Hành lang nhà trọ, một bóng dáng mảnh khảnh vắt vẻo ngồi trên lan can.
Tạ Tinh cúi đầu nhấp một ngụm trà, từng cử chỉ, nét mặt đều toát ra vẻ quý phái y như nhà giàu thế kỷ trước.
Thiếu niên bên cạnh tay cầm ly sữa, thỉnh thoảng đưa lên nhấp một ngụm.
Dưới tầng truyền lên tiếng xe hơi, phá vỡ không khí tốt đẹp thường ngày.
Tạ Tinh nhớ mấy cái xe y mua cho Lâm Khanh tiếng động không khoa trương như thế.
Còn đang nghi hoặc thì trong tầm mắt xuất hiện một đôi giày da đắt đỏ, Tạ Tinh nhướng mày vươn tay chỉ xuống lầu.
:"Lâm Khanh nhìn kìa."
Có khách đến.
Là Tần Húc.
Nam nhân ngũ quan sắc sảo, một thân âu phục lịch lãm rất phù hợp với hình tượng bá đạo tổng tài trong truyền thuyết.
Đáng tiếc cách sống lại chẳng giống người.
Lâm Khanh vừa nhìn thấy hắn gương mặt liền tái nhợt, thỉnh thoảng lén ngẩng đầu lên liếc Tạ Tinh một cái.
Tạ Tinh :"..." Nhìn mình làm gì?
Tiểu thụ kỳ lạ phết.
Ngay lúc hai người mắt qua mày lại, một giọng nói chướng tai vang lên.
:"Xin chào, tôi là Tần Húc, chủ tịch tập đoàn Tần thị." Ngay câu đầu đã phô trương thanh thế.
Muốn đè đầu cưỡi cổ mình à?
Quả nhiên chủ nghĩa tư bản tàn ác.
Tạ Tinh quay người.
Không khí yên tĩnh một lát.
Có vẻ công chính thấy được mỹ nhân liền lộ ra biểu tình ngơ ngẩn, không khỏi chậm lại bước chân.
Mỹ nhân đưa tay, thanh âm lanh lảnh như ngọc
:"Xin chào, tôi là Tạ Tinh, chủ nhà trọ. Cho hỏi Tần tổng đến đây thuê phòng sao?"
Tần Húc nhìn thẳng nam nhân trước mặt người trước sau đều là gương mặt tươi cười ôn thuận, vô cùng chuyên nghiệp bắt tay
:"Tôi đến vì điều gì, hẳn ngài Tạ đây đã sớm biết rồi chứ? Dẫu sao cấp dưới của tôi cũng bị ngài 'dạy dỗ' qua."
Tạ Tinh ung dung mà nhẹ giọng
:"A. Là đám chuột chết nhát chỉ biết làm chuyện xấu kia." Dừng một chút, lại tiếp :"Quả nhiên là chủ nào tớ nấy."
Tần Húc bị mắng cho tối tăm mặt mũi, chẳng cười nổi nữa.
Hắn gắt gao mà trừng mắt, địch ý khó có thể bỏ qua, nói thẳng mục đích.
:"Ngài Tạ, tôi tới là để đem Lâm Khanh đi. Đứa con trong bụng em ấy là của tôi. Đều là người trưởng thành, ngài hẳn phải biết bên nào nặng bên nào nhẹ."
Đối phương khoanh tay trước ngực, hờ hững đáp
:"Cho nên..."
Tần Húc ánh mắt ba phần lạnh lùng hàn quang chợt lóe, ngữ khí không hề gợn sóng nhưng lại cất giấu một cơn lốc xoáy làm cho người ta sợ hãi
:"Cho nên ngại Tạ đây hãy tự hiểu rõ tình hình trước mắt, giao em ấy lại cho tôi." Hắn tiến lên hai bước, ý đồ muốn tóm lấy thiếu niên.
Đáng tiếc, bằng một cách thần kỳ nào đó, Tần tổng cao cao tại thượng liền văng ra sau một đoạn, chật vật ngã trên đất.
Tạ Tinh thu chân, bình tĩnh đưa tay phủi phủi.
:"Lảm nhảm vớ vẩn. Tần tổng muốn bắt người đi, đã hỏi ý kiến của cậu ấy chưa?"
Lâm Khanh đứng cạnh y con ngươi đen nhánh một mảnh, tay nắm chặt góc áo Tạ Tinh, tiếng nói ngây ngô theo chút khàn khàn
:"Tôi không muốn theo hắn. Tôi muốn ở lại đây."
Nam tử một bộ dáng vân đạm phong khinh gật đầu, xoa xoa nắm tay tiến tới người ngồi trên đất.
:"Như vậy, làm phiền Tần tổng cút trở về rồi."
Tần Húc có một loại dự cảm không tốt.
Nhìn nơi đuôi mắt của Tạ Tinh vẫn bao hàm ý cười, Tần Húc cảm thấy cả người lại càng không xong.
Hắn miễn cưỡng bò dậy, căm giận mà nhìn về phía Tạ Tinh, nhưng một chút biện pháp cũng không có, cắn răng chịu đựng.
