh mặt trời. Ý cười lan ra đến đáy mắt, mang theo ôn nhu vô hạn có thể dìm chết người.
Ngữ khí có chút trầm thấp
:"Cảm ơn."
Tạ Tinh vỗ vỗ vai y, chân thành cổ vũ.
:"Nhất định phải học tập tốt nha~"
:"Chắc chắn không để anh thất vọng."
Tạ Tinh: Quào.
Nhìn xem ánh mắt nhiệt tình và đầy quyết tâm ấy kìa.
Thanh niên tốt nên có tương lai đầy hứa hẹn.
Ngón tay thiếu niên hơi động đậy, khẽ chạm vào lòng bàn tay của anh, đáy mắt sâu thẳm kia tràn ngập sóng ngầm mãnh liệt muốn bộc lộ ra ngoài.
Lâm Khanh :"Tạ Tinh..."
:"À đúng rồi." Tạ Tinh hì hì hai tiếng, lại lấy ra năm cái chìa khoá, dàn ra đặt lên bàn. :"Cậu xem thích loại nào, chỗ đó chỉ bán năm hãng nên tôi mua mỗi hãng một chiếc, mai dẫn cậu đi xem. Thích cái nào cứ lấy."
Đều là khoá xe ô tô của mấy hãng nổi tiếng.
Lâm Khanh :"..." A. Tư bản.
Hết cảm động rồi.
Muốn đánh đòn ai đó ghê.
_
Buổi chiều, Tạ Tinh đưa Lâm Khanh đi khám thai định kỳ, thuận tiện đi xem xe.
Tới khi đánh con xe thể thao mới cóng về nhà trọ. Lúc ngồi trên xe, thiếu niên lại lạnh nhạt đánh mắt sang một hướng.
:"Chúng ta bị theo dõi."
Nam tử phanh xe, nhìn chăm chú kẻ khả nghi thỉnh thoảng lại ngẫu nhiên lượn qua cổng nhà trọ vài lần, nấn ná không đi.
Hắn cũng không mảy may nghi ngờ chiếc xe đắt tiền đang đậu gần đó. Có lẽ hắn cho rằng kẻ mà mình theo dõi sống trong chung cư rách như vậy cùng cái xe kia chẳng liên quan gì.
Chắc chắn cũng không tin được nội thất bên trong sau khi thấy mới thì đã nâng giá trị lên gấp trăm lần.
Lâm Khanh :"..." Bởi vậy mới nói, đừng đánh giá người qua vẻ bề ngoài.
Kẻ khả nghi chốc chốc lại ra hiệu gì đó với một chiếc BMW trước cửa nhà đối diện.
Đi theo dõi mà lái xe xịn, ngu cũng không vừa.
Tạ Tinh :"..." Hẳn là người của công chính Tần Húc.
Cốt truyện đến rồi.
Mọi người đều biết, tra công chẳng phải thứ gì tốt đẹp.
Xem chừng muốn đến bắt tiểu thụ đi đây.
Đáng tiếc là không được.
Lâm Khanh có mình rồi.
Nghe hơi sai.
Lâm Khanh:"Bọn họ muốn tìm ai."
:"Chắc là tìm cậu" Chắc chắn là tìm cậu.
:"Tôi có cái gì để cho bọn chúng mong muốn chứ?"
:"Có tôi nà." Người đàn ông kim cương đẹp trai soái khí giá trị hơn trăm tỷ, vạn cầu khó kiếm.
Lâm Khanh ngẩng đầu thâm thúy nhìn anh.
Tạ Tinh :"Đùa thôi. Có thể là người theo đuổi cậu đó."
:"Người theo đuôi tôi?!" Nghe điêu quá.
:"Lâm Khanh đẹp trai thế cơ mà."
:"Ừ. Anh cũng đẹp nữa."
:"Ò." Ngượng ngùng ghê
Thiếu niên ngưng cười đùa với Tạ Tinh, mở to mắt nhìn về chỗ cái xe, chẳng rõ đang suy nghĩ điều gì.
_
Mấy ngày liên tiếp đều có người muốn tìm cách đột nhập, bị Tạ Tinh đánh cho một trận, tống cổ đi.
Mấy hôm sau, nam tử một thân quần áo ngủ, dựa lan can ngơ ngẩn nhìn xuống.
:"Kỳ quái. Sao hôm nay không có ai theo dõi nữa."
Đám người lởn vởn quanh có trọ đều biến mất.
Lâm Khanh bước tới, đặt vào tay anh một cốc sữa nóng, chớp chớp mắt vô tội nói.
:"Chắc tại mị lực của tôi không đủ, họ không muốn kiên trì chờ đợi trong vô vọng nữa nên bỏ đi rồi."
Tạ Tinh không thể hiện cảm xúc ra mặt. dùng cặp mặt đen sâu thẳm nhìn về phía tiểu thụ.
Thiếu niên xoa xoa đầu anh, nhỏ giọng thầm thì như ru ngủ.
:"Không phải anh nói muốn giúp tôi bốc thuốc Đông y sao? Màu vào nhà thôi."
Động tác ôn nhu, ngoan ngoãn hiền lành, quả là người tốt không sao tả được.
Tạ Tinh càng nghe càng lơ mơ, dứt khoát lười nghĩ tiếp, theo chân bạn nhỏ về phòng.
Bảo Bảo [ ... ] Muốn nhắc nhở ký chủ nhà mình ghê.
Sắp bị sói tinh dẫn đi rồi.
_
Đêm tối không trăng.
Chỉ có ánh sáng lấp lánh từ đèn pin rọi chiếu.
Một đám lưu manh mặt mũi băm trợn đang dìu một người chạy đi.
:"Chết tiệt. Quanh nhà trọ quê mùa đó toàn bẫy là bẫy."
:"Còn toàn bẫy hiểm muốn mạng, quá mức độc ác."
:"Bên kia nói thế nào?"
:"Chỉ cần bắt đước tên nhóc kia thôi, đảm bảo sống sót an toàn. Chủ nhà trọ vô dụng, xử đi cũng được."
:"Đám bẫy dập kia lợi hại lắm. Hôm nay không cẩn thận suýt mất một chân rồi."
:"Đợi nó ra ngoài rồi bắt. Một thằng nhóc chân yếu tay mềm. Chúng mày sợ cái gì."
Thanh âm rì rầm kéo theo tiếng bước chân loạn xạ dần đi xa.
Trên bờ tường, một thân ảnh thon dài ngồi vắt vẻo, hoàn toàn thu lại cuộc nói chuyện vừa nãy.
Tư thái lười biếng gợi cảm cùng gương mặt xuất chúng kia, thật khiến người ta đây mê.
Tạ Tinh liếm môi, khẽ lẩm bẩm.
:"Tiểu thụ ngọt ngào quá đáng yêu. Còn biết bày bẫy rập hung hiểm a~."
:"Quả không phụ sự mong đợi của ta mà."
Bảo Bảo [ Ta sai rồi ký chủ? ]
Tạ Tinh :"Hửm?"
[ Y không phải sói tinh, ngài mới là sói tinh. ] Cả ngày giả vờ ngây thơ lương thiện không hiểu mùi đời.