Sở Hạ Nghi thông báo cho Vương Lịch chuyện hợp tác với giải trí Minh Vượng. Khi nghe đến William Kỳ rủ cô tham gia nhưng cô lại từ chối, Vương Lịch trợn cả mắt, đầy tiếc nuối:
"Trời đất, sao em lại từ chối chứ? Cơ hội tốt như thế..."
Sở Hạ Nghi cũng học chị ta, trợn mắt: "Cơ hội tốt cho em hay cơ hội tốt cho chị cua trai?"
Hừ, rõ ràng bà chị này có tình ý với anh thư ký của William Kỳ, nhìn cái bộ dạng hôm nay thì kẻ có mù cũng nhận ra được.
Vương Lịch thấy cô nói vậy, lập tức ấp úng: "À, ờ thì...cả hai. Chị cũng muốn tốt cho em mà."
Vừa nói xong, Vương Lịch liền thấy người ngồi đối diện mình bĩu môi bìu mỏ, gương mặt viết rõ mấy chữ: "EM KHÔNG TIN!"bg-ssp-{height:px}
"Khụ, khụ." Chị ta chỉ đành ho mấy cái đỡ ngượng, lại nói:
"Nếu em đã quyết ý vậy thì chị cũng không còn ý kiến. Đằng nào thì cũng còn hợp tác."
Sở Hạ Nghi nhìn bộ dạng của chị ta, không hiểu sao lại bật cười khiến Vương Lịch càng ngượng ngùng hơn. Cô nói: "Chị thích thì cứ thoải mái tán tỉnh đi! Dạo này em cũng quay xong phim rồi, không còn việc gì nữa. Từ giờ tới phim chiếu còn hơn tháng nữa, thời gian này lâu lâu em gây chuyện là đủ để ổn định độ nổi tiếng rồi."
Vừa nói xong, lập tức nhận được cái ôm thắm thiết của Vương Lịch, "Ôi, chị yêu em nhất