Tạ Tinh :"..." Trừng mắt con khỉ! Ta cũng đâu xem hiểu.
Tần tổng vừa lui ra xe vừa hăm doạ
:"Xen vào chuyện người khác, ngài Tạ, cứ chờ xem."
Ánh mắt đảo qua thiếu niên, trên khuôn mặt tuấn lãng nhiều thêm vài phần thâm tình nhìn không thấu, ngữ khí đương nhiên.
:"Tiểu Khanh, anh nhất định sẽ đón con và em trở về. Gia đình ta có thể đoàn tụ."
Tra công vẫn luôn không nói tiếng người, Tạ Tinh vài phút đã quen rồi.
Lâm Khanh như là không có nghe thấy những lời này, ánh mắt ý vị không rõ dừng lại ở trên bóng dáng xe hơi cao cấp dần dần đi xa.
Tạ Tinh :"..." Chừng nào tiểu thụ còn chưa muốn, ngươi cứ nằm mơ đi.
Mà nói thật, sau khi trải qua hệ phục vụ chu đáo của Lâm Khanh, Tạ Tinh chỉ cần nghĩ đến việc từ nay về sau chỉ có thể xa vời mỹ thực, chỉ có thể tự mình kiếm ăn, đã có cảm giác bi thương như rơi từ chín tầng mây xuống rồi.
Thế nên không muốn giao người đâu.
Còn nếu mà Lâm Khanh muốn đi, vậy thì chịu, y không cứu được.
Bảo Bảo càng không được.
Bảo Bảo [ ... ] Đừng có nói người khác không được.
Vừa về phòng, Lâm Khanh đã hậm hực ôm cái bụng nhỏ đứng tựa vào cửa sổ để hít thở không khí trong lành, một bộ dáng buồn bực.
Để mình nghĩ xem.
Người mang thai tâm trạng thất thường.
Đều tại Tần - tra công - Húc kia.
Cưỡиɠ ɠiαи con người ta, xong lại coi người ta như cải trắng ngoài chợ lúc cần thì lấy, lúc không cần thì bỏ.
Chậc.
Càng nghĩ càng thấy kinh khủng.
Thế là Tạ Tinh lững thững đi tới xoa đầu người ta, còn tiện tay đưa ra vài cái thẻ đen làm quà an ủi.
Lâm Khanh :"..." Cái tên ngốc này.
Một bàn tay đặt lên vai Tạ Tinh, chân thành vỗ vỗ.
Tạ Tinh :"..." Nhân loại thật khó hiểu.
Ma xui quỷ khiến, thiếu niên lại nắm lấy tay anh.
Lâm Khanh gương mặt đỏ lên, luống cuống muốn tìm cớ giải thích.
Lại chỉ nghe tiếng Tạ Tinh dùng ngữ khí nhàn nhạt không ngừng than.
:"Không sao. Đừng sợ hãi. Nếu tên đó đến nữa tôi liền đánh hắn một trận." Còn thuận tiện đan chặt tay hai người với nhau.
Lúc Lâm Khanh bị Tạ Tinh thế này thế nọ, trong lòng cậu tràn đầy sự nghi hoặc.
Người này... Không phải cũng thích mình chứ?
Sao lại là 'cũng'?
Aaa. Kệ đi.
Lúc này mình chỉ thấy vui thôi.
Lại còn có một loại cảm giác sướng đến muốn nổ tung nữa.
Thiếu niên một bên mỉm cười nhìn cái dáng vẻ ngông nghênh của Tạ Tinh, một bên nói
:"Thế tôi đi chuẩn bị cơm đây, Tạ Tinh chờ chút nhé."
Tạ Tinh nở nụ cười ngốc nghếch, gật gật đầu.
Cơ mà ngay khi tiểu thụ vừa vào bếp, đã nhấc máy lên tìm người kiếm thêm việc cho Tần thị, tránh cho hắn rảnh quá lại chạy qua đây làm phiền.
Chần chờ một lát, lại đánh thêm một cuộc cho bên bất động sản.
Trước hết mua một căn biệt thự cao cấp trong thành phố, lại thu mua thêm vài công ty nhỏ. Đợi đến lúc mình đi Lâm Khanh hẳn đã học xong đại học, có vốn liếng mình để lại chắc chắn sẽ trải qua một đời yên ấm vô lo.
Phải gọi trước cả luật sư, công ty bảo mẫu với mua đồ tặng bảo bảo tương lai của cậu nữa.
Sắp xếp gần nửa tiếng mới xong, Tạ Tinh hài lòng nhìn điện thoại.
Tốt rồi. Đợi Lâm Khanh sinh xong bảo bảo, mình sẽ rời khỏi đây.
Tất cả đều đã an bài thoả đáng. Mình quả là người làm nhiệm vụ có trách nhiệm.
Bảo Bảo [ ... ] Nếu tiểu thụ biết ký chủ làm gì, thật sự sẽ đánh chết ngài.
Mà mấy cái ký chủ làm, chuyện nào cũng đáng bị ăn đòn.