Sở Hạ Nghi vốn tưởng mình sẽ được nhàn rỗi tạo nghiệp cho tới lúc phim công chiếu, nhưng không ngờ An gia đột nhiên gặp chuyện.
Nguyên nhân đại khái phải nói đến vụ ăn chơi bạc tỉ xa hoa của cậu ấm An Vĩ.
An Vĩ vì hồng nhan, tổ chức cho cô nàng cả một bữa tiệc sinh nhật xa hoa tiêu tốn đến cả chục tỉ. đóa hồng đỏ nhập khẩu, bông hồng trắng trang trí, chưa kể đến vài thứ linh tinh lặt vặt khác. Tất cả những thứ đó cộng dồn vào cũng chỉ đến con số vài tỉ, nhưng đi kèm với bữa tiệc xa hoa phung phí là vô số món quà giá trị, đắt tiền.
Bữa tiệc bị cánh phóng viên săn tin chụp lén, đưa lên mạng xã hội, lập tức gây đến một tràng phẫn nộ.
Chúng tôi làm lụng khắp ngày cũng chẳng kiếm nổi vài triệu, còn cậu thì cứ ngồi một chỗ, một bữa tiệc phung phí đến chục tỉ!
Mức độ phung phí này quả thực khó khiến người ta có thể chấp nhận được. Ngay cả Sở Hạ Nghi cũng cảm thấy có chút khó tin.
Cũng đâu phải tiệc sinh nhật của mình, chỉ vì hồng nhan mà lãng phí đến vậy...Huống chi hồng nhan này cũng không phải chân ái gì cả, chỉ là qua đường gặp dịp thì quen.
Sở Hạ Nghi đọc tin tức, lập tức gọi điện chửi An Vĩ một tràng dài.
Cũng không phải là giáo huấn cậu ta xa hoa lãng phí...dù sao cũng là tiền của người ta, người ta làm gì tuy cô cảm thấy khó tin nhưng cũng không tính nói gì.
Chỉ là...
Mẹ kiếp!
Bà chị nhà cậu thì trong thẻ còn chưa tới trăm triệu, cậu thì lại có cả chục tỉ đem đi cúng cho một cô gái xa lạ...
Con mẹ nó, đùa nhau đấy à?
Sau khi chửi mắng, cuối cùng tài khoản của Sở Hạ Nghi lặng lẽ tăng đến cả chục tỉ, mấy con số khiến cô lóa cả mắt.
Quả nhiên con trai vẫn hơn. Dù có ăn chơi không thích kinh doanh thì hai vị phụ huynh vẫn chu cấp vô số tiền bạc.
Còn đứa con gái này, ngoài mấy mối làm ăn thì cũng chỉ có dọn đường cho vai diễn, lâu lâu lại bí mật giúp lăng xê, nhưng một đồng cũng không có.
Sở Hạ Nghi lần thứ n muốn hỏi nguyên chủ, rốt cuộc làm thiên kim tiểu thư, làm con sâu gạo có gì không tốt?
Quay lại chuyện chính.
Một bữa tiệc như vậy, dù gây ra sóng gió nhưng cũng không thể làm lung lay đế chế hơn trăm năm được. Nhưng chẳng biết làm sao, lại tuồn ra thông tin An gia trốn thuế. Lúc này cảnh sát bắt tay vào việc điều tra.
Cuối cùng điều tra ra được việc này do một cổ đông gây ra, tuy không trực tiếp liên quan nhưng An gia đã phải gánh nhiều tiếng xấu, cổ phần thụt giảm.
Và vận xui vẫn cứ đeo bám...
Chẳng biết làm thế nào,cảnh sát lần nữa ghé thăm trụ sở chính, trực tiếp đi vào phòng chủ tịch, đem chủ tịch An - An Dung giải ra ngoài. Toàn bộ trên dưới tập đoàn tất cả tài liệu đều bị cảnh sát đóng thùng niêm phong.Theo như lời cảnh sát nói, chủ tịch An có liên quan đến vụ án tối mật mà cảnh sát đang điều tra.
Vậy cũng chưa đủ, không biết làm sao lại có vài tấm ảnh ba cô ngồi cười nói thân thiết cùng một cô gái lại bị tung ra ngoài.
Trong ảnh, cô gái quay lưng, mặc chiếc váy kem trắng nền nã, đối diện cô gái là chủ tịch An đang cười nói thân mật.
Mà cô gái này, cũng chẳng phải ai xa lạ.bg-ssp-{height:px}
Là nguyên chủ, An Họa.
Tấm ảnh cũng là rất lâu rồi, phải từ mấy năm trước, chẳng hiểu sao bây giờ lại tung ra vào lúc này. Tấm ảnh xác thực chính là thêm dầu vào lửa.
Sở Hạ Nghi không còn cách nào khác, trên đường về nhà chính vội vàng minh oan cho bức ảnh. Cô chụp lại màn hình, đăng lại bức ảnh, post lên instagram: "Ba và con gái đi ăn cơm cũng bị chỉ trích?"
Đợi cô post xong, thì xe cũng đã tới nhà chính.
Nhà chính lúc này có tới năm chiếc xe cảnh sát kêu inh ỏi. Hai ba cảnh sát đứng bên ngoài canh giữ, khắp căn nhà bị dán giấy vàng niêm phong. Mẹ nguyên chủ, An phu nhân - Liên Lý lúc này đứng bên ngoài cổng, mặt cắt không còn giọt máu. Bên cạnh bà là An Vĩ đang đỡ tay, sắc mặt cậu ta cũng vô cùng hoang mang, hoảng loạn.
Sở Hạ Nghi nhanh chóng bước tới, gọi: "Mẹ."
"Chị." An Vĩ ủ rũ kêu lên, mắt lại hướng về ngôi nhà chính xa hoa.
"Họa Họa." Mẹ nguyên chủ cũng run run gọi.
"Còn để mẹ đứng đây làm gì? Chị, chị đưa hai người này về nhà em...Mà không, đưa họ về khách sạn đi, thẻ ở trong này." Sở Hạ Nghi vội vàng nói, dúi cái túi vào trong tay Vương Lịch.
Vương Lịch cẩn thận đỡ lấy Liên Lý: "Phu nhân, chúng ta đi thôi."
"Vậy còn chị thì sao?" An Vĩ ngoái lại hỏi.
"Cứ đi đi." Sở Hạ Nghi đáp, sắc mặt trầm tĩnh, không có chút hoảng loạn nào. Đợi đến khi xe đi khuất rồi, cô mới nghiêm nghị quay lại.
Cả một tòa cung điện xa hoa tráng lệ, lúc này khắp nơi cảnh sát đi lại, dây vàng niêm phong.
Sở Hạ Nghi khẽ chau mày. Rốt cuộc là ba nguyên chủ đã liên quan dính líu đến vụ án gì, mà cảnh sát lại có thể đường đột không hề kiêng nể đến như vậy?
Cái tình tiết này không có trong tiểu thuyết.
Con hàng Hệ thống giả chắc chắn thêm vào rồi!
Mẹ nó, đúng là ăn no rửng mỡ.
"Tôi muốn gặp đội trưởng của các anh." Trong lòng âm thầm chửi mắng, nhưng sắc mặt cô cũng chưa từng thay đổi, đi tới chỗ cảnh sát đang đứng canh bên ngoài, ngữ điệu bình thản nói.
"Cô muốn gặp tôi làm gì?" Viên cảnh sát chưa kịp đáp lời, đã có một người lên tiếng.
Người nọ dường như chỉ mới ngoài ba mươi. Da nâu rám nắng, ánh mắt sắc sảo, cả người khoác bộ cảnh phục, trên người toát vẻ uy nghiêm.
Sở Hạ Nghi dò xét người ta, thì người ta cũng âm thầm đánh giá cô.
Trên người cô mặc chiếc áo khoác dáng dài tận đầu gối màu nâu trầm, mái tóc hung đỏ buông xõa. Gương mặt xinh đẹp nhưng lại vô cùng lạnh lùng. Đôi mắt to tròn, nhưng một chút cũng không có dáng vẻ dễ thương. Trong con ngươi tĩnh lặng như dòng nước, không dò xét ra bất cứ cảm xúc gì cả.
Một người khó đối phó. Anh ta âm thầm nhận xét